Phiêu Miểu 2 - Quyển Mặt Quỷ

Chương 34






 Phiêu Miểu 2 – Quyển Mặt Quỷ

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Hồi 4: Thanh dạ đồ

Chương 34: Thần Ẩn

Sau khi ăn no uống say, Bạch Cơ và Nguyên Diệu chuẩn bị rời đi. Bạch Cơ lấy trong tay áo ra một thỏi bạc đặt trên bàn, cười nói: "Mặc dù ông chủ Từ nói là mời khách nhưng dù sao cũng không nên để hắn chịu phí tổn, vẫn nên để lại tiền thì hơn."

Nguyên Diệu cười nói: "Đúng rồi. ông chủ Từ làm ăn cũng không dễ dàng, chúng ta không nên ăn uống miễn phí."

Bạch Cơ cười nói: "Đúng, không nên ăn uống miễn phí, một nửa mà Hiên Chi phải trả ta sẽ trừ vào tiền công của Hiên Chi."

Nguyên Diệu khổ sở nói: "Ta làm việc cũng không dễ dàng, ngươi thỉnh thoảng mời ta một bữa ăn thì có sao đâu."

Bạch Cơ cười nói: "Ta thu 'nhân quả' cũng không dễ dàng, Hiên Chi cũng nên thỉnh thoảng mời ta một bữa. Vì vậy số tiền bữa ăn này ta sẽ trừ toàn bộ vào tiền công của Hiên Chi."

"Xin đừng ép cạn tiền công vốn đã không nhiều của ta!"

Bạch Cơ cười gian xảo.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu từ lối cũ xuống lầu, khi hai người đến tầng một thì nhìn thấy ông chủ Từ đang tính toán sổ sách bên quầy.

Nguyên Diệu tò mò nói: "Bạch Cơ, ông chủ Từ rốt cuộc có bí mật gì thế?"

Bạch Cơ cười nói: "Hiên Chi muốn đi xem nhà bếp, gặp gỡ các đầu bếp ở đây không?"

"Được thôi." Nguyên Diệu nói. Hắn rất tò mò về những đầu bếp đã làm ra những món ngon như vậy.

Bạch Cơ đi đến nói gì đó với ông chủ Từ.

ông chủ Từ khổ sở đồng ý. Ông gọi một tiểu nhị bảo hắn dẫn Bạch Cơ và Nguyên Diệu đến nhà bếp.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu theo tiểu nhị đi qua một khúc quanh, đến trước một căn phòng bí mật. Cửa phòng đóng chặt, chỉ có hai cửa sổ hai bên mở, bên trong truyền ra âm thanh của nồi niêu xoong chảo. Nhiều tiểu nhị lần lượt đưa thực đơn vào từ cửa sổ bên trái, sau đó lấy món ăn từ cửa sổ bên phải, qua lại không ngừng.

Nguyên Diệu đoán rằng đây chính là nhà bếp của lầu Vạn Trân.

Tiểu nhị mở cửa, nói với Nguyên Diệu: "Mời vào."

"Được." Nguyên Diệu cười nói, hắn bước vào nhìn xung quanh.

Nhà bếp rất rộng rãi, ánh sáng lờ mờ, các loại nguyên liệu chất đống như núi. Trên bếp lò lửa bùng cháy, vài cái nồi hấp lớn bốc hơi nghi ngút tỏa ra hương thơm đặc trưng của bánh bao. Trên lò nướng có mấy con cừu quay đang kêu xèo xèo, mỡ chảy ra. Một hàng hũ đất nấu đủ loại canh, nước sôi sùng sục. Dao cắt trên thớt phát ra tiếng "bộp bộp bộp", rau củ bay tứ tung. Muôi chạm vào chảo sắt phát ra tiếng "đùng đùng đùng", món xào sôi sùng sục.

Do hơi nước và khói quá nhiều, ánh sáng lại mờ mờ nên Nguyên Diệu không nhìn thấy đầu bếp, chỉ có thể thấy nhiều cái bóng đang bận rộn. Hắn cảm thán: "Mắt của các đầu bếp chắc hẳn rất tốt, trong điều kiện ánh sáng thế này mà cũng có thể nấu ăn được."

Bạch Cơ mở cây quạt xương voi, quạt quạt về phía nhà bếp, nói: "Mắt của bọn chúng thực sự rất tốt, ban đêm không cần đèn vẫn có thể nấu ăn."

