"Mẹ..." Diệp Phù khổ sở, "Con không có tiền, tiền kiếm được từ đợt đóng phim lần trước cũng đưa cho mọi người rồi, bây giờ con còn chưa quay xong, vẫn chưa có thù lao đóng phim..."
"Con không thể xin đạo diễn ứng trước sao?" Từ Thắng Lan bày cách cho cô, "Đóng phim điện ảnh đạo diễn sẽ không keo kiệt đâu, con cứ hỏi ông ấy thứ con muốn."
"Mẹ!" Diệp Phù hơi tức giận, "Mẹ như vậy khiến con ở đoàn phim rất khó xử, con không muốn ứng trước, hơn nữa... Diệp La không còn là đứa trẻ nữa, nó nên tự mình kiếm tiền để kết hôn mua nhà, tự mình..."
Không chờ cô nói xong, Từ Thắng Lan tức giận bừng bừng ngắt lời cô, "Tự mình kiếm tiền?! Nếu nó có bản lĩnh đó, tao còn tìm mày làm gì?! Được lắm, Diệp Phù, mày trưởng thành rồi, mày đủ lông đủ cánh rồi, tao cũng không nói được mày nữa, nhưng mày hãy nhớ kỹ, mày là miếng thịt rơi từ trên người tao xuống, cả cuộc đời này mày nợ tao đấy! Tao sinh ra mày, nuôi lớn mày vất vả như vậy, xin mày một chút tiền không phải là điều đương nhiên sao?! Mày nói nhiều như vậy là có ý gì? Không muốn đưa tiền phải không?!"
"Mẹ..." Diệp Phù không chịu được bật khóc, "Con là con gái mẹ, không phải chủ nợ, mỗi lần gọi điện mẹ đừng đòi tiền con có được không, con thực sự không có tiền..."
Cô vốn định khống chế âm thanh của mình, nhưng giờ phút này cô đã quên bên cạnh còn có ảnh đế, nức nở khóc lóc. "Con cũng muốn đưa tiền cho mọi người, nhưng con thực sự không có tiền... Con xin mẹ, mẹ thông cảm cho con, mỗi lần gọi đến đừng như vậy nữa... Mẹ làm thế khiến con cảm thấy, con chỉ là một công cụ để kiếm tiền... Mẹ... Con rất hối hận con không phải đứa con mà mẹ yêu thương mà chỉ là đứa con gái rẻ tiền..."
Cô dập máy, ngồi trên bồn cầu khóc nức nở.
Sầm Loan đứng ở cửa toilet nghe xong, anh lôi di động ra gửi tin nhắn cho trợ lý:
【 Giúp tôi điều tra về gia đình của Diệp Phù. 】
Năm phút sau, Diệp Phù mới ra khỏi toilet.
Thấy ảnh đế đang chờ ở cửa, cô cúi đầu nói lời xin lỗi, "Xin lỗi..."
"Khóc?" Sầm Loan nâng cằm cô lên, lòng bàn tay xoa khóe mắt cô.
Diệp Phù chưa kịp phản ứng, anh lại buông cô ra, không hỏi nhiều mà đi về phía trước, "Đi thôi."
Diệp Phù thở phào nhẹ nhõm.
Đông Hưng là một rạp chiếu phim tư nhân, tầng một là Sober Bar*, tầng hai là rạp chiếu phim với các phòng riêng.