Cuối cùng cũng đến buổi chiều mát mẻ, Cát Nghị và một vài người bạn thân trong lớp lái xe đến một nhà hàng BBQ nổi tiếng ở Trường Than, gọi một loạt các món nướng nổi tiếng, họ đẩy hai chiếc bàn lớn lại với nhau thành một chiếc bàn dài, sau đó, hừng hực khí thế cởi áo khoe cơ bắp thi uống bia.
Tự do, phóng túng, cùng với mùi hormone nam tính nóng bỏng, không hề che giấu.
Hơn nữa bên cạnh còn có mấy cô gái.
Có người rủ Cát Nghị và một nữ sinh khác ngồi sang một bên, bình thường cậu ta đều vui vẻ nhận lời, nhưng hôm nay lại cảm thấy khác thường và nhàm chán.
Trong lòng mơ hồ có một loại bất an khó tả.
Rượu quá ba tuần, mọi người đều nộp điện thoại di động lên để sang một bên, bắt đầu chơi oẳn tù tì cởi đồ.
Một trong những nữ sinh đó đỏ mặt, may mà hôm nay cô ta mặc áo khoác, rất lúng túng cởi áo khoác ra, cô ta nói, "Đừng chơi oẳn tù tì nữa, quá khó tôi không biết chơi."
Mọi người ồn ào, ông chủ cũng xem náo nhiệt, khi mang đồ ăn lên mắt cũng cười tủm tỉm.
Có người nhịn cười nói, "Cậu nói khó thì khó, vậy cậu muốn chơi thế nào, chỉ cần đừng thua không nhận là được."
Nữ sinh đã hơi say, cô ta cảm thấy mình không đến nỗi thua vài ván, vì vậy nói, "Được, vậy chúng ta chơi oẳn tù tì, ai thua ai cởi đồ."
Cát Nghị ồn ào nói, "Mười mấy người, chơi như vậy không thú vị, một ván mất nhiều thời gian lắm."
Một nữ sinh lười biếng lên tiếng, "Vậy thì thế này," cô ta chỉ vào Cát Nghị và hai nam hai nữ khác, "Chúng ta chơi một vòng trước nhé."
Hai nữ sinh kia đều không muốn chơi, vì vậy có nam sinh bên cạnh chế nhạo, "Không chơi được thì đừng có mạnh miệng."
Không khí lập tức chùng xuống, hai nữ sinh đó có lẽ cũng cảm thấy xấu hổ, nên nói, "Được rồi được rồi, chúng ta chơi một vòng thôi."
Nam sinh vừa nãy lên tiếng có giọng điệu không tốt, "Thế mới đúng chứ."
Trong mắt hai nữ sinh kia, oẳn tù tì đơn giản cũng đặc biệt kích thích.
Một nam một nữ, oẳn tù tì đơn giản, ván đầu tiên kết thúc, người thắng là hai nam một nữ, hai nữ một nam còn lại không cần chia nhóm.
Tiếp theo, lại đến một ván, Cát Nghị ra búa còn hai cô gái kia ra kéo, Cát Nghị thắng.
Hắn nheo mắt, uống một ngụm rượu từ trong chai, cười hì hì, chuẩn bị xem kịch vui.
Hai cô gái cắn môi, kéo nhẹ vạt áo, lùi lại nói: "Hay là đừng đùa nữa."
Cát Nghị đã đến lúc không thể dừng lại, giọng lạnh lùng bảo: "Nhanh lên, thắng thì thắng, thua thì thua, dứt khoát chút đi."
Hai cô gái làm nũng không thành, đành phải cười gượng. Một cô nói: "Nhường tôi chút đi, tôi có bạn trai rồi mà."
Người bên cạnh liền tiếp lời: "Sao vậy, bây giờ độc thân còn đáng xấu hổ à?"
Cô gái kia xua tay: "Đừng làm tôi mang tiếng xấu, không phải ý tôi là vậy."
"Kéo búa bao!" Một tiếng hô lớn, cuối cùng, sau một hồi thoái thác, cô gái kia vẫn thua.