Khói và hơi nước bị Bạch Cơ quạt tan, nụ cười trên mặt Nguyên Diệu cứng đờ.

Trong bếp, dày đặc những con chuột đang bò lổm ngổm, có đến hàng nghìn hàng vạn con, chúng đứng trên đất, trên bếp lò, cạnh lò nướng, cạnh chảo xào, cạnh nồi hấp bận rộn nấu nướng.

"Á." Da đầu Nguyên Diệu nổ tung, sắc mặt tái nhợt.

Lũ chuột nghe thấy động tĩnh thì đồng loạt dừng tay, nhìn về phía Nguyên Diệu.

Trong ánh sáng mờ mờ, hàng nghìn hàng vạn đôi mắt lạnh lẽo, kỳ dị và đáng sợ.

Nguyên Diệu nghĩ đến việc vừa rồi ăn những món được nấu từ bàn tay của lũ chuột, dạ dày hắn chợt co rút lại, vội vã chạy ra ngoài nôn mửa.

Lũ chuột ủ rũ, dường như bị tổn thương rất lớn.

Tiểu nhị lắc đuôi chuột, không vui nói với Bạch Cơ: "Vị công tử này thật đáng quá, hắn ghét chúng ta vì chúng ta là chuột, hắn làm tổn thương lòng tự trọng của chúng ta."

Bạch Cơ nói: "Ôi, Hiên Chi xưa nay luôn thẳng thắn, không biết cách diễn đạt sự chán ghét một cách uyển chuyển, mọi người đừng để bụng."

Tiểu nhị trừng mắt nhìn Bạch Cơ, nói: "Ngươi đang diễn đạt sự chán ghét một cách uyển chuyển đúng không?"

"Ừm... đồ ăn thật thơm quá." Bạch Cơ lấy quạt che mặt, lảng tránh câu hỏi.

Lũ chuột cầm lấy rau củ quả trong tay ném về phía Bạch Cơ, đánh nàng ra khỏi nhà bếp.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời khỏi lầu Vạn Trân, một người toàn thân tả tơi, một người mặt mày tái xanh.

Bạch Cơ nói: "Ôi ôi, sau này vẫn nên ăn đồ mèo nấu thôi."

Nguyên Diệu nói: "Thật ra là lỗi của ta, bọn chúng làm món ăn rất ngon, ta không nên có thành kiến vì bọn chúng là chuột, không tôn trọng công sức của bọn chúng. Ngày mai ta sẽ đến xin lỗi bọn chúng."

Bạch Cơ nói: "Nếu mọi người đều có suy nghĩ như Hiên Chi thì ông chủ Từ sẽ không phải ngày ngày lo lắng bị người ta biết bí mật trong nhà bếp của ông ta nữa."

Bạch Cơ và Nguyên Diệu vừa nói chuyện, vừa trở về Phiêu Miểu Các.

***

Lá đỏ rơi, hoa vàng tàn, mùa thu càng thêm nồng đậm.

Buổi sáng hôm đó, Ly Nô đi mua cá, Nguyên Diệu nhàn rỗi không có việc gì làm bèn đứng bên cửa tiệm nhìn cảnh sắc mùa thu xa xa.

Vi Ngạn dẫn theo một công tử áo gấm đến Phiêu Miểu Các.

Nguyên Diệu nhìn kỹ, công tử áo gấm đó chính là Lý Ôn Dụ.

"Hiên Chi, Bạch Cơ có ở đây không?" Vi Ngạn cười hỏi.

Bạch Cơ vẫn còn đang ngủ nướng, chưa dậy. Vì có khách lạ đến nên Nguyên Diệu đành nói: "Bạch Cơ đang tĩnh tọa thiền định ở lầu hai."

Vi Ngạn nói: "Có khách đến làm ăn mà còn thiền định gì nữa, Hiên Chi đi gọi nàng ấy xuống đi."

"Được. Xin đợi một chút, ta sẽ đi gọi nàng ấy ngay." Nguyên Diệu đáp.

Nguyên Diệu sắp xếp cho Vi Ngạn và Lý Ôn Dụ ngồi trong phòng trong rồi chạy lên lầu hai.

Vi Ngạn và Lý Ôn Dụ ngồi chờ bên bàn ngọc xanh, mỗi người đều có tâm sự riêng.

