Phiêu Miểu 8 - Quyển Già Lam

Chương 38




Sông Lạc, cầu nổi.

Nguyên Diệu sau khi giao hàng xong, vừa bước trên cầu vừa hít thở làn gió mang theo hơi nước mát rượi thổi từ dòng sông.

Trên cầu, người qua lại tấp nập. Một nam nhân cao lớn đội nón lá đen bước tới, lướt qua Nguyên Diệu trong tích tắc.

Ngay khoảnh khắc hai người sượt vai, từ tay nam nhân đó thoáng hiện ra một làn khói đen mỏng.

Khói đen uốn lượn như một con rắn tinh quái, len lỏi nhanh như chớp rồi thâm nhập vào lồng ngực Nguyên Diệu.

Nguyên Diệu không hề nhận ra điều bất thường, cũng chẳng nhớ nổi gã nam nhân cao lớn, ẩn mình sau chiếc áo choàng đen kín mít, lại chính là người quen cũ của mình – Long Ẩn.

Long Ẩn cố tình giấu đi hơi thở của long tộc, khiến Nguyên Diệu - chỉ là một thư sinh nhỏ bé không tài nào nhận ra kẻ vừa lướt qua mình không phải người phàm.

Quay đầu nhìn bóng lưng Nguyên Diệu xa dần, khóe môi Long Ẩn nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo. Hắn đã đạt được mục đích. Thư sinh ấy, kẻ mà hắn vừa ghen tị vừa căm ghét, chẳng bao lâu nữa sẽ phải bỏ mạng.

Trong sự kiện liên quan đến “Chậu Thanh Ngọc”, Ma tôn Ba Tuần từng giấu một viên “Ma Hồn Châu” vào trong cơ thể Nguyên Diệu.

“Ma Hồn Châu” là hiện thân của những ý niệm đen tối nhất của Ba Tuần. Giờ đây, trái tim Nguyên Diệu đã hòa làm một với viên châu đó, khiến Bạch Cơ cũng không thể dùng phép thuật tách rời chúng.

Sau khi rời khỏi thành U Đô nơi quỷ dữ tụ tập, Ba Tuần tiến ra biển khơi và chiêu dụ Long Ẩn về dưới trướng mình.

Là kẻ thấu hiểu lòng người, Lục Tý Phật Ma biết rõ khát vọng sâu kín nhất trong lòng Long Ẩn. Hắn đã lợi dụng điều đó, dùng nó làm mồi nhử để khiến Long Ẩn phục vụ cho mình.

Thực ra, từ lâu Long Ẩn đã muốn xúi giục Ba Tuần thúc đẩy “Ma Hồn Châu” giết chết Nguyên Diệu.

Ba Tuần không tỏ thái độ rõ ràng, chỉ đưa cho Long Ẩn một con “Thiên Ma Xà” và bảo hắn tự hành động.

Con rắn ấy có thể kích hoạt “Ma Hồn Châu”, khiến trái tim thư sinh trẻ bị ma lực nhấn chìm cho đến khi ngừng đập.

Long Ẩn đến Thần Đô và thách đấu Bạch Cơ chỉ là để che mắt thiên hạ. Giết Nguyên Diệu mới là mục đích thật sự của hắn.

Nguyên Diệu bất chợt cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt, trái tim âm ỉ đau nhói.

Hắn vội dừng bước, dựa vào lan can cầu để gượng đứng vững.

Cơn đau ngày càng dữ dội hơn khiến Nguyên Diệu phải thở dốc, từng hơi như muốn rút cạn sức lực.

Nhìn xuống ngực mình, hắn thấy từng làn khói đen đục ngầu đang len lỏi tràn ra ngoài.

Nguyên Diệu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy trái tim bị siết chặt, như thể có một con rắn đang từ từ cuốn chặt và cắn nuốt từng chút một sinh mệnh của mình.

Nguyên Diệu gục người vào lan can cầu, cơn đau thắt nơi lồng ngực khiến hắn không thể chịu đựng nổi. Đôi mắt bất lực hướng về mặt nước sông Lạc, nơi những làn sóng kỳ lạ đang gợn lên từng vòng như thể bị một sức mạnh huyền bí khuấy động.