Cô ta ngả người lên ghế, cười ngượng không ngừng.
Mọi người xung quanh bắt đầu làm ầm ĩ, ban đầu chỉ có một người, sau đó cả chục người cùng nhịp, dùng đũa đập lên bàn đồng thanh hô: "Cởi quần áo, cởi quần áo, cởi quần áo!"
Cô gái đã đánh cược thì phải chịu thua, từ từ nhấc áo lên khỏi đầu, để lộ ra chỉ còn lại chiếc áo ngực màu hồng phớt. Vừa thẹn vừa nháo, úp mặt xuống bàn, trong giây phút ấy, mọi người xung quanh, kể cả cô ta cũng đều cười không ngừng. Edit: FB Frenalis
Sau đó, không khí chuyển hướng sang Cát Nghị, có lẽ cậu ta cũng thua một trò chơi nào đó, nên một đám người thúc giục cậu ta uống rượu.
Cô gái vừa rồi không dám tiếp tục quậy phá, lặng lẽ ngồi lại ghế, lấy lại quần áo rồi tròng vào người. Cô ta cầm điện thoại lên định gửi ảnh cho bạn trai, nhưng lại cau mày khi thấy một dãy số lạ.
Tin nhắn là vài tấm ảnh, kèm theo lời chú thích: "Đồ tốt chia sẻ!"
Cô gái lặng lẽ bước đến bên Cát Nghị, định đưa điện thoại cho cậu ta xem, nhưng cậu ta từ chối.
Cô gái nhẹ nhàng nói: "Cậu nhìn xem có giống bạn gái cậu không."
Giữa không khí ồn ào náo nhiệt, cái tên Ngô Khương như một gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng Cát Nghị, khiến cậu ta bừng tỉnh, không thể né tránh hay chối bỏ.
Cậu ta cầm lấy điện thoại, nhìn thấy những bức ảnh.
Ngô Khương nằm trên giường, cơ thể trần trụi.
Đó là những bức ảnh cậu ta chụp, cất giữ ở một chỗ bí mật nhất trong máy tính ở nhà mình, nhưng hiện tại, chúng được phơi bày rõ ràng, qua điện thoại của người khác đến tay mình.
Cậu ta đứng lên đột ngột rời khỏi đám đông, không thể tưởng tượng nổi biểu cảm của Ngô Khương khi thấy những bức ảnh đó.
Ngay lập tức, huyệt thái dương của cậu ta giật giật liên hồi.
Cát Nghị cảnh cáo cô gái đừng có mà tùy tiện chuyển phát ảnh, cậu ta vội vã giải thích rằng đó chỉ là ảnh bị người khác chỉnh sửa.
Cô gái rõ ràng không tin, lẩm bẩm nói: "Có chỉnh sửa nào mà làm biểu cảm sống động như thật thế này, tôi nghĩ đây là ảnh cắt ra từ video đấy chứ."
Cát Nghị trừng mắt nhìn cô gái, khiến cô ta không dám đắc tội, liền vội nói: "Được rồi, tôi sẽ không chuyển đi." Nhưng trong lòng lại nghĩ, đây là người lạ gửi cho cô ta, có lẽ giờ phút này cũng đang gửi cho rất nhiều người khác.
Điều mà cô ta nghĩ, Cát Nghị cũng đã nghĩ đến. Cậu ta thu thập mười chiếc điện thoại trên bàn lại với nhau, phát hiện ra còn hai chiếc điện thoại khác cũng đã nhận được những bức ảnh tương tự, nhưng từ các số điện thoại khác nhau.
Điều này chứng tỏ có người đang chọn lọc và gửi ảnh đến một số ít người. Nhưng dù chỉ là một số ít người, trong thời gian ngắn, họ có thể tự phát trở thành công cụ lan truyền mạnh mẽ. Chẳng bao lâu, những bức ảnh này sẽ không thể ngăn chặn được nữa, giống như virus lan rộng khắp điện thoại của mọi người.