Lý Ôn Dụ nhìn quanh, có hơi nghi ngờ: "Chủ nhân của Phiêu Miểu các thực sự thần thông quảng đại đến vậy sao?"

Vi Ngạn đáp: "Đừng lo. Nàng ta hiểu phép thuật huyền môn, có khả năng thông linh quỷ thần."

"Nàng là một thầy pháp sao?"

"Ừ, gần như vậy."

Lý Ôn Dụ càng nghi ngờ hơn, vẻ mặt đầy lo âu.

Hai người đợi một lúc, Bạch Cơ mới từ từ bay xuống. Nàng ta tùy ý mặc một chiếc váy dài màu trắng, khoác thêm một tấm lụa trắng dưới ánh trăng. Mái tóc dài của nàng không kịp chải chuốt, dùng một chiếc lược sừng hình trăng khuyết búi thành tóc hờ hững, có vài sợi tóc lơ thơ rủ xuống lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Bạch Cơ liếc mắt qua Vi Ngạn và Lý Ôn Dụ, trong lòng đã hiểu rõ chuyện gì. Nàng mỉm cười ngồi xuống, nói: "Vừa rồi đang tĩnh tọa thiền định, thành tâm hướng Phật, làm phiền Vi công tử và vị công tử này chờ lâu rồi."

Rõ ràng là ngủ nướng, con rồng yêu này đúng là nói dối không chớp mắt. Nguyên Diệu thầm nghĩ trong lòng.

Lý Ôn Dụ thấy Bạch Cơ thì ngay lập tức há hốc miệng, đôi mắt chăm chú nhìn nàng, nói: "Ngươi... ngươi... ta đã gặp ngươi..."

Vi Ngạn và Nguyên Diệu thấy vậy, cùng nói: "Bạch Cơ đã lừa bạc của tiểu quận vương sao?"

"Bạch Cơ đã lừa bạc của vị huynh đài này sao?!"

Bạch Cơ cười, nói: "Ta có khuôn mặt hiền lành, ai cũng nhìn thấy quen. Nhưng ta thực sự chưa gặp công tử này, có lẽ công tử nhận nhầm người rồi."

Lý Ôn Dụ lắc đầu quên cả lễ nghi, vươn người ra nắm chặt tay áo của Bạch Cơ, khẩn thiết cầu xin: "Ta không nhận nhầm người. Ta đã thấy chân dung của ngươi. Ngươi chắc chắn biết Dao Cơ. Xin hãy dẫn ta đến tiên phủ của nàng, ta nhớ nàng, nhớ nàng rất nhiều."

Nguyên Diệu và Vi Ngạn nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bạch Cơ cũng đầy thắc mắc, hỏi: "Ngươi thấy chân dung của ta ở đâu?"

Lý Ôn Dụ đáp: "Ở nơi ta bị thần ẩn. Trong tiên phủ của Dao Cơ, không, là Vân Hoa phu nhân."

Thế là Lý Ôn Dụ kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Cha của Lý Ôn Dụ là Kỷ Vương Lý Thận, con thứ mười của Đường Thái Tông, huynh đệ của Đường Cao Tông Lý Trị. Trong cuộc tranh giành thái tử năm xưa, Lý Thận và Lý Trị có mâu thuẫn nên trong thời gian Lý Trị tại vị, Lý Thận bị đày đến vùng đất phong xa xôi, không thể quay về Trường An. Dù Lý Thận là vương tộc nhưng lại sống như thường dân. Mãi đến khi Cao Tông băng hà, Võ Hậu nắm quyền, vì muốn thu phục một phần vương tộc họ Lý nên Võ Hậu triệu Lý Thận về Trường An và ban cho ân huệ. Vì vậy con cháu của Lý Thận cũng lần lượt trở lại Trường An.

Năm ngoái Lý Ôn Dụ cũng đến Trường An. Lý Ôn Dụ sinh ra và lớn lên tại đất phong, đây là lần đầu tiên hắn đặt chân đến thành đô mà tổ phụ đã xây dựng.

Lý Ôn Dụ đến Trường An không lâu, đúng vào lúc Võ Hậu ban ơn, hắn và hai huynh đệ được phong làm quận vương. Lý Ôn Dụ chưa lập gia đình nên nhanh chóng có nhiều người đến dạm hỏi, Lý Thận chọn con gái của Hồng Lư Tự Khanh Hàn Chương làm thê tử cho con trai, hôn lễ định vào ngày mùng tám tháng ba.

