Phiêu Miểu - Quyển Cầm Đèn

Chương 25




Phiêu Miểu – Cầm đèn

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 4: Cây Vô Ưu

Chương 3: Hải thị

Trăng tròn như gương, hoa nở đầy cành. Một cơn gió đêm thổi qua sân, tiếng chuông gió dưới mái hiên kêu leng keng.

Nguyên Diệu đang ngủ mơ màng thì bị tiếng chuông gió đánh thức. Hắn dụi dụi mắt, ngồi dậy. Trong tiếng chuông gió, dường như có ai đó đang gọi hắn: “Hiên Chi, ra giếng nào…”

Nguyên Diệu đứng dậy, khoác áo, đi về phía hậu viện.

Trong đại sảnh, trên giường, chỉ còn lại tiểu hồ ly cuộn tròn trong chăn, đang ngủ rất ngon.

Trong hậu viện, ánh trăng như bạc chiếu sáng khắp mọi nơi.

Gió đêm thổi qua sân, cỏ xanh nhấp nhô, hoa đào rơi lả tả.

Dưới cây hoa đào có một người nữ nhân mặc áo trắng tóc đen, thân hình uyển chuyển, chiếc khăn choàng trắng kéo dài trên mặt đất như dòng nước chảy. Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn vào một cành hoa đào đầy nụ, dường như đang chờ đợi hoa đào nở.

Nguyên Diệu nghĩ là ma nữ, chợt thấy sợ hãi chực quay người trở lại đại sảnh ngủ tiếp. Thì ma nữ gọi hắn lại: “Hiên Chi đã đến đây, sao lại muốn quay về rồi?”

Nghe thấy tiếng gọi, Nguyên Diệu yên tâm quay lại bước đến dưới cây đào: “Hóa ra là Bạch Cơ, làm ta sợ muốn chết. Khuya rồi sao ngươi chưa ngủ?”

Bạch Cơ cười: “Ta đang chờ Hiên Chi.”

“Ngươi chờ ta làm gì?”

Bạch Cơ che miệng cười: “Đêm nay là đêm trăng tròn, Hiên Chi phải xuống đáy giếng.”

Nguyên Diệu vỗ đầu, nhớ ra: “Đúng rồi, ta phải xuống đáy giếng.”

Bạch Cơ cười quỷ quyệt: “Ừ, Hiên Chi phải xuống đáy giếng.”

“Vậy ta sẽ đi ngay.” Nguyên Diệu bước đến bên giếng, định nhảy xuống.

Bạch Cơ vội kéo Nguyên Diệu lại: “Hiên Chi chờ đã.”

“?” Nguyên Diệu quay đầu lại.

“Khụ khụ, Hiên Chi gặp Dận, ngoài việc nói rõ tung tích của Thẩm Quân và giao chìa khóa, còn phải hỏi giúp ta một việc.”

“Việc gì?”

“Là tung tích của cây Vô Ưu.”

Nguyên Diệu ngạc nhiên: “Tại sao lại hỏi Dận tung tích của cây Vô Ưu thế?”

Bạch Cơ cười nói: “Vì cây Vô Ưu đến từ giấc mộng của Thận, chỉ có Thận mới biết tung tích của nó.”

“Ồ, được.” Nguyên Diệu đồng ý. Hóa ra, cách mà Bạch Cơ cách tìm cây Vô Ưu là xuống đáy giếng hỏi Thận, không phải, là bảo hắn xuống đáy giếng hỏi Thận. Nguyên Diệu nghĩ ngợi một hồi, lại hỏi: “Dận là người như thế nào?”

“Dận là một người dịu dàng và thanh nhã.”

“Ngươi từng nói, Thận sẽ tặng ta một giấc mộng đẹp đúng không?”

“Ừ, giấc mộng chắc chắn sẽ có. Tuy nhiên, màu trắng là giấc mộng đẹp, màu đỏ là ác mộng, tùy thuộc vào vận may của Hiên Chi.”

“Ý ngươi là gì?” Nguyên Diệu ngạc nhiên.

Bạch Cơ không trả lời Nguyên Diệu mà hỏi chuyện khác: “Đã mang chìa khóa và khăn tay theo chưa?”

Nguyên Diệu sờ vào ngực: “Mang theo rồi.”

“Ừ, Hiên Chi đi đi.”

“Được.”