WeChat, Instagram, tất cả đều có thể trở thành đồng lõa trong đó.
Truyện được edit cả hai nơi tại
https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
*****
Lưu Nhất ngồi trên bậc thang cùng một cô bé, Lưu Nhất chịu được đau đớn, nhưng cô bé vẫn khóc nức nở, không ngừng sụt sịt, giọng non nớt hỏi: "Cậu còn đau không, Nhất Nhất?"
Lưu Nhất cười hì hì: "Tơi không sao, cậu đừng khóc nữa, cậu khóc tôi lại đau."
Cô bé ngây người một lúc, sau đó rụt rè ôm chặt lấy chân cậu bé.
Hai giờ chiều, là lúc Lưu Diễm và Ngô Khương tạm biệt nhau, vội vàng chia tay.
Vì trường mẫu giáo gọi điện báo rằng Lưu Nhất trong lúc chơi với các bạn không may bị ngã gãy tay. Hiệu trưởng và giáo viên đều biết tình trạng của Lưu Nhất nên không dám đưa đi viện, chỉ đợi Lưu Diễm đến.
Lúc đó, sắc mặt của Ngô Khương đã không còn khỏe, nhìn Lưu Diễm sốt ruột, cô ấy cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Mình mượn điện thoại của cậu một chút, được không?"
Lưu Diễm do dự, vừa nhét vài quyển sách vào ba lô, vừa đưa điện thoại cho Ngô Khương.
Điều cô không biết là Ngô Khương đã chặn hết các tin nhắn từ số lạ. Chính điều này dẫn đến việc sau nhiều ngày, Lưu Diễm mới đột nhiên biết được những thông tin liên quan đến Ngô Khương.
Sau đó, mọi tin đồn vô căn cứ bắt đầu lan truyền, với những lời lăng mạ, cười nhạo, không phân biệt phải trái, ùn ùn kéo đến bên tai Ngô Khương mà không chút kiêng dè.
Ngô Khương run rẩy thu dọn sách vở, trong đầu rối bời. Khi bức ảnh đó xuất hiện trên điện thoại của cô ấy, cô ấy cảm thấy như bị lột da đến tận xương tủy. Dù mọi người xung quanh không ngừng chửi rủa, cô ấy vẫn cố gắng phớt lờ như đang tự lừa dối mình.
Cô ấy nghĩ, có lẽ dạo gần đây hay nắm thấy ác mộng, cô ấy rất muốn tỉnh dậy từ cơn ác mộng này.
Tôn Kỳ nhận được những bức ảnh muộn hơn phần lớn mọi người trong lớp. Ngay lập tức, cô ta lao vào phòng học, định xông đến đánh Từ Tiệp, nhưng bị một loạt người ngăn lại.
Nhìn thấy Ngô Khương run rẩy, cử động lộn xộn nhưng vẫn tiếp tục làm việc, Tôn Kỳ càng thêm phẫn nộ.
Có nam sinh châm chọc: "Xem kìa, con kỹ nữ khóc."
Mấy ngày qua lo lắng bất an, thật ra Tôn Kỳ cũng đã chịu đựng rất nhiều. Nghe vậy, Tôn Kỳ liền đá mạnh vào tên nam sinh đó, khiến cậu ta ngớ người, nhưng mục tiêu của Tôn Kỳ không phải cậu ta.
Cô ta hung dữ nhìn Từ Tiệp: "Mẹ mày, tao đã cảnh cáo mày đừng hành động thiếu suy nghĩ. Bắt nạt kẻ yếu thì có gì hay ho?"
Từ Tiệp không nói gì, lặng lẽ đóng lại tập hồ sơ mới, đứng dậy, cười cười nhìn Tôn Kỳ nhưng lời nói lại hướng về phía Ngô Khương: "Mày là cái gì mà dám ra vẻ bạch liên hoa? Không phải nhờ mày mà tao mới có được video động trời đó à? Đừng quên, video là từ máy tính của mày mà ra, mày làm sao lại có được nó?"