Ngày mùng tám tháng ba, từ sáng sớm trời đã mưa phùn. Lý Ôn Dụ mặc lễ phục cùng gia nhân đi đón dâu. Khi Lý Ôn Dụ đón được tân nương từ Hàn phủ, trên đường về, mưa phùn trở thành mưa lớn, còn kèm theo sấm chớp.

Lý Ôn Dụ và đoàn người đành vào một ngôi chùa hoang bên đường trú mưa. Nói cũng kỳ lạ, trong chùa hoang đã có một đoàn đón dâu khác trú mưa. Đối phương là gia đình nghèo, người đón dâu không nhiều, trông không hào hoa như đoàn của Lý Ôn Dụ. Tuy nhiên tân lang lại rất tuấn tú, phong độ ngời ngời. Nhìn thoáng qua, hắn và Lý Ôn Dụ còn có vài nét giống nhau.

Sau khi trò chuyện, Lý Ôn Dụ biết được đối phương cũng vừa đón tân nương, bị mưa lớn ngăn lại nên không thể về. Thế là hai bên người cùng nhau ở trong chùa hoang đợi mưa tạnh.

Lý Ôn Dụ đợi lâu, thêm vào xung quanh người đông đúc ồn ào làm hắn cảm thấy khó chịu, bèn đi dạo quanh hành lang để hít thở không khí trong lành.

Lý Ôn Dụ đứng ở sân sau đổ nát của chùa hoang nhìn cảnh mưa.

Một tỳ nữ trẻ đột nhiên đến bên Lý Ôn Dụ nói: "Tiểu thư mời công tử qua một chút."

Lý Ôn Dụ nghĩ rằng tân nương có việc nên đã đi theo tỳ nữ đi.

Tỳ nữ che một chiếc ô tre rồi dẫn Lý Ôn Dụ đến một góc hoang vu của sân sau quanh co khúc khuỷu, sau đó đưa hắn ra khỏi chùa hoang.

Một chiếc xe ngựa lộng lẫy đỗ ở cửa sau chùa hoang, tỳ nữ mời Lý Ôn Dụ lên xe.

Lý Ôn Dụ lên xe, thấy tân nương đang đội khăn che mặt đỏ, thanh tú quỳ ngồi bên trong.

Tân nương nói: "Mưa lớn chưa tạnh ngay được, biệt viện của nhà ta gần đây, chúng ta đi biệt viện trước đi."

Lý Ôn Dụ cảm thấy không ổn lắm, sau đó hắn ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào kỳ lạ rồi dần dần mất ý thức.

Xe ngựa lao qua mưa lớn rời khỏi chùa hoang.

Lý Ôn Dụ ở trong trạng thái mơ màng, chỉ cảm thấy cơ thể mình lơ lửng như đang bay trong mây, không biết trời đất gì.

Khi Lý Ôn Dụ tỉnh dậy, hắn thấy mình ở một nơi hoa lệ lộng lẫy, ánh nến vàng đỏ chiếu sáng, đồ đạc cổ kính, màn treo năm màu như mây bay bổng.

Tỳ nữ thấy Lý Ôn Dụ tỉnh dậy thì cười nói: "Công tử, giờ lành đã đến, nên bái đường rồi."

Lý Ôn Dụ ngạc nhiên, nói: "Đây là đâu thế?"

Tỳ nữ cười đáp: "Đây là biệt viện. Vì mưa quá lớn nên tối nay không thể đến phủ của ngài, sợ làm lỡ giờ lành nên làm lễ trước ở đây."

"Ồ." Lý Ôn Dụ còn đang mơ hồ thì được tỳ nữ dìu đến đại sảnh.

Tân nương mặc lễ phục hoa lệ đang đợi ở đó.

Trong tiếng nhạc trống, Lý Ôn Dụ và tân nương bái đường thành thân. Sau đó, hai người bước vào một phòng hoa lệ, màn uyên ương ấm áp tỏa hương thơm ngào ngạt.

Lý Ôn Dụ vén khăn che mặt của tân nương lên thì sững sờ.