Nguyên Diệu đứng bên giếng, nhìn xuống giếng sâu thăm thẳm không thấy đáy, một luồng khí lạnh ập vào mặt. Nguyên Diệu lại không dám nhảy xuống, lưỡng lự: “Ta… ta… hơi không dám xuống…”

“Vậy, để ta giúp Hiên Chi một tay.” Bạch Cơ cười nói.

“Được. Nhưng ngươi giúp ta thế nào?” Nguyên Diệu hỏi.

“Bốp!” Bạch Cơ đưa tay đẩy Nguyên Diệu từ phía sau xuống giếng.

“Giúp thế này đấy.” Bạch Cơ cười tươi nói.

“A…… a a a……” Tiếng hét của Nguyên Diệu vang vọng từ đáy giếng lên, âm vang hồi lâu. Cuối cùng “Bùm……” một tiếng, dưới đáy giếng không còn âm thanh nào nữa.

Bạch Cơ đứng bên giếng, ngáp một cái dưới ánh trăng tròn: “Mùa xuân thích hợp để ngủ. Buồn ngủ quá, ta nên đi ngủ thôi.”

Bạch Cơ lướt đi ngủ, sân vườn chỉ còn lại hoa đào nở rộ, rụng rơi như tuyết.

Nguyên Diệu rơi xuống nước giếng, giống như một quả cân chìm xuống đáy giếng. Miệng hắn thở ra từng đợt bong bóng nước, dù nước giếng tràn vào miệng mũi nhưng lại không cảm thấy khó thở.

Nguyên Diệu thở ra bong bóng, trôi nổi trong nước. Trong nước có ánh sáng xanh mờ nhưng cũng đủ để nhìn thấy xung quanh. Bốn bề mênh mông, cảm giác không giống đáy giếng mà như dưới đáy biển. Rong biển đung đưa, rạn san hô mọc thành khóm, thỉnh thoảng có những con cá có đuôi phát sáng bơi qua người Nguyên Diệu. Những con cá nhỏ chui vào ống tay áo của Nguyên Diệu, rồi lại chui ra từ cổ áo, bơi đi rất nhanh.

Nguyên Diệu thấy rất thú vị bèn bơi theo đàn cá. Bơi một lúc, trước mắt hắn chợt hiện ra một quần thể cung điện kéo dài. Cung điện lộng lẫy tỏa ra ánh sáng bảy màu, chiếu rọi đáy nước đen tối.

Một cậu bé đứng trước cửa cung điện uy nghiêm, mặc áo sặc sỡ, búi tóc hai chùm, tay cầm một chiếc đèn lồ ng màu cam. Cậu bé thấy Nguyên Diệu, cười gọi: “Chắc chắn là Nguyên công tử rồi.”

Nguyên Diệu ngạc nhiên: “Sao ngươi biết ta họ Nguyên?”

Cậu bé cười nói: “Bạch Cơ đại nhân đã truyền tin, nói rằng Nguyên công tử tối nay sẽ vào Hải thị để thăm chủ nhân nhà ta. Chủ nhân nhà ta cố ý sai ta đứng đây đón tiếp.”

“Chủ nhân nhà ngươi là Dận phải không?” Nguyên Diệu hỏi.

Cậu bé cười nói: “Đúng vậy. Mời Nguyên công tử đi theo ta.”

Đứa trẻ dẫn Nguyên Diệu đến cung điện sâu nhất, dừng lại trước cửa điện. Nguyên Diệu từ cửa điện nhìn vào, chỉ thấy một tấm bình phong rất lớn. Qua tấm bình phong mỏng manh, lờ mờ thấy một bóng dáng duyên dáng.

Đứa trẻ không vào cung điện, đứng ở bậc cửa, cúi đầu nói: “Chủ nhân, Nguyên công tử đã đến.”

“Mời Nguyên công tử vào.” Một giọng nam dịu dàng vang lên từ phía sau bình phong.

Đứa trẻ làm động tác mời: “Nguyên công tử, xin mời vào.”

Nguyên Diệu theo đứa trẻ cầm đèn bước vào cổng cung điện, đi qua chín tầng cung điện lộng lẫy, hai bên còn vô số cung điện kéo dài vô tận. Trên đường đi, toàn bộ bậc thềm đều làm từ ngọc trắng, tường làm từ vàng, bình phong ghép từ mài, đèn làm từ minh châu, ngọc bích, mã não, hổ phách, trân châu, san hô, ngà voi, phỉ thúy, mắt mèo, ngọc lục bảo vứt đầy đất, chất thành đống như núi.