Cuốn sách trong tay Ngô Khương rơi xuống đất. Cô ấy ngây người, quay đầu lại nhìn Tôn Kỳ, ngây thơ và tuyệt vọng.
Cô ấy nghe được rồi, cô ấy nghe được Từ Tiệp nói video đó là do cô ta lấy từ máy tính của Tôn Kỳ?
Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là còn có cả video nữa sao?
Vậy video đó, là ai quay chứ?
Còn có thể là ai quay chứ?
Ngô Khương run rẩy, cơn lạnh lẽo như một con rắn băng giá, bò lổm ngổm trên làn da nhợt nhạt của cô.
Ngoài cửa sổ, đám đông học sinh hiếu kỳ ngày càng tụ tập, biến khung cửa thành một bức tường người. Những lời chỉ trỏ bàn tán hỗn loạn, những tiếng cười cợt đùa bỡn, tất cả truyền vào tai Ngô Khương, méo mó biến dạng đến mức không thể nhận ra, dần dần, giống như những bóng người trong cơn ác mộng, biến thành một vở kịch câm quái dị.
Trong mắt Ngô Khương, mọi thứ trước mắt như những bức tranh trừu tượng của Picasso, bắt đầu tan chảy, vỡ vụn. Từ âm thanh đến hình ảnh, từng thứ một biến dạng, tiềm thức cô ấy co rúm lại, chết lặng đứng ngoài cuộc.
Ngô Khương không nghe thấy, nhưng Tôn Kỳ thì có. Cô ta nghe thấy họ chỉ vào Ngô Khương: "Có phải là đứa này không? Nhìn ngoài đời còn xinh hơn trên ảnh."
Một cô gái khác phụ họa: "Đúng vậy, càng ngây thơ thì càng dễ bị lừa."
Từ Tiệp càng nhìn càng thấy buồn cười. Cô ta nhìn Tôn Kỳ với vẻ mặt lạnh băng: "Mày còn nhớ lúc trước mày kiêu ngạo thế nào không? Mày chẳng phải luôn ra vẻ ta đây sao? Chẳng phải mày mách cô giáo sao?" Cô ta giơ ngón giữa lên: "Tiếp tục đi chứ?"
Tôn Kỳ siết chặt nắm tay. Cô ta không thể chịu đựng được ánh mắt lạnh lùng và im lặng của Ngô Khương. Khi Ngô Khương vội vã đeo cặp sách đi ra khỏi cửa, Tôn Kỳ lao qua đám đông, lao vào đánh nhau với Từ Tiệp. Móng tay dài của cô ta cào vào má Từ Tiệp, siết chặt cổ cô ta như một dây leo quấn chặt.
Một màn kịch hấp dẫn khác, khiến đám đông ngoài cửa sổ thích thú vô cùng.
Mặt Từ Tiệp đầm đìa máu, nhưng ánh mắt cô ta vẫn bình thản. Cô ta luôn giống như một hồn ma lang thang sắp chết, chưa bao giờ thực sự cảm nhận được nỗi kinh hoàng và đau đớn của cái chết. Ở một mức độ nào đó, cô ta đã chết lặng. Cô ta vẫn chỉ là một đứa trẻ trong tã lót, trong quá trình trưởng thành đã không học được sự đồng cảm và lòng trắc ẩn.
Mọi người lôi Tôn Kỳ ra khỏi Từ Tiệp. Bị áp đảo về số lượng, Tôn Kỳ tức giận gầm lên như một con sư tử hung dữ. Cô ta túm chặt tóc Từ Tiệp hét lên: "Mày có biết mày đang làm gì không? Mày có biết mày đang hủy hoại cả cuộc đời của một người không?"
Từ Tiệp rõ ràng là không biết. Khi Tôn Kỳ bị khống chế, mọi tiếng ồn ào xung quanh cũng biến mất. Trong ấn tượng của mọi người, cô ta vẫn là một kẻ cứng đầu và máu lạnh, chỉ biết cách trả thù. Cô ta muốn nghiền nát Ngô Khương thành tro bụi.