Dưới ánh đèn cam đỏ, tân nương tiên tử mỹ miều, vẻ đẹp rực rỡ như tiên nữ trên trời hạ xuống trần gian.

Lý Ôn Dụ vừa nhìn đã yêu nàng say đắm.

Tân nương mỉm cười với Lý Ôn Dụ, nụ cười trăm vẻ quyến rũ.

Lý Ôn Dụ lập tức mất hồn.

Đêm tân hôn, hân hoan vô tận, không nói hết được niềm vui sướng.

Sáng hôm sau, Lý Ôn Dụ định đưa Hàn thị về vương phủ.

Hàn thị nằm trong lòng Lý Ôn Dụ cười nói: "Chưa đến sáng đâu, chờ trời sáng rồi hãy nói."

Lý Ôn Dụ ngó ra ngoài, quả nhiên thấy trời vẫn tối đen chưa sáng.

Thế là hắn lại cùng Hàn thị ân ái, vui vẻ bên nhau.

Lý Ôn Dụ và Hàn thị ở trong phòng tân hôn, tỳ nữ giữa chừng đem đến những món ăn ngon tuyệt sáu lần, họ ăn xong lại chơi cờ, trò chuyện, ân ái, ngủ nghỉ. Bên ngoài trời mãi mù mịt không thấy sáng, Lý Ôn Dụ không khỏi kỳ lạ, đêm này sao mà dài quá.

Hàn thị xinh đẹp đa tình, ăn nói thanh nhã, Lý Ôn Dụ rất si mê nàng, dù trong lòng nghi ngờ nhưng cũng không dám nói ra.

Lý Ôn Dụ lại ngủ một giấc tỉnh dậy, thấy bên ngoài vẫn tối mờ, không chịu nổi nữa bèn hỏi: "Tại sao trời vẫn chưa sáng thế?"

Hàn thị thổi một hơi vào tai Lý Ôn Dụ, cười nói: "Ở trong phòng hoài cũng chán, thiếp đưa chàng ra ngoài dạo một chút nhé."

Hàn thị mặc một chiếc váy lụa nhẹ như khói vào, búi tóc chỉnh tề, dán lên trán một đóa hoa mai, mới dẫn Lý Ôn Dụ ra ngoài.

Lý Ôn Dụ bước ra khỏi hoa sảnh, nhìn lên cao, chỉ thấy trời một màu xanh u ám, sao trời như bàn cờ. Ánh sáng này sáng hơn đêm tối, nhưng tối hơn ban ngày, không cần đèn cũng có thể thấy rõ cảnh vật xa gần.

Biệt viện này tựa như tiên cảnh, nơi nhìn đến là cung điện lộng lẫy, sao bay liền trăng, nơi không thấy được là bao phủ bởi mây mù. Cảnh sắc của biệt viện cũng rất kỳ lạ, phòng đông nở hoa đào mùa xuân, hồ tây nở hoa sen mùa hè, vườn nam đỏ như lửa mùa thu, đình bắc bên cạnh hoa mai dưới sương giá. Dường như bốn mùa đều bị giam trong biệt viện vậy.

Lý Ôn Dụ vô cùng ngạc nhiên, không biết đây là nơi nào.

Hàn thị cười nói: "Không giấu chàng, biệt viện này có điểm khác thường. Ở đây không có ban ngày chỉ có đêm tối."

Lý Ôn Dụ hỏi: "Khi nào ta mới có thể đưa nàng về nhà?"

Hàn thị đưa bàn tay ngọc mảnh mai, vuốt ve mặt Lý Ôn Dụ, cười duyên dáng nói: "Cứ ở vài ngày đã rồi tính sau."

Lý Ôn Dụ rất yêu nàng, không nỡ làm trái ý nàng bèn đồng ý.

Trời mãi tối mù, sao mãi treo trên trời, Lý Ôn Dụ không biết được ngày và đêm, cũng không biết đã qua bao nhiêu ngày. Tuy nhiên hắn và Hàn thị sống rất vui vẻ, thỏa mãn. Họ cùng nhau dạo chơi ngắm cảnh, trong đình đài lâu các, suối nước chảy xiết, mỗi lần đều có thể khám phá những cảnh đẹp mới.

Lý Ôn Dụ thổi sáo rất giỏi, bình thường khó tìm được người hòa nhạc cùng, Hàn thị lại có tài âm nhạc, tiếng đàn của nàng có thể hòa cùng tiếng sáo của Lý Ôn Dụ, điều này làm Lý Ôn Dụ rất vui, càng si mê Hàn thị.

