Phiêu Miểu 8 - Quyển Già Lam

Chương 23




Phiêu Miểu 8 – Quyển Già Lam

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Hồi 4: Dây Trường Mệnh

Chương 23: Kim Hoàn

Mọi người nghe xong thì đều vô cùng ngạc nhiên.

A Khôi không thể chấp nhận được tin này, bèn hét lớn: "Tên nô tài khốn kiếp này, ngươi đang nói nhảm gì vậy? Đại tỷ sao có thể chết được?!"

Người hầu run rẩy trả lời: "Là thật, nhị lang quân, ngài tự đến xem đi..."

Thế là mọi người theo người hầu đến phòng Kim Hoàn.

Phòng ngủ của Kim Hoàn được trang trí lộng lẫy, xa hoa. Hai tỳ nữ đứng sợ hãi ở cửa, một người hoang mang không biết làm sao, một người thì run rẩy khóc nức nở.

Khi thấy A Khôi và Vong Xuyên, hai tỳ nữ vội vàng kể lại quá trình phát hiện Kim Hoàn qua đời.

Sáng nay, sau khi Kim Hoàn trở về phòng, hai tỳ nữ phục vụ nàng trang điểm xong thì được nàng cho ra ngoài đứng chờ, vì nàng muốn một mình yên tĩnh dùng đan dược, luyện tập hô hấp và thiền định.

Hai tỳ nữ đứng đợi bên ngoài. Trong lúc đó họ nghe thấy từ trong phòng phát ra một số âm thanh nhỏ, nhưng vì Kim Hoàn không gọi, hai người nghĩ có lẽ chỉ là nàng lỡ tay làm rơi đồ vật gì đó, và nếu không có lệnh gọi, thì chắc không có chuyện gì quan trọng cần phải lo lắng.

Cho đến khi Bạch Cơ, A Khôi và những người khác trở về, người hầu đến truyền lời.

Hai tỳ nữ và người hầu đứng ngoài cửa phòng đợi mãi, nhưng trong phòng lại im ắng lạ thường, không có động tĩnh gì.

Hai tỳ nữ bắt đầu nghi ngờ, đẩy cửa bước vào thì thấy Kim Hoàn đã chết. Người hầu kinh hoàng, bèn lập tức chạy vào đại sảnh để báo tin.

Lúc này, thi thể của Kim Hoàn nằm ngang trên giường La Hán.

Kim Hoàn mặc một chiếc váy lụa thêu vàng lộng lẫy, búi tóc phức tạp kiểu linh xà. Cái chết của nàng vừa đẹp đẽ vừa thê thảm. Thê thảm là vì khuôn mặt nàng bị biến dạng, máu chảy ra từ bảy lỗ trên mặt. Giống như Thiểu Cát, Kim Hoàn cũng bị chết do trúng độc.

A Khôi và Vong Xuyên vừa nhìn thấy lập tức không kìm được nỗi đau, họ gục xuống bên xác của Kim Hoàn, khóc nức nở.

A Khôi khóc: "Đại tỷ, là ai đã giết tỷ, ta nhất định sẽ báo thù cho tỷ!"

Vong Xuyên cũng khóc: "Đại tỷ, tỷ đi rồi, để lại ta và nhị ca không nơi nương tựa, biết làm sao đây!"

Thanh Minh cũng không khỏi buồn bã, nói: "Người yêu trong cuộc đời ta, chủ nhân của linh hồn ta đã chết, ta đau lòng như dao cắt, ý chí tan vỡ, không muốn sống nữa."

Bạch Cơ ngạc nhiên hỏi: "Thanh Minh, khi nào mà ngươi lại có một người yêu và chủ nhân như vậy?"

Thanh Minh cúi đầu, lặng lẽ tỏ lòng thương tiếc không trả lời.

Nguyên Diệu trả lời thay Thanh Minh: "Tối qua mới có."

Bạch Cơ hiểu ra, nói: "Tình duyên là chuyện đôi khi rất dài, đôi khi rất ngắn, đều là ý trời, không cách nào thay đổi. Thanh Minh, chúng ta chỉ có thể làm rõ nguyên nhân cái chết của người yêu ngươi mới có thể an ủi linh hồn nàng trên trời."

Bạch Cơ tiến lên, kiểm tra thi thể Kim Hoàn và quan sát xung quanh, tìm kiếm các dấu vết.

Thanh Minh nói: "Bạch Cơ, ta rất đau buồn."