Nguyên Diệu không khỏi thốt lên, con yêu quái này giàu có thật?! Nhưng, trên đường không thấy bóng người, cung điện rộng lớn này chỉ có mình con yêu quái ở sao?

Nguyên Diệu bước vào cung điện, đứa trẻ lui xuống.

Nguyên Diệu bước vào trong cung điện, đi qua bình phong, đã chuẩn bị tâm lý sẽ thấy một con trai lớn hoặc một người có hình dạng kỳ quái. Nhưng khi thấy Dận thì hắn không khỏi há hốc miệng, và không thể rời mắt.

Dận mặc một bộ trang phục lộng lẫy màu tím, lớp áo nặng nề kéo dài trên mặt đất, trên đó thêu thùa văn phức tạp, u ám và lộng lẫy. Gương mặt Dận xinh đẹp vô cùng, da như ngọc trai, mũi như kiếm, ngũ quan như tác phẩm tinh xảo của nghệ nhân, hoàn hảo không tì vết.

Đôi mắt Dận có màu tím nhạt, dịu dàng và trong sáng. Tóc Dận rất dài, trắng như tuyết, xõa trên trang phục lộng lẫy, xoắn quanh mặt đất trông rất kỳ lạ.

Nguyên Diệu chưa từng thấy người nào đẹp như vậy, chẳng mấy chốc đã bị mê hoặc, quên mất lời muốn nói. Người này thật đẹp, đẹp đến mức không thực, cứ như một giấc mơ hư ảo.

Dận mỉm cười: “Ta là Thẩm Dận, mời Nguyên công tử ngồi. Dận lẽ ra phải đứng lên đón tiếp nhưng vì ta đi lại khó khăn nên chỉ có thể ngồi, mong Nguyên công tử đừng trách.”

Nguyên Diệu lúc này mới hoàn hồn: “À, không có gì, Dận huynh khách sáo rồi. Ta họ Nguyên, tên Diệu, tự Hiên Chi. Dận huynh cứ gọi ta là Hiên Chi.”

Nguyên Diệu đột nhiên cảm thấy buồn bã tiếc nuối. Bạch Cơ nói Thẩm Dận vì lý do nào đó giao mọi việc cho Thẩm Lâu quản lý, có lẽ lý do đó là vì hắn không thể đi lại được.

Thẩm Dận nhẹ nhàng nói: “Vậy mời Hiên Chi ngồi.”

“Được.” Nguyên Diệu ngồi xuống đối diện Thẩm Dận.

Nguyên Diệu lấy chìa khóa ra đưa cho Thẩm Dận và kể về việc Thẩm Lâu đi làm hiệp khách.

“Tại sao Hiên Chi lại xúi giục Thẩm Lâu đi làm hiệp khách thế? Giang hồ hiểm ác, đời người gian khó, ta chỉ có một đứa em đó thôi, nếu nó gặp chuyện gì trên đường thì ta biết sống sao đây…” Thẩm Dận cầm chìa khóa, nước mắt đầm đìa.

Nguyên Diệu vội vàng giải thích: “Ta không hề xúi giục Thẩm huynh đi làm hiệp khách, ta chỉ ngủ một giấc dậy thì Thẩm huynh đã không thấy đâu rồi.”

Thẩm Dận không trách Nguyên Diệu nữa, chỉ thở dài liên tục, đôi mắt tím toát lên sự dịu dàng buồn bã.

Thẩm Dận ôn hòa, biết lễ nghĩa, rất dễ nói chuyện, tại sao Bạch Cơ lại lo không biết giải thích thế nào với Thẩm Lâu nhỉ? Nguyên Diệu thầm thắc mắc, hắn nhớ đến nhiệm vụ khác mà Bạch Cơ giao: “Dận huynh, Bạch Cơ nhờ ta hỏi huynh một việc.”

“Việc gì thế?” Thẩm Dận hỏi.

“Chuyện là thế này…” Nguyên Diệu kể lại chuyện tộc Cửu Vỹ Hồ bị lấy quả Vô Ưu, trồng cây Vô Ưu, rồi làm mất cây Vô Ưu: “Cây Vô Ưu có thể đã bị ai đó đánh cắp, đến nay vẫn chưa rõ tung tích, Bạch Cơ muốn nhờ huynh tìm hiểu về tung tích cây Vô Ưu.”

