Phôi Học Sinh Dữ Phong Kỷ Ủy Viên

Chương 14




Edit: An Ju

Thế nhưng, sao tao lại không nói được nên lời đây?! Nếu tao nói ra, lúc đó mày sẽ rời xa tao hay không?!

Được Chu Phòng Tôn dẫn đến một tầng thượng rất cao, Tôn Tượng nhìn người bên cạnh có vẻ mặt phấn khởi mà trong lòng dấy lên cảm giác khổ tâm nhàn nhạt, chậm rồi…

Tất cả đều muộn rồi…

“Nhìn đi, đứng ở đây có thể nhìn được rất xa đúng không?!” Chu Phòng Tôn vẻ mặt hưng phấn nhìn hắn, chỉ phong cảnh phía xa cho Tôn Tượng xem.

Nhìn theo ngón tay của cậu, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, những kiến trúc cao tầng tường thủy tinh phản chiếu lấp lánh, cùng với rất nhiều những phong cảnh chưa từng nhìn thấy, “Ừ, có thể thấy được những nơi rất xa…”

“Rất đẹp phải không?!” Chu Phòng Tôn đặt cằm lên cánh tay đang tựa lên lan can nhìn về phía xa.

“Khi còn bé tôi đã tới một lần, thấy được những cảnh này rồi không quên được nữa, sở dĩ quay lại nơi này chính là muốn có thể cùng người mình thích cùng nhau ngắm cảnh, ngắm sao…” Giọng nói hết sức nhu hòa còn hàm chứa một ít ngượng ngùng khó phát giác.

“Vậy, người kia biết mày thích người ta không?!” Tôn Tượng hơi khẩn trương nắm chặt lan can trước mặt, rất hoảng sợ, trong lòng rất loạn.

“Chắc không đâu, tao không biết phải làm gì để cho cậu ấy biết tao thích cậu ấy.”Chu Phòng Tôn thở dài một hơi, tay nắm lan can siết lại chặt hơn, “Tao sợ, sau khi cậu ấy biết thì sẽ không để ý đến tao nữa.”

“…”

Ngừng một lúc mới nghe thấy giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Tôn Tượng vang lên: “Vì sao?! Tại sao lại nghĩ như vậy?!”

“Người bình thường đều sẽ chọn tránh đi theo bản năng, và sẽ sinh ra tâm lý chán ghét đối với người kia.” Giống như cái gì cũng biết nhưng thực tế là chưa từng nếm trải qua.

“Vậy nếu như cố gắng hơn một chút, như là gửi thư, viết thư gì gì đó…”

“Những cái đấy á?!”

“Ừ…”

“Vậy lúc rảnh rỗi tao thử xem sao.”

“A…” Trong lúc bất chợt rất hối hận, sao lại còn có thể giúp cậu ta bày mưu tính kế vậy chứ.

Quả nhiên mình cũng là một người ngu ngốc, thế nhưng lại không chịu nổi khi nhìn bộ dạng nóng ruột, luống cuống của cậu ta, không nghĩ gì mà cứ nói ra miệng luôn rồi.

Nếu như cậu ấy thực sự theo đuổi được người cậu ấy thích, mình nên xử lý cơn khủng hoảng trực trào tới của mình như thế nào đây?!

Hắn nhìn bóng của Chu Phòng Tôn qua ánh mặt trời phản chiếu trên đất, trong lòng có chút chua xót.

Lúc nào mới có thể không cần cố kỵ điều gì ở bên cạnh cậu ấy đây?!

Thực sự sợ hãi, nếu có một người cứ thế đứng ở vị trí thuộc về mình.

Rất sợ, rất sợ…

“Có thể nói cho tao biết bộ dáng của người mày thích ra sao không?!” Tôn Tượng đột nhiên phá vỡ im lặng, nhẹ nhàng mở miệng hỏi.

Chu Phòng Tôn đột nhiên nghe được hắn hỏi câu này