Bạch Cơ vừa kiểm tra thi thể vừa an ủi Thanh Minh: "Thanh Minh đừng quá đau buồn. Sau này, ta sẽ đưa ngươi đến Trường An thư giãn. Trường An là một nơi rất đẹp, vào buổi chiều nắng ấm, trên đỉnh Lạc Du Nguyên có thể thấy hoàng hôn tuyệt đẹp. Cảnh sắc bên sông Khúc như một bức tranh, mùa đông còn có thể đến núi Ly để tắm suối nước nóng thoải mái."

Thanh Minh phấn chấn hỏi: "Vậy khi nào chúng ta đi?"

Bạch Cơ trả lời hờ hững: "Sau này, khi nào rảnh rỗi."

Thanh Minh nói: "Bạch Cơ lại lừa ta nữa rồi, từ mấy trăm năm trước, ngươi đã nói sẽ dẫn ta đi Trường An chơi, nhưng chưa bao giờ thực hiện cả."

Bạch Cơ dường như không nghe thấy lời của Thanh Minh. Nàng đặt tay xuống, buông món trang sức đang kiểm tra rồi đứng dậy.

"Có một chút vụn thuốc trên ngón tay của nàng ta, nàng ta đã uống loại thuốc nào đó chăng?"

Nghe Bạch Cơ hỏi, thị nữ đang khóc thút thít vội vàng trả lời: "Đại nương tử vốn có thói quen uống thuốc làm đẹp mỗi sáng, thuốc của nàng ấy đặt trên bàn trang điểm."

Bạch Cơ bước tới trước bàn trang điểm khảm vàng nạm ngọc, nhìn thấy một chiếc bình ngọc dương chi tròn trịa. Nàng mở nắp bình ra thì thấy bên trong có vài viên thuốc màu đỏ như máu.

Bạch Cơ mỉm cười nói với Thanh Minh: "Có lẽ chính những viên thuốc này đã đầu độc Kim Hoàn phu nhân, nhưng ta cũng không chắc chắn, cần phải giám định mới biết liệu những viên thuốc này có độc hay không. Giờ đây, cách đơn giản nhất để giám định là tìm một người ăn thử, xem có bị độc chết không. Thanh Minh, người mà ngươi yêu thương nhất, chủ nhân linh hồn ngươi đã chết rồi, ta đoán ngươi sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Thay vì đi Trường An giải sầu chi bằng ngươi ăn thử những viên thuốc này, may mắn thì có thể cùng nàng ấy mà chết theo tình."

Nghe xong, Thanh Minh lập tức nói rằng mình đã nhầm, Kim Hoàn không phải là người mà hắn yêu thương nhất, cũng không phải là chủ nhân của hắn, hai người họ chỉ là những kẻ qua đường gặp nhau mà thôi. Hắn cũng không buồn đến mức phải đi Trường An giải sầu.

Nguyên Diệu nhìn mà cảm thấy vô cùng chán nản.

Bạch Cơ không thèm để ý đến Thanh Minh nữa, nàng tiến về phía A Khôi và Vong Xuyên, định hỏi họ một vài điều.

Bỗng nhiên, một nữ nhân mặc đồ đen chạy vào, loạng choạng suýt ngã.

Đó chính là A Châu.

A Châu dường như không nhìn thấy những người khác, chỉ chạy thẳng đến bên giường La Hán, khi thấy thi thể của Kim Hoàn, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của nàng bỗng lộ ra vẻ buồn bã.

A Châu đứng bên xác Kim Hoàn, dù không rơi lệ nhưng trông nàng như một vỏ bọc trống rỗng, mất hồn.

A Khôi và Vong Xuyên thấy A Châu xông vào không khỏi ngạc nhiên.

Bạch Cơ cũng có hơi bất ngờ.

Nguyên Diệu thì thầm vào tai Bạch Cơ: "Bạch Cơ, đây chính là A Châu cô nương."

Bạch Cơ hiểu ra, nàng đột nhiên thay đổi ý định, không định hỏi A Khôi và Vong Xuyên nữa mà nói: "Ta muốn đi xem thi thể của Thiểu Cát và Hoa Bảo."

Sau khi Kim Hoàn qua đời, A Khôi trở thành người có thể đứng ra chủ sự cho ngũ độc huynh muội và Ngũ Độc U Phủ.

A Khôi lập tức ra lệnh cho một hạ nhân dẫn Bạch Cơ đến sân viện của Thiểu Cát.

Bạch Cơ đi theo hạ nhân, Nguyên Diệu cũng đi theo nàng, Thanh Minh do dự một chút rồi cũng đi theo.