Thẩm Dận nói: “Cây Vô Ưu thực sự là của Hải thị. Nếu Bạch Cơ muốn biết thì ta sẽ giúp nàng ấy tìm.”

Biết được tung tích cây Vô Ưu, Hồ Thập Tam Lang chắc chắn sẽ rất vui. Nguyên Diệu vui vẻ nói: “Vậy, ta cảm ơn Dận huynh trước.”

Thẩm Dận cười nói: “Hiên Chi không cần khách sáo.”

Thẩm Dận lấy một quả cầu pha lê màu tím ra, nâng nhẹ dưới quả cầu. Quả cầu pha lê từ từ bay lên không trung, phát ra ánh sáng mềm mại.

Nguyên Diệu nhìn quả cầu pha lê, trong quả cầu hiện ra cảnh mặt trời, mặt trăng, các vì sao, núi non, sông ngòi, suối nguồn, rừng cây, thiên đường, địa ngục, tất cả đại dương, núi sông cuối cùng hình ảnh dừng lại ở một gốc cây lớn tán rộng, hoa vàng rực rỡ.

Đó là cây Vô Ưu sao? Đẹp quá… Nguyên Diệu kinh ngạc đến há hốc miệng. Nhưng, gốc cây đẹp đẽ này nằm giữa đại dương mênh mông, xung quanh mây mù bao phủ, trông không giống ở Trường An.

“Đây là cây Vô Ưu trong giấc mộng của Thận, Hồ Tam Nương đã hái quả Vô Ưu từ cây này. Có thể tìm tung tích của cây Vô Ưu lưu lạc nhân gian qua hơi thở của cây này.” Thẩm Dận vừa nói vừa nhắm mắt lại.

Trong khoảnh khắc Thẩm Dận nhắm mắt lại, trên quả cầu pha lê đột nhiên mở ra một con mắt, đồng tử màu tím rực sáng như yêu quái, kỳ dị khó tả.

“Nương ơi!” Nguyên Diệu sợ hãi lùi lại ba bước, chỉ vào quả cầu pha lê run rẩy nói: “Quả cầu có mắt! Quả cầu có mắt rồi!”

“Khụ khụ, Hiên Chi, đó là mắt của ta.” Thẩm Dận nhắm mắt nói.

“Á! Dận huynh, mắt của huynh sao lại chạy lên quả cầu pha lê? Làm ta sợ chết khiếp!” Nguyên Diệu chưa hết hoảng hốt.

Thẩm Dận đáp: “Ta đang tìm cây Vô Ưu.”

Quả cầu pha lê phát ra ánh sáng tím lấp lánh, cảnh trong quả cầu bắt đầu thay đổi, từ đại dương đến đất liền, xuyên qua núi đồi, đồng bằng, đầm lầy, sông ngòi, cuối cùng dừng lại ở một thành phố phồn hoa. Nguyên Diệu nhìn kỹ, thành phố này vô cùng quen thuộc, là Trường An.

Hình ảnh trong quả cầu pha lê không thay đổi nữa, con mắt màu tím phát ra ánh sáng u ám, rất đáng sợ.

Nguyên Diệu đang chờ Thẩm Dận tìm ra vị trí cụ thể của cây Vô Ưu. Nhưng không hiểu vì sao, trán Thẩm Dận bắt đầu toát mồ hôi, môi hắn cũng dần dần trở nên tái nhợt. Đột nhiên, không có dấu hiệu nào, con mắt trên quả cầu pha lê biến mất, Trường An cũng biến mất, trở thành một khoảng trống.

“Dận huynh sao rồi? Cây Vô Ưu ở đâu thế?” Nguyên Diệu hỏi.

Thẩm Dận yếu ớt nói: “Hơi thở của cây Vô Ưu ở Trường An, nhưng ta dùng hết sức cũng không thể tìm thấy nó.”

“Sao lại thế?”

“Không biết, ta cảm thấy có một luồng linh lực rất mạnh đã ngăn cách khí tức của cây Vô Ưu…” Gương mặt Thẩm Dận càng lúc càng tái nhợt, trán hắn bắt đầu nổi gân xanh, trông hắn rất đau đớn, dường như đang chịu đựng nỗi đau cực lớn.

“Dận huynh sao vậy? Không khỏe ở đâu ư?” Nguyên Diệu lo lắng hỏi.