Dù trời lặng gió, mặt sông vẫn cuộn trào, từng lớp sóng lan rộng tạo thành một khung cảnh bất thường. Ngay giây phút mơ hồ đó, linh thức của Nguyên Diệu rời khỏi thân xác, hóa thành một ảo ảnh nhập vào mặt nước như bước qua tấm gương trong suốt, rồi vào một thế giới hư ảo không biên giới.

Trong không gian ấy, vũ trụ như trải dài vô tận. Bốn phía là hư vô bao trùm, không bến bờ, không điểm cuối. Trước mắt hắn là một dòng sông khổng lồ, lấp lánh ánh sáng thần bí, tuôn chảy từ chín tầng trời, cuộn sóng quanh Nguyên Diệu rồi biến mất vào nơi không ai hay biết.

Hắn bước đi giữa cõi hư vô, cảm giác mặt trời, mặt trăng và những ngôi sao như đang vờn quanh mình, gần gũi đến mức có thể đưa tay chạm vào. Trong lòng hắn dâng lên nỗi băn khoăn: đây là đâu và vì sao hắn lại đến nơi này?

Cơn đau ở ngực vẫn âm ỉ, buộc Nguyên Diệu phải vừa đi vừa áp tay lên trái tim như thể muốn xoa dịu cơn quặn thắt.

Bất chợt, từ giữa biển sao bát ngát, một bóng dáng bước ra, đó một nam nhân tóc bạc phơ.

Người đó cao lớn, dáng vẻ hiên ngang, gương mặt thanh tú như được khắc họa từ đá quý. Làn tóc dài bạc trắng buông xõa ôm lấy bờ vai rộng. Đôi mắt sáng ngời như bầu trời sau cơn mưa, trong trẻo và yên bình. Cả con người hắn toát lên một khí chất lạnh lẽo, thanh khiết như ánh trăng trên cao, vừa xa vời như đỉnh núi tuyết sắp tan.

Nguyên Diệu sững sờ, không thốt nên lời.

Nam nhân này chính là kẻ hắn từng gặp trong “sự kiện Mộng Tiên Chẩm”, ẩn hiện trong ảo cảnh của Bạch Cơ. Đó là Băng Di.

Nhìn kỹ hơn, Nguyên Diệu nhận ra thân hình Băng Di dường như không phải của một thực thể hoàn chỉnh. Toàn thân hắn bao phủ bởi màn sương trắng mờ ảo, bóng dáng nửa thực nửa hư, mờ nhạt như sắp tan biến vào hư không.

Nhưng kỳ lạ thay, từ sâu thẳm trong lòng Nguyên Diệu lại dấy lên cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ, như thể hắn và người trước mặt vốn là một vậy.

Băng Di là nơi bắt đầu của hắn, cũng là điểm cuối cùng mà linh hồn hắn hướng về.

Dường như không nhìn thấy Nguyên Diệu, Băng Di cứ thế bước qua hắn, hòa mình vào dòng sông sao mờ ảo rồi biến mất trong màn nước vô tận.

Băng Di bước vào dòng sông, hóa thân thành một con rồng băng màu bạc xanh. So với khi Bạch Cơ biến hình thành rồng, dáng hình của Băng Di còn to lớn và uy mãnh hơn nhiều. Con rồng ấy tung hoành mạnh mẽ, kiêu hùng, như thể hòa mình vào vũ điệu bất tận cùng nhật nguyệt và tinh tú giữa dòng Thiên Hà.

Nguyên Diệu sững sờ trước khung cảnh kỳ ảo trước mắt. Nhưng ngay khi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cơn đau thắt từ trái tim lại ập đến, khiến hắn quỵ xuống, cảm giác như tim mình đang bị siết chặt liên tục.

Đột ngột, con rồng băng bạc xanh giữa Thiên Hà biến mất không dấu vết. Một luồng khí nước nhẹ bẫng và mờ ảo từ nơi nó biến mất tỏa ra, rồi dần dần lướt vào lồng ngực Nguyên Diệu.