Trong phòng ngủ của Kim Hoàn, A Khôi và Vong Xuyên lòng đau như cắt, bật khóc thành tiếng, còn A Châu thì ngây dại, hồn phách như đã bay mất.

Đoàn người của Bạch Cơ đến mật thất ngầm của Thiểu Cát.

Thi thể của Thiểu Cát vẫn chưa được khâm liệm, vẫn nằm trên giường La Hán như sáng nay.

Bạch Cơ xem xét thi thể của Thiểu Cát, sau đó so sánh độc dược trong bình thuốc trên giường La Hán với thuốc trên bàn trang điểm của Kim Hoàn, cuối cùng đưa ra kết luận.

Kim Hoàn và Thiểu Cát đều chết vì cùng một loại độc dược...đó là một loại thuốc cực độc do Thiểu Cát mới chế tạo ra.

Trong bình ngọc trắng tròn không phải toàn bộ đều là độc dược, chỉ có một vài viên thuốc chứa một lượng nhỏ độc dược, những viên thuốc có độc được trộn lẫn với những viên thuốc không độc.

Điều đó có nghĩa là nếu Kim Hoàn uống thuốc làm đẹp mỗi ngày, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ uống phải viên có độc và bị đầu độc chết. Còn ngày nào nàng ta bị độc chết, điều đó thì khó nói, hoàn toàn phụ thuộc vào số phận.

Hôm nay vận xui của Kim Hoàn đã đến, nàng ta uống phải viên thuốc có độc, và bị độc chết.

Bạch Cơ lại kêu hạ nhân dẫn đường, đi đến hầm băng ngầm kiểm tra thi thể của Hoa Bảo được đặt ở đó.

Thi thể của Hoa Bảo được bảo quản trong hầm băng với nhiệt độ thấp, không bị phân hủy mà còn kết một lớp băng mỏng.

Hoa Bảo không phải bị đầu độc chết, mà bị chặt đầu, chết do ngoại lực tấn công.

Bạch Cơ cẩn thận xem xét vết thương trên đầu và cơ thể của Hoa Bảo, rồi làm động tác như muốn xé toạc nó ra. ... May mắn là A Khôi và Vong Xuyên không có ở đây, nếu không thấy Bạch Cơ làm như vậy, không tôn trọng thi thể của đệ đệ mình, có lẽ họ đã cãi nhau với nàng rồi.

Hạ nhân thấy thế, không dám đắc tội với khách, chỉ giả vờ như không nhìn thấy gì.

Bạch Cơ quay sang hỏi Thanh Minh: "Thanh Minh, ngươi có thể xé con cóc này ra như vậy không?"

Thanh Minh nhìn vết thương của Hoa Bảo, lắc đầu nói: "Dù có thể cũng không nên xé rách. Nếu đã có thù oán với hắn và muốn giết hắn, thì đánh chết, chém chết, đầu độc, làm ngạt thở, đè chết, hay nuốt chửng đều là những cách tốt hơn. Xé rách hắn chỉ khiến bản thân khó chịu, lại bị văng đầy máu và dịch nhớt của con cóc, thật kinh tởm."

Bạch Cơ lẩm bẩm: "Đúng vậy. Xé rách một con cóc chẳng phải việc mà người bình thường sẽ làm."

Nguyên Diệu hỏi: "Bạch Cơ có biết ai đã giết Hoa Bảo, Thiểu Cát và Kim Hoàn phu nhân không?"

Bạch Cơ cười, trả lời: "Hiên Chi và Thanh Minh đã ở đây cả đêm mà vẫn chưa làm rõ được hung thủ là ai, ta mới đến chưa đầy một canh giờ, làm sao có thể biết sự thật được?"

Cái hầm băng quá lạnh, Nguyên Diệu rùng mình, nói: "Đầu óc của ta như một mớ bòng bong, không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Bạch Cơ, ở đây lạnh quá, chúng ta ra ngoài thôi."

Bạch Cơ gật đầu, trả lời: "Được."

Ba người cùng người hầu bước ra khỏi hầm băng.

Trên đường đi, Thanh Minh mở lời: "Ta nghĩ, người đáng nghi nhất là A Khôi."

Nguyên Diệu hỏi: "Thanh Minh huynh, vì sao lại nói vậy?"

Thanh Minh trả lời: "Thông thường, trong các vụ án mạng, ai là người hưởng lợi thì kẻ đó là đáng nghi nhất. Hiện tại, A Khôi được lợi nhiều nhất, Kim Hoàn chết rồi, hắn trở thành đại ca của năm huynh đệ độc tố, sau này Ngũ Độc U Phủ của năm huynh đệ sẽ do hắn cai quản."