Thẩm Dận khó khăn nói: “Không ổn rồi, hắn sắp ra ngoài! Hiên Chi mau rời khỏi đại điện này đi, mau…mau…”

Mái tóc dài trắng như tuyết của Thẩm Dận từ từ chuyển thành màu đỏ như ngọn lửa đang cháy với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

“Hả?” Nguyên Diệu ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thẩm Dận đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt màu tím trở nên đỏ như máu, gương mặt đẹp đẽ trở nên hung dữ và méo mó. Thẩm Dận giận dữ nhìn Nguyên Diệu, giọng nói dịu dàng trước kia trở nên thô lỗ và hung ác, giống như một người hoàn toàn khác: “Thật quá đáng! Thật quá đáng! Tên thư sinh này dám lừa Thẩm Lâu đi?!!”

Nguyên Diệu không hiểu chuyện gì, cười cầu hòa giải thích: “Dận huynh, vừa nãy ta đã giải thích rồi, chuyện Thẩm Lâu huynh đi làm hiệp khách không liên quan gì đến ta cả…”

Thẩm Dận cười gian xảo, giọng điệu hung ác: “Hừ! Lời lẽ dối trá! Nếu không phải ngươi xúi giục thì sao Thẩm Lâu lại đi làm hiệp khách? Ngươi lừa Thẩm Lâu đi, vậy ngươi ở lại đây thay cho Thẩm Lâu!”

Nguyên Diệu cười cầu hòa: “Dận huynh đừng đùa, ta không thể ở lại đáy giếng…”

Thẩm Dận cười hung ác, lạnh lùng nói: “Hừ! Không phải chuyện mà ngươi có thể quyết định được!”

Nguyên Diệu sững sờ, Thẩm Dận sao giống như biến thành một người khác thế?

Nguyên Diệu đang nghi ngờ thì xung quanh cung điện đột nhiên dâng lên một lớp sương mù trắng dày đặc. Sương mù không ngừng bao vây Nguyên Diệu và Thẩm Dận. Khuôn mặt đẹp đẽ của Thẩm Dận bỗng nhiên méo mó, ngũ quan lệch lạc, đôi môi rách toạc, lộ ra răng nanh sắc nhọn. Hắn thè chiếc lưỡi đỏ như máu li3m môi, nước dãi chảy đầy: “Ăn ngươi rồi thì ngươi sẽ phải ở lại đây…”

Nguyên Diệu trơ mắt nhìn một công tử thanh nhã với mái tóc trắng như tuyết biến thành một con quái vật lông đỏ đáng sợ, hắn chợt thấy da đầu tê dại, chân tay run rẩy. Nguyên Diệu muốn chạy trốn, nhưng sương mù dưới chân hóa thành những bàn tay gầy gò trắng bệch nắm chặt cổ chân hắn, khiến hắn không thể cử động được.

Con quái vật lông đỏ bò về phía Nguyên Diệu, thè lưỡi, nước dãi chảy đầy: “Thèm ăn người quá, thèm ăn người quá, người là món ngon nhất…”

Nguyên Diệu sợ muốn chết nhưng không chạy được, chỉ có thể cầu xin: “Ta gầy lắm, không ngon đâu… Dận huynh đừng dọa ta, trò đùa này không vui chút nào…”

Con quái vật lông đỏ lạnh lùng nói: “Hừ hừ, ai đùa với ngươi?! Hình dáng sọ người của ngươi không tệ, ta đang thiếu một cái chân đèn, xem ra không thể nhai nát hết được rồi…”

Khi con quái vật lông đỏ đến gần, một mùi hôi tanh khủng khiếp xộc vào mũi Nguyên Diệu, làm hắn buồn nôn, sợ đến mức gần như ngất đi. Nguyên Diệu cố gắng nhấc chân, nhưng không thể cử động, lòng hắn tràn ngập nỗi sợ hãi: “Cứu…cứu mạng…”

Nguyên Diệu vừa dứt lời thì trước ngực hắn chợt tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hai người ba thú hiện ra trên không trung, một con rồng trắng, một thư sinh mặc áo xanh, một công tử mặc áo lụa, một con mèo đen, một con hồ ly đỏ. Nhìn kỹ thì tất cả đều là hình thêu.

Con rồng trắng bay lượn mạnh mẽ, cuốn về phía con quái vật lông đỏ. Con quái vật lông đỏ lùi lại ba bước, tạo thế tấn công ngồi xổm trên mặt đất, há to miệng, phát ra âm thanh như đồ cùn đập vào tường. Con rồng trắng bay lượn mạnh mẽ, cũng há to miệng phát ra tiếng ngâm vang dội.