Hàn thị có một nửa thời gian không ở trong biệt viện, không biết nàng đi đâu, tìm khắp nơi cũng không tìm thấy nàng. Có khi Hàn thị biến mất rất lâu, tính theo số bữa ăn thì chắc là hai, ba ngày. Lý Ôn Dụ hỏi nàng đi đâu thì nàng chỉ cười không đáp.

Khi Hàn thị không có mặt, biệt viện tựa như một căn nhà trống, đám người hầu đều biến mất, chỉ có tỳ nữ Tiểu Man mang đồ ăn ngon tinh tế đến đúng giờ, chăm sóc sinh hoạt của Lý Ôn Dụ.

Lý Ôn Dụ ngồi trong phòng ngắm nhìn bức tranh thần nữ áo trắng trên tường. Càng nghĩ hắn càng thấy không ổn, quyết định lặng lẽ rời đi. Hắn đi rất lâu, chân bị phồng rộp lên cả nhưng vẫn không ra được. Đi về phía đông, lại quay về phía tây. Từ phía nam, lại đến phía bắc, mãi không thấy tường viện và cổng lớn.

Lý Ôn Dụ nghi ngờ Hàn thị là yêu quái, dần dần để lộ sự nghi ngờ và sợ hãi trên mặt.

Hàn thị thấy vậy thì khẽ nhíu mày, buồn bã nói với Lý Ôn Dụ: "Có vẻ như duyên phận giữa ta và chàng đã hết. Ta đã bị chàng nghi ngờ và ghét bỏ rồi, chúng ta đành chia tay từ đây thôi."

Lý Ôn Dụ yêu Hàn thị sâu đậm, không nỡ chia lìa, nói: "Dù nàng không phải là người thường thì nàng vẫn là nương tử của ta. Ta sẽ không ghét bỏ nàng, chỉ mong nàng có thể rời khỏi nơi kỳ lạ này cùng ta về nhà."

Hàn thị ngẩn ra, dường như rất xúc động. Nàng nhìn Lý Ôn Dụ, ánh mắt đầy tình cảm, nhưng nghĩ đến điều gì đó thì ánh mắt lại buồn bã u ám.

"Thực ra thiếp đã lừa chàng."

Lý Ôn Dụ nghi hoặc nhìn khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của Hàn thị.

Hàn thị nói: "Thiếp không phải là nương tử Hàn thị của chàng. Thiếp là con gái thứ hai mươi ba của Vương Mẫu, tên là Dao Cơ, nhân gian gọi thiếp là Vân Hoa phu nhân. Vì có duyên với chàng nên thiếp mới giả làm Hàn thị, cùng chàng chung chăn gối."

Lý Ôn Dụ kinh ngạc, hắn nghĩ kỹ lại cũng thấy người trước mặt không thể là Hàn thị. Nhân gian không có nữ tử nào đẹp đẽ, cao quý như vậy, chỉ có tiên nữ mới hoàn mỹ như thế.

Vân Hoa phu nhân lại nói: "Nơi này là thiên cung, thiên cung ở gần sao trời nên không có ban ngày. Người và thần khác biệt, thiếp không thể theo chàng về nhân gian, nếu chàng muốn rời đi thì thiếp sẽ lập tức đưa chàng về nhân gian."

Lý Ôn Dụ hỏi: "Ta đã ở thiên cung bao lâu rồi?"

Vân Hoa phu nhân đáp: "Tính theo thời gian nhân gian thì đã hơn một tháng rồi."

Lý Ôn Dụ đoán rằng, mình xa nhà lâu như vậy người nhà nhất định sẽ rất lo lắng, nên muốn trở về. Nhưng hắn lại không nỡ rời xa thần nữ, nói: "Sau khi ta trở về thì còn có thể gặp lại nàng không?"

Vân Hoa phu nhân buồn bã nói: "Một khi chàng quyết định trở về thì duyên phận của chúng ta sẽ chấm dứt."

Vân Hoa phu nhân đau lòng, Lý Ôn Dụ cũng rất đau lòng, trong chốc lát khó mà từ bỏ tình yêu với nàng, nghĩ một lúc bèn quyết định ở lại thêm một thời gian.