Khí nước ấy len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể hắn, chầm chậm giải phóng áp lực đang đè nặng trái tim, cuốn trôi thứ bóng tối đang cố gắng gặm nhấm nó. Cơn đau tắt lịm, nhường chỗ cho một cảm giác ấm áp và thanh thản. Khí nước ấy không chỉ chữa lành mà còn mang lại sức sống mới, khiến tim hắn tràn đầy sinh khí, đập mạnh mẽ như vừa được tái sinh.

Khi dòng linh mạch từ rồng băng len qua ngũ tạng lục phủ và thấm vào kinh mạch toàn thân, những ký ức vụn vỡ dần hiện lên trong tâm trí Nguyên Diệu.

“Ta nguyện từ bỏ thân phận thần minh. Ta muốn để lại nửa linh hồn nơi thế gian, luân hồi chuyển kiếp, mãi mãi ở bên nàng.”

Sau khi chết đi, linh hồn Băng Di đã phiêu dạt tới ranh giới vũ trụ – nơi chốn của Đấng Tạo Hóa. Tại đó, Băng Di được ban cho cơ hội tu luyện, để linh hồn thăng hoa thành bất tử và trở thành một trong những vị thần cổ đại của vạn vật.

Nhưng Đấng Tạo Hóa cho Băng Di nhìn thấy tương lai của Bạch Cơ – nàng sẽ trở thành chúa tể của bốn biển, nữ vương của long tộc. Nhưng cùng với quyền lực ấy, nàng sẽ sa vào con đường giết chóc. Linh hồn nàng sẽ rơi vào bóng tối và cuối cùng hóa thành ma quỷ.

Sau khi thành ma, Bạch Cơ sẽ biến thế gian thành địa ngục sâu thẳm, kéo theo cả nhân loại lẫn thần Phật vào sự hủy diệt. Và rồi, một kỷ nguyên mới sẽ bắt đầu từ đống tro tàn ấy.

Băng Di mang nặng nỗi buồn trong lòng. Ở Vạn Tượng Chi Cảnh, hắn đã thử đi thử lại vô số lần, hy vọng thay đổi được tương lai của Bạch Cơ và chúng sinh. Nhưng cho dù thêm vào bao nhiêu biến số, điều chỉnh cách nào, kết quả vẫn không đổi: Bạch Cơ sẽ rơi vào ma đạo, trở thành một ma vương tàn ác, hủy diệt cả thần Phật lẫn thế gian.

Nguyên nhân là vì nàng đã mất trái tim mình.

Mất trái tim, nàng không thể chống lại bóng tối đang ăn mòn. Và chính vì cái chết của hắn, trái tim của nàng đã biến thành một vực sâu tuyệt vọng, còn đen tối hơn cả địa ngục.

Băng Di đau xót khôn nguôi, không chỉ vì chúng sinh, mà còn vì Bạch Cơ. Sau vô số lần suy diễn, hắn nhận ra chỉ còn một cơ hội nhỏ nhoi để thay đổi tất cả: trước khi nàng chìm vào hố sâu tăm tối và trở thành ma vương khát máu, nàng phải tìm lại được trái tim đã mất.

Trái tim đó là vì hắn mà tan vỡ, và chính hắn phải giúp nàng tìm lại nó.

Băng Di quyết định từ bỏ con đường thành thần. Dưới sự trợ giúp của Đấng Tạo Hóa, hắn chịu đựng nỗi đau khôn lường để xé linh hồn mình ra làm đôi.

Một nửa linh hồn hóa thành Thiên Hà, trôi nổi giữa những vì sao và vũ trụ bao la, tồn tại như một dòng nước vô hình.

Nửa còn lại bước vào luân hồi, chờ thời điểm thích hợp nhất để gặp nàng nơi nhân gian, ở bên cạnh nàng. Với tâm hồn thuần khiết và thiện lương, hắn sẽ chống lại cái ác đang gặm nhấm tâm trí nàng, giúp nàng tìm lại trái tim đã mất.

Cả hai nửa linh hồn đều đã quên ký ức về "Băng Di", và nửa bước vào luân hồi còn quên sạch hơn nữa.

Điểm liên kết duy nhất giữa hai nửa linh hồn ấy chính là "nước".

Một nửa tồn tại trong Thiên Hà của vũ trụ.

Một nửa ẩn chứa trong dòng khí nước của một con người.