Nguyên Diệu sợ đến mất hồn, đứng im không thể cử động. Hắn nhìn thấy con quái vật lông đỏ và con rồng đối đầu với nhau, không ai nhường ai, tình thế như chỉ chờ bùng nổ.

Con rồng trắng rống lên rồi lao về phía con quái vật lông đỏ, con quái vật nhe răng, há to miệng, nuốt chửng con rồng trắng.

Nguyên Diệu rơi nước mắt: “Bạch Cơ, ngươi chết thảm quá…”

Nguyên Diệu chưa dứt lời thì rồng trắng đã biến thành từng sợi tơ nhện, bị phun ra từ kẽ răng của con quái vật, quấn chặt quanh thân mình nó. Chẳng mấy chốc, con quái vật bị tơ nhện quấn thành một cái kén lớn, không thể cử động. Đồng thời, sự trói buộc trên chân Nguyên Diệu cũng biến mất. Những hình thêu thư sinh áo xanh, công tử áo hoa, mèo đen nhỏ và hồ ly đỏ chạy vòng quanh con quái vật.

Con quái vật giận dữ giãy giụa trong đống tơ nhện: “Thật quá đáng! Thật quá đáng! A a, ta sẽ ăn các ngươi…”

Thư sinh áo xanh, công tử áo hoa, mèo đen nhỏ và hồ ly đỏ đều chạy tán loạn về phía cửa điện.

Nguyên Diệu đứng ngơ ngác trong đại điện ngập tràn sương trắng, thấy những người và thú thêu trên áo đều chạy mất thì mới hoàn hồn, lập tức đuổi theo: “Ê, các ngươi đừng bỏ ta lại, chờ ta với!”

Nguyên Diệu chạy theo những người và thú thêu trên áo ra khỏi đại điện, chạy nhanh trong hành lang: “Thật quá đáng! Thật quá đáng! A a, ta sẽ ăn các ngươi…” Tiếng thét giận dữ của con quái vật dần rời xa.

Trên đường đi, cảnh tượng trước mắt làm Nguyên Diệu kinh ngạc, bậc thềm làm từ ngọc trắng, tường làm từ vàng, bình phong ghép từ ngọc mài, đèn làm từ minh châu của cung điện lộng lẫy đều biến mất, chỉ còn lại một vùng đổ nát, cỏ dại mọc um tùm. Những đống châu báu vàng bạc trước đây trong cung điện giờ đã biến thành đống xương trắng, xác thối, khiến người ta rùng mình.

Nguyên Diệu đi trong nỗi lo lắng, cảm thấy mình lạc đường, không tìm được lối ra thì không khỏi sợ hãi. Khi rẽ qua một khúc quanh, Nguyên Diệu đã va phải một con cá ngũ sắc. Nguyên Diệu giật mình, con cá cũng giật mình, nhưng khi thấy Nguyên Diệu thì nó thở phào nhẹ nhõm, nói: “Hóa ra là Nguyên công tử.”

Nguyên Diệu nghe giọng nói, nhận ra đó đứa trẻ trước đây dẫn hắn đi gặp Dận thì không khỏi há hốc miệng.

Con cá ngũ sắc nhìn xung quanh, thở dài: “Ôi, nhìn tình hình này có lẽ chủ nhân màu đỏ đã thức dậy, e rằng sẽ náo loạn một thời gian. Nguyên công tử, ngài nên mau chóng rời đi thì hơn.”

Nguyên Diệu khổ sở nói: “Ta hình như lạc đường rồi, không tìm thấy đường về…”

Con cá ngũ sắc nói: “Vậy xin mời ngài theo ta. Ta sẽ dẫn ngài đến lối ra của Hải Thị. Ngài là khách của Phiêu Miểu các, không thể để chủ nhân ăn thịt được.”

“Được, được, cảm ơn ngươi, cá huynh đệ.” Nguyên Diệu đáp nhanh.

Con cá ngũ sắc dẫn Nguyên Diệu đi ra ngoài, những người và thú thêu trên áo vòng quanh hai người. Nguyên Diệu thỉnh thoảng dẫm phải xương sọ, xác thối, sợ đến mức tay áo cũng run rẩy: “Cá huynh đệ, sao ở đây nhiều xương trắng như vậy? Lúc ta mới vào không có thấy…”

“À, những thứ này đều là người bị chủ nhân màu đỏ ăn.” Con cá ngũ sắc thản nhiên nói.