Bạch Cơ cười, nói: "Thanh Minh quên rằng hắn cũng đã trở thành kẻ cô độc. Năm huynh đệ Ngũ Độc không giống như ngươi, ngươi là một đại yêu quái có thể chiếm giữ một vùng, không cần dựa vào người khác. Bọn họ vốn dĩ rất yếu ớt, phải dựa vào nhau để tồn tại. Không có cái đầu của Kim Hoàn, không có thuốc độc của Thiểu Cát, A Khôi làm sao đối phó với Sơn Quân? Sau này việc sinh tồn của A Khôi và Vong Xuyên ở núi Mang sẽ rất khó khăn."

Thanh Minh im lặng.

Nguyên Diệu nói: "Bạch Cơ, ta vẫn nghi ngờ A Châu cô nương. Cảm giác như nàng ta là người đáng nghi nhất."

Bạch Cơ không phản đối Nguyên Diệu, nói: "Chúng ta đi tìm A Châu nói chuyện thôi."

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Thanh Minh rời khỏi hầm băng và quay lại phòng ngủ của Kim Hoàn. Ba người chưa kịp vào phòng, trên hành lang đã nghe thấy tiếng cãi vã bên trong.

A Khôi, A Châu, và Vong Xuyên đang tranh cãi, lời qua tiếng lại không ngừng.

A Châu lạnh lùng nói: "Tam nương tử, bây giờ ngươi đã được như ý rồi chứ?"

Vong Xuyên trả lời: "A Châu, đừng có mà vu khống. Tình trạng này chính là điều mà ngươi muốn thấy nhất mà."

A Khôi trong lời nói vẫn thiên vị người yêu A Châu, nói: "Tam muội, không được vô lễ với A Châu."

Vong Xuyên tức giận, trong phút chốc không kiềm chế được cảm xúc, bắt đầu công kích A Khôi: "Nhị ca, đừng tưởng rằng muội không biết, huynh luôn ghen ghét đại tỷ, luôn muốn tỷ ấy chết. Bây giờ thế này, chắc chắn là huynh và A Châu đã liên kết lại giết từng người chúng ta. Chúng ta chết hết thì huynh sẽ có thể cùng A Châu thành đôi, độc chiếm Ngũ Độc U Phủ. Từ đây, không còn đại tỷ đè đầu huynh, không còn tứ đệ gây phiền toái cho huynh, mọi thứ huynh sẽ quyết định, A Châu cũng trả thù được cho ca ca của nàng."

Nghe thấy lời này, mặt A Châu lập tức tái nhợt.

A Khôi tức giận tột độ, giơ tay lên và tát mạnh vào mặt Vong Xuyên.

Mặt Vong Xuyên lập tức sưng lên, khóe miệng cũng rỉ máu.

Vong Xuyên căm phẫn nhìnA Khôi.

A Khôi chưa hả giận, xông tới đè ngã Vong Xuyên, giơ nắm đấm tiếp tục đánh nàng.

A Khôi to cao lực lưỡng, vóc dáng vạm vỡ, còn Vong Xuyên thân hình mảnh mai, rất yếu ớt, không thể chống cự lại, máu tươi từ khóe miệng nàng chảy xuống. Ánh mắt nàng dần trở nên lạnh lẽo và trống rỗng, khóe miệng đẫm máu nở một nụ cười kỳ lạ.

A Châu vừa nhìn thấy cảnh này thì lập tức trở nên vô cùng hoảng sợ. toàn thân nàng run rẩy, từng bước từng bước lùi lại, dần dần lùi đến bên giường La Hán.

Nàng ôm đầu bằng cả hai tay, cúi đầu chôn trong bóng tối, đau khổ ngồi sụp xuống bên cạnh xác của Kim Hoàn.

Khi Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Thanh Minh bước vào, họ vừa hay nhìn thấy A Khôi đang đánh Vong Xuyên.

Nguyên Diệu kinh hoảng lao tới, nắm lấy A Khôi: "Dừng tay ngay! Sao ngươi có thể đánh Vong Xuyên cô nương chứ?!" A Khôi lúc này mới tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn bàn tay dính máu của mình, định mở miệng biện minh nhưng không thốt nên lời.

Bạch Cơ bước đến bên cạnh Vong Xuyên, đưa tay đỡ nàng dậy: "Vong Xuyên, ngươi không sao chứ?"

"Không sao."

Vong Xuyên đứng dậy, dùng tay áo lau vết máu nơi khóe miệng, dường như đã quá quen với điều này. Bạch Cơ cẩn thận xem xét vết thương của Vong Xuyên rồi nói: "Vẫn cần phải xử lý một chút. Đi súc miệng và lấy ít đá trong hầm băng để chườm lên mặt. Thanh Minh, ngươi chăm sóc Vong Xuyên một chút."

Thanh Minh không vui, nói: "Bạch Cơ, ta là bạn của ngươi, không phải kẻ hầu của ngươi."

Bạch Cơ thở dài: "Ôi, có kẻ phi nhân nào lại chẳng hiểu được ý nghĩa của sự dịu dàng, bảo sao ở Núi Mang bao lâu nay vẫn chỉ là một con rắn cô độc, không có lấy một phu nhân."

Thanh Minh lập tức phản bác: "Bạch Cơ, dù sao đi nữa cũng không đến lượt ngươi nói ta. Ngươi ở nhân gian mấy ngàn năm chẳng phải cũng chỉ là kẻ cô độc, không có lấy một phu quân sao?!"

Bạch Cơ nghe vậy, kéo Nguyên Diệu lại, nói: "Ta có Hiên Chi!"

Thanh Minh nói: "Đó chỉ là thú cưng của ngươi, đâu phải phu quân của ngươi!"

Dù vậy, Thanh Minh vẫn thấy Vong Xuyên đáng thương nên hắn chủ động dẫn nàng vào phòng bên, bảo hầu cận đi lấy đá trong hầm băng để giúp nàng xử lý vết thương.

Sau khi Thanh Minh và Vong Xuyên rời đi, A Khôi cũng bình tĩnh trở lại.

A Khôi lí nhí nói: "Ta cũng không cố ý. Đôi khi ta không kiểm soát được tính nóng nảy của mình."

Bạch Cơ không để ý đến A Khôi, nàng bước đến trước mặt A Châu.

A Châu hai tay ôm đầu, chôn mặt trong bóng tối, đau khổ ngồi xổm bên giường La Hán. nàng không để tâm đến mọi thứ xung quanh, chỉ đắm chìm trong nỗi sợ hãi của mình.

Bạch Cơ muốn hỏi A Châu điều gì đó, nhưng thấy nàng đang xúc động, tinh thần hoảng loạn nên đành an ủi vài câu rồi tạm thời không hỏi nữa.

Bạch Cơ quay sang nói với A Khôi: "Kim Hoàn phu nhân chết do trúng độc, điều này rõ ràng. Độc dược mà bà ấy uống chính là viên thuốc chứa trong bình ngọc này. A Khôi, ai có thể pha độc vào viên thuốc đó?"

A Khôi không nghĩ ngợi gì mà trả lời ngay: "Tứ đệ. Những viên thuốc của đại tỷ luôn do tứ đệ phụ trách cung cấp. Tứ đệ rất thông thạo về dược liệu và đan dược, ngoài việc biết chế độc, hắn còn biết luyện đan."

Bạch Cơ nhíu mày, hỏi tiếp: "Ngoài Thiểu Cát thì sao?"

A Khôi thuận miệng trả lời: "A Châu. Nàng là người chăm sóc đại tỷ, chịu trách nhiệm lấy thuốc từ tứ đệ. Những viên thuốc này đều qua tay nàng. À đúng rồi, còn hai tỳ nữ thân cận của đại tỷ cũng có thể tiếp xúc với thuốc. Ồ, đúng rồi, tam muội cũng có khả năng, vì đôi khi nàng đến phòng đại tỷ trò chuyện, tâm sự. Nàng có thể tự do ra vào phòng của đại tỷ."

Bạch Cơ hỏi: "Thế còn ngươi?"

A Khôi trả lời: "Ta... ta cũng có thể tự do ra vào phòng đại tỷ. Nhưng nếu không có việc gì quan trọng, ta rất ít vào phòng đại tỷ. Dù sao thì nam nữ khác biệt, đó là đại tỷ mà."

Hỏi mãi mà chẳng có kết quả gì, kết luận là ai cũng có thể đã pha độc vào viên thuốc của Kim Hoàn.

A Khôi nói: "Bạch Cơ đại nhân, ta muốn sang phòng bên thăm tam muội, xin lỗi nàng. Gần đây, ngũ đệ và tứ đệ chết, hôm nay lại đến đại tỷ, ta tâm trạng không ổn định, vừa rồi mất kiểm soát nên đã đánh tam muội. Giờ chỉ còn lại hai huynh muội ta nương tựa vào nhau. Ta muốn đến xin lỗi nàng, mong nàng tha thứ."

Nguyên Diệu bị mối quan hệ phức tạp giữa năm huynh muội nhà Ngũ Độc và những cái chết kỳ lạ làm cho rối tung đầu óc, trong lòng vô cùng tức giận vì việc A Khôi hành hung Vong Xuyên. Nhưng nghe thấy lời của A Khôi, cơn giận trong lòng Nguyên Diệu cũng giảm bớt, cảm thấy an ủi phần nào. Dù sao, họ cũng là huynh muội, giữa họ vẫn có tình cảm.

"Đi đi." Bạch Cơ nói đầy ẩn ý: "Giờ chỉ còn hai người các ngươi."

A Khôi lập tức rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Bạch Cơ, Nguyên Diệu, A Châu và thi thể của Kim Hoàn.

Tâm trạng của A Châu dường như đã ổn định lại, nàng cũng dần lấy lại lý trí.

A Châu đứng dậy nhìn thấy Kim Hoàn nằm ngang trên giường La Hán, trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng, bắt đầu sắp xếp lại thi thể của Kim Hoàn, còn đắp lên người bà ấy một chiếc chăn lông mềm từ Ba Tư.

A Châu như thể không thấy sự hiện diện của Bạch Cơ và Nguyên Diệu, lấy ra từ trong tay áo một chiếc khăn lụa đen, bắt đầu lau sạch những vết máu chảy ra trên mặt Kim Hoàn.

Nguyên Diệu cảm thấy vô cùng bối rối. Tổng hợp tất cả thông tin đã thu thập được, mọi dấu hiệu đều chỉ ra rằng Kim Hoàn đã giết Ô Luân, chính là ca ca của A Châu, vậy A Châu lẽ ra phải căm hận Kim Hoàn mới đúng. Dù cho A Châu có phải chịu đựng dưới quyền uy của Kim Hoàn, phải nuốt nhục sống qua ngày, thì giờ đây khi Kim Hoàn đã chết, A Châu không cần phải sợ hãi nữa, lẽ ra nàng phải thể hiện cảm xúc thật của mình. Nhưng tại sao khi đối diện với cái chết của Kim Hoàn, A Châu lại trông vô cùng đau lòng, vô cùng buồn bã? A Châu dường như không hề có mối thù với Kim Hoàn, mà còn có cảm tình rất sâu đậm với bà ta?

Bạch Cơ lên tiếng: "A Châu, ta có vài câu hỏi muốn hỏi ngươi."

A Châu điềm tĩnh trả lời: "Bạch Cơ đại nhân, ta biết ngài muốn hỏi gì. Ngài không cần mở miệng, ta sẽ nói thẳng với ngài. Ca ca Ô Luân là do ta giết, không phải đại nương tử. Những năm qua, đại nương tử rất quan tâm đến ta, ta vô cùng biết ơn bà ấy. Ta không thích Nhị lang quân cũng không thích Tứ lang quân, ta chỉ muốn ở lại bên đại nương tử để báo đáp ân tình của bà ấy."

Nguyên Diệu chấn động, không thể kìm nén được mà hỏi: "A Châu cô nương, tại sao ngươi lại giết chết ca ca mình?"

A Châu ngừng bàn tay đang lau vết máu trên người Kim Hoàn, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ngây người một lúc, rồi chậm rãi cất lời.

"Nguyên công tử, ngài nghĩ rằng tình cảm huynh muội thì nên như thế nào?"

Nguyên Diệu suy nghĩ một chút, bản thân hắn không có huynh muội nhưng những người xung quanh thì có. Vi Ngạn và Vi Phi Yên, Ly Nô và Đồi Mồi, hai cặp huynh muội này dù thường ngày hay cãi nhau nhưng giữa họ luôn có sự quan tâm dành cho nhau. Khi Vi Ngạn bỏ trốn đến Dương Châu và bị thổ phỉ bắt làm con tin, chính Vi Phi Yên đã dẫn các du hiệp đến Dương Châu cứu hắn trở về. Ly Nô và Đồi Mồi càng lo lắng cho nhau.

Nguyên Diệu nói: "Huynh muội lẽ ra phải yêu thương nhau. Huynh sẽ che chở cho muội, muội cũng sẽ quan tâm đến huynh."

A Châu thở dài, chậm rãi nói tiếp.

"Trên đời có người may mắn cũng có người bất hạnh. Những người huynh muội may mắn như ngài nói, còn ta lại là người bất hạnh. Ta không may mắn có một người huynh che chở cho mình. Từ khi còn nhớ được mọi chuyện, ta đã bị ca ca hành hạ, mỗi khi ca ca cảm thấy không vui thì sẽ đánh đập và tra tấn ta."

Vào những ngày đông lạnh giá, để mua vui, Ô Luân sẽ ném A Châu vào giếng nước đóng băng, để xem liệu nàng có bị đông cứng hay không. Hắn ta còn nhốt nàng trong hầm tối, không cho nàng ăn uống, cho đến khi A Châu đói khát đến kiệt quệ mới mang đến cho nàng những miếng thịt thối rữa và nước bẩn từ nhà xí, rồi cười ha hả đầy khoái trá khi thấy nàng phải ăn những thứ đó.

A Châu thầm thì: "Ca ca còn thích đánh đập hành hạ ta. Trên người và lưng ta đầy những vết bỏng do than lửa hắn dùng để đốt và những vết roi do bị đánh. Những vết sẹo đó đến giờ vẫn còn. Khi vừa rồi nhìn thấy Nhị lang quân đánh Tam nương tử, ta chợt nhớ đến cảnh ca ca đánh ta, và không biết phải làm gì vì quá sợ hãi. Ta hận ca ca mình. Từ nhỏ đến lớn ta luôn mong hắn chết đi. Nhưng ta không thể đánh lại hắn và hắn cũng không chết. Ta từng thử trốn chạy vài lần nhưng mỗi lần bị bắt lại ta đều bị hành hạ tàn nhẫn hơn. Ta chỉ còn cách chịu đựng. Sau này hắn cưới đại nương tử và từ đó việc hành hạ ta cũng ít đi phần nào, vì hắn bận rộn với những chuyện khác. Cho đến một ngày, khi hắn uống say ra sân hóng gió, ta vô tình đi ngang qua và đụng phải hắn. Hắn thấy ta đụng vào người mình thì tức giận, nói rằng mắt ta chẳng để làm gì, định móc mắt ta ra. Ta rất sợ hãi, cố gắng bỏ chạy nhưng ca ca đuổi theo..."

Ô Luân đuổi A Châu đến kho hàng, và tại đây, vì say rượu hắn ta vô tình trượt chân và bị trẹo chân.

Cơn đau khiến Ô Luân tỉnh táo lại phần nào, hắn cố gắng ngồi dậy và quát A Châu: "Ngươi đứng đó làm gì, còn không mau đến đỡ ta dậy?"

A Châu sợ hãi đến run rẩy, nàng từ từ tiến lại gần để đỡ Ô Luân.

Rượu làm Ô Luân lại trở nên mê muội, hắn ta lẩm bẩm chửi rủa: "Ngươi dám làm ta ngã, đợi ngày mai ta tỉnh rượu ta sẽ móc mắt ngươi ra."

Nghe vậy, cơ thể A Châu bỗng cứng đờ, vì sợ hãi tột độ. nàng nhìn thấy trên sàn kho có một cối xay nhỏ bị hỏng với trục gỗ, không biết vì sao, trong lòng nàng đột nhiên bùng lên một cơn giận dữ ngút trời.

Những năm tháng chịu đựng nhục nhã và đau khổ, sự phẫn uất và thù hận trong lòng A Châu không thể kiềm chế được nữa, cuối cùng biến thành một nguồn sức mạnh khổng lồ.

A Châu nhấc cối xay lên đập mạnh vào đầu Ô Luân. Ô Luân không kịp phản ứng, ngã gục xuống.

Một lần, hai lần, ba lần... Máu phun trào, sắc đỏ lan ra.

A Châu điên cuồng đập chết ca ca mình, cho đến khi tay và mặt nàng đều nhuốm đầy màu đỏ tươi.

Nhìn Ô Luân chết thảm, A Châu bỗng cảm thấy nhẹ nhõm như thể gánh nặng trên vai được trút bỏ, cuộc sống cuối cùng đã được giải thoát.

Nhưng rồi A Châu cũng tỉnh táo lại. Và khi tỉnh táo nàng chỉ biết hoang mang.

A Châu buông chiếc cối xay, ngã ngồi xuống bên cạnh thi thể.

Ngay lúc đó có tiếng bước chân khe khẽ vang lên.

Người đến là Kim Hoàn.

Kim Hoàn đến kho hàng để tìm vài mảnh vải may áo mới.