Lẽ ra, hai nửa linh hồn này sẽ vĩnh viễn không gặp lại nhau, vì chúng thuộc về những thế giới và không gian khác biệt. Nhưng chính viên Ma Hồn Châu của ma tôn Ba Tuần đã đánh thức bản năng sinh tồn của con người – bản năng tìm lại phần còn thiếu của chính mình.

Nước trong linh hồn Nguyên Diệu, vào khoảnh khắc nguy cấp, đã tự động tìm kiếm phần còn lại. Chính điều này đã khiến hai nửa linh hồn vượt qua không gian gặp nhau, khiến ký ức mơ hồ dần hiện lên từng mảnh.

Nguyên Diệu chợt bừng tỉnh. Hắn nhìn quanh, thấy mình vẫn đứng trên cây cầu nổi bắc qua sông Lạc. Người qua lại tấp nập, mặt nước phẳng lặng không một gợn sóng. Mọi chuyện vừa rồi dường như chỉ là một giấc mộng giữa ban ngày. Nhưng cơn đau trong lồng ngực đã tan biến, và toàn thân hắn tràn ngập sức sống.

Nguyên Diệu không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng biết làm thế nào để hiểu được những gì vừa thấy trong cơn ảo giác. Hắn chỉ biết đầu óc rối bời, bèn xoa xoa trán rồi quay bước trở về Phiêu Miểu Các.

Trong bóng tối, Long Ẩn lặng lẽ quan sát chàng mọt sách. Hắn trông thấy dòng khí linh thiêng của sông Lạc cuồn cuộn tràn vào lồng ngực Nguyên Diệu. Sức mạnh từ nước bao la và hùng vĩ khiến ngay cả hắn cũng phải kinh hãi.

Nguyên Diệu bước đi nhẹ nhõm, đầy sinh khí, làm Long Ẩn cảm thấy vô cùng thất vọng và bực bội. Hắn hiểu rằng chuyến đi Thần Đô lần này đã vô ích. Không những không đánh bại được Bạch Cơ, mà âm mưu của Ba Tuần cũng thất bại – Ma Hồn Châu chẳng thể lấy mạng Nguyên Diệu như dự tính.

Dẫu vậy, thứ duy nhất khiến Long Ẩn an ủi là Bạch Cơ vẫn tin tưởng hắn. Nhờ lớp vỏ bọc khéo léo, hắn được nàng phái theo dõi Ba Tuần. Sự tín nhiệm này giúp hắn nắm nàng trong tay, sẵn sàng lợi dụng và phản bội nàng bất cứ lúc nào, đợi đến thời điểm thích hợp để hủy diệt nàng hoàn toàn.

*

Trong gian chính của Phiêu Miểu Các, Bạch Cơ tỉnh giấc. Nàng bước ra đại sảnh, hờ hững lật những sổ sách trên quầy, nhưng tâm trí lại lạc trong ký ức về giấc mơ vừa qua.

Đột nhiên, một cơn rung động khẽ dấy lên trong lòng. Hôm qua, nàng mơ thấy Long Ẩn, và hắn đã đến tìm nàng ngay sau đó. Còn hôm nay, nàng lại mơ về Băng Di... Liệu hắn có xuất hiện như Long Ẩn không?

Bạch Cơ vô thức nhìn ra cửa lớn, trong lòng dấy lên niềm hy vọng mong manh về một điều kỳ diệu sắp xảy ra. Tim nàng đập rộn ràng, không thể nào kiềm chế.

Một bóng người xuất hiện nơi cửa lớn.

Bạch Cơ tròn mắt ngạc nhiên.

Thì ra là Nguyên Diệu.

Nàng thoáng thất vọng, buông lời trách:

"Hiên Chi không thể ở ngoài lâu thêm một chút, về muộn một chút được sao?"

Nguyên Diệu chẳng hiểu mô tê gì, vừa bước vào Phiêu Miểu Các vừa đáp: "Tiểu sinh giao hàng xong là về ngay. Mọi khi, chỉ cần về trễ chút là ngươi và Ly Nô lão đệ lại nghi tiểu sinh lười biếng, hôm nay sao lại bảo về muộn?"

Bạch Cơ không muốn giải thích thêm, chỉ lặng lẽ bước ra ngoài cửa, đảo mắt nhìn quanh.

Con hẻm vắng tanh, chẳng thấy bóng dáng ai.

Nguyên Diệu tò mò hỏi: "Ngươi đang đợi ai sao?"

Bạch Cơ lắc đầu, vẻ buồn bã: "Không... chẳng đợi ai cả."

Nguyên Diệu cẩn thận lấy từ trong tay áo ra một gói giấy dầu, chìa cho nàng: "Lúc trưa ngươi bảo muốn ăn bánh ngọt của Phúc Thiện Trai, nên tiểu sinh tiện đường mua về cho."

Vừa trông thấy món bánh quý phi đỏ au và những chiếc bánh hoa cúc nhỏ xinh, Bạch Cơ lập tức quên hết mọi muộn phiền.

Nàng cười rạng rỡ: "Hiên Chi là tuyệt nhất! Trần đời ta thích Hiên Chi nhất!"

Đúng lúc đó, Ly Nô bước ra, không vui trách:

"Đồ mọt sách, quán khô cá chỉ nằm sát bên Phúc Thiện Trai, ngươi không tiện tay mua cho gia một gói sao?"

Nguyên Diệu mỉm cười, rút thêm từ tay áo bên kia ra một gói cá khô, đưa cho Ly Nô: "Tiểu sinh đâu dám quên."

Ly Nô cười khoái chí: "Mọt sách là tuyệt nhất! Trên đời này, ngoài chủ nhân, Đồi Mồi, con hồ ly thối, nhị cữu, A Thử và cả một đám người khác, gia thích mọt sách nhất!"

Nguyên Diệu bật cười: "Sao ta lại đứng gần cuối danh sách thế hả, Ly Nô?"

Bạch Cơ cười khúc khích: "Hiên Chi à, được Ly Nô thích đã là kỳ tích, đừng tính toán thứ hạng làm gì."

Ly Nô cười gian: "Ngươi mua thêm mười gói khô cá nữa, gia sẽ cho ngươi leo lên một bậc!"

Nguyên Diệu thở dài: "Mười gói chỉ được nhích một bậc? Thôi, ngươi cứ để ta ở cuối cho rồi."

Ly Nô bật cười ha hả, còn Bạch Cơ cũng cười theo.

"Trời hôm nay đẹp quá, nắng thật dịu. Hiên Chi, Ly Nô, chúng ta ra sân sau uống trà, ăn chút bánh nhé?"

"Được đó!" Ly Nô hào hứng đồng ý.

“Được thôi.” Nguyên Diệu mỉm cười.

Nhìn bóng lưng Bạch Cơ và Ly Nô khuất dần vào gian trong, Nguyên Diệu lại nhớ đến giấc mơ kỳ lạ trên cây cầu nổi lúc nãy. Những ký ức mơ hồ, đứt đoạn hiện lên khiến hắn bối rối. Sau một thoáng do dự, hắn quyết định tạm thời không kể cho Bạch Cơ biết.

Hắn không muốn phá hỏng sự bình yên và những khoảnh khắc đẹp đẽ này, cũng không muốn làm nàng buồn. Bởi chỉ cần nhắc đến Băng Di, trong lòng Bạch Cơ sẽ lại đầy nỗi xót xa.

Thôi, đừng nói ra thì hơn.

Nguyên Diệu chỉ mong lặng lẽ ở bên bảo vệ nàng, khuyên nhủ nàng sống thiện lành, để trái tim nàng dần trở nên ấm áp. Hắn hy vọng trái tim ấy sẽ mãi ngập tràn ánh sáng, không còn bị bóng tối vây lấy.

Cơn gió hè nhẹ thổi qua, rèm châu rung lên như thể ai đó từ quá khứ ghé về.

Vậy là mùa hạ lại đến rồi.

(Ngoại truyện “Thương Long” – Hết)

Tác giả: Cảm ơn mọi người đã theo dõi đến đây! Còn một bài hậu ký nữa thôi là truyện này sẽ chính thức kết thúc. Ngay sau đó, mình sẽ bắt đầu bộ “Phiêu Miểu 9: Quyền Ta Bà”.

Bà Yuan: Vì sát raw tác giả ời nên quyển 9 mị sẽ cập nhật từng chương lun... Hihi