“Chủ nhân màu đỏ? Vậy ngươi còn có bao nhiêu chủ nhân nữa?” Nguyên Diệu tò mò hỏi.

Con cá ngũ sắc nói: “Ta có hai chủ nhân, chẳng phải Nguyên công tử đêm nay đã gặp rồi sao? Chủ nhân màu trắng đẹp và tao nhã, hiền lành và dịu dàng, khi hắn thức thì Hải Thị là một cung điện lộng lẫy như mơ. Hì hì, cả ta cũng biến thành đứa trẻ dễ thương. Chủ nhân màu đỏ hung ác và đáng sợ, thích ăn người, khi hắn thức, Hải Thị là một vùng đổ nát đầy xương trắng. Ôi ôi, khi hắn thức, cả ta cũng phải trốn tránh khắp nơi.”

“À, thì ra Dận huynh có hai người?” Nguyên Diệu thốt lên. Hắn nhớ lời Bạch Cơ nói, chắc chắn sẽ có giấc mơ, chỉ là giấc mơ trắng là giấc mơ đẹp, giấc mơ đỏ là ác mộng, tùy thuộc vào vận may của Hiên Chi.

Hóa ra con rồng yêu gian xảo sợ gặp con quái vật màu đỏ nên mới đẩy hắn xuống để chết. Nguyên Diệu không khỏi giận dữ.

Con cá ngũ sắc nói: “Không, chỉ có một chủ nhân, chỉ đôi khi tính cách hiền lành, đôi khi tính cách hung ác thôi.”

Trong lúc nói chuyện, con cá ngũ sắc đã dẫn Nguyên Diệu ra khỏi Hải Thị, xung quanh lại biến thành một vùng màu xanh thẳm vô tận. Con cá ngũ sắc dừng lại, nói: “Nguyên công tử, lối ra ở đây.”

Nguyên Diệu nhìn quanh: “Lối ra ở đâu? Ta không thấy…”

Con cá ngũ sắc nói: “Nguyên công tử ngẩng đầu lên nhìn đi.”

Nguyên Diệu ngẩng đầu lên, trong vùng xanh thẳm vô tận hiện lên một vầng trăng tròn sáng ngời và xinh đẹp.

Cá ngũ sắc nói: “Đó là miệng giếng mà ngài đã xuống.”

Nguyên Diệu đưa tay che mắt, nhìn lên lo lắng nói: “Cao như vậy thì làm sao ta lên được?”

Nguyên Diệu vừa dứt lời, những hình thêu thư sinh áo xanh, công tử áo hoa, mèo đen nhỏ và hồ ly đỏ tan thành tơ nhện, tơ nhện lập tức kết lại thành một chiếc thang dây treo lơ lửng. Chiếc thang dây từ từ vươn lên, hướng thẳng tới mặt trăng tròn. Khi đoạn cuối cùng của chiếc thang dây vươn lên không trung, thư sinh nhỏ mới nhận ra rằng mình phải leo lên để trở về Phiêu Miểu các.

Nguyên Diệu nhăn mặt nói: “Ta không giỏi leo thang, lại còn sợ độ cao, dám hỏi cá huynh đệ, có cách nào khác để trở về Phiêu Miểu các không?”

Cá ngũ sắc lắc đầu: “Không có cách nào khác đâu. Muốn về Phiêu Miểu các thì chỉ có thể leo lên thôi, Nguyên công tử cố gắng lên đi ạ.”

Nguyên Diệu không còn cách nào khác, hắn đành hít sâu một hơi, hai tay nắm lấy tơ nhện bắt đầu leo lên thang dây. Nguyên Diệu gắng gượng leo lên, mới đi được chục bước đã quay đầu nhìn xuống, thấy cá ngũ sắc vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo.

Nguyên Diệu vẫy tay nói: “Cá huynh đệ, ta xin cáo biệt, ngươi cũng quay về đi.”

Cá ngũ sắc vẫy vây lớn tiếng nói: “Được. Tạm biệt Nguyên công tử, lần sau lại đến Hải Thị chơi nhé!”

Nguyên Diệu suýt nữa thì hụt chân. Dù đánh chết hắn cũng không dám quay lại Hải Thị đáng sợ này lần nữa đâu.