Nhìn thấy A Châu đầy lo lắng và thi thể của Ô Luân, Kim Hoàn chỉ ngỡ ngàng trong chốc lát rồi lập tức lấy lại sự tỉnh táo. Đầu óc bà hoạt động rất nhanh, trong lòng cân nhắc lợi hại và toan tính cho bản thân.

A Châu sợ hãi lắm, nàng run rẩy nói: "Tẩu tẩu, muội..."

Kim Hoàn tiến tới ôm lấy A Châu vào lòng, dịu dàng nói: "A Châu, đừng sợ, có ta đây. Ta biết chắc chắn là hắn lại hành hạ muội, khiến muội phải làm vậy." A Châu không ngừng nức nở.

Kim Hoàn cũng rơi nước mắt, nói: "Tính tình hắn hung bạo, coi việc hành hạ người khác là thú vui. Ta cũng đã chịu đựng hắn quá đủ rồi. Không giấu gì ngươi, sau khi kết hôn với hắn, ban đầu mọi thứ còn bình thường nhưng sau đó hắn bộc lộ bản chất tàn ác. Ta thường xuyên bị hắn đánh đập, hành hạ. Chuyện này không thể nói với ai, chỉ biết nén đau mà nuốt hận, âm thầm chịu đựng. Giờ đây nhờ có ngươi mà ta cũng được giải thoát."

A Châu và Kim Hoàn ôm nhau khóc nức nở. Sau một lúc xả hết nỗi lòng, cả hai bắt đầu lo liệu việc chính.

Ô Luân là chủ nhân của động nhện, nay hắn đã chết, chắc chắn cần phải có lý do để giải thích với toàn động cũng như những người ngoài có giao tiếp với hắn. Kim Hoàn quyết định gánh vác tội lỗi thay A Châu, sau khi bàn bạc, hai người quyết định đổ lỗi cái chết của Ô Luân cho Sơn Quân, vị khách đang ở lại động nhện.

Nếu không có Sơn Quân đến chơi, Kim Hoàn dự định sẽ cùng A Châu và các đệ muội của mình tuyên bố rằng Ô Luân đột ngột bệnh mà qua đời. Nhưng vì Sơn Quân đang ở trong phòng khách say ngủ, lấy lý do bệnh tật e rằng khó qua mắt hắn nên họ buộc phải đẩy tội cho hắn.

Kim Hoàn triệu tập bốn đệ muội, giấu kín sự thật và nhận hết tội lỗi về mình, nói rằng vì giận quá mà đã giết chết Ô Luân. Đối với họ, đại tỷ vẫn quan trọng hơn tỷ phu, nên A Khôi, Vong Xuyên, Thiểu Cát, và Hoa Bảo không do dự đứng về phía Kim Hoàn, giúp nàng thoát tội và đổ tội cho Sơn Quân. Mọi việc sau đó diễn ra như lời của Sơn Quân.

Sơn Quân mơ hồ dính vào cuộc xung đột với người của động nhện, sau khi thoát ra, càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy oan ức, một thời gian sau, hắn nghe tin động nhện đã trở thành Ngũ Độc U Phủ, cơn giận không kiềm chế được hắn bèn tung tin đồn trả đũa Kim Hoàn.

Sơn Quân không ngờ rằng người giết Ô Luân lại là A Châu.

Dù Sơn Quân và Ô Luân là bạn bè, nhưng chỉ vì hợp tính vàd cả hai đều thích giết chóc, chứ hắn không hề biết chuyện Ô Luân ngược đãi A Châu. Sơn Quân tuy hung bạo nhưng chỉ đối xử tàn nhẫn với kẻ thù, chưa bao giờ ngược đãi gia đình. Ở điểm này, hắn khác hẳn Ô Luân.

Về phần A Khôi, Vong Xuyên, Thiểu Cát, và Hoa Bảo, họ cũng không biết Ô Luân do A Châu giết. Sống trong động nhện lâu ngày, họ ít nhiều đã nghe về việc A Châu bị Ô Luân ngược đãi, họ nghĩ rằng vì thế nên nàng đã chấp nhận sự việc, và bởi A Châu đơn độc, không thể sống sót trên núi Mang nếu không có sự che chở của Kim Hoàn, nên nàng đành ở lại Ngũ Độc U Phủ làm quản gia.

A Châu bình thản kể hết mọi chuyện, cũng giúp Kim Hoàn lau sạch vết máu và chỉnh trang di thể.

Lúc này, Kim Hoàn trông như đang say ngủ, yên bình và xinh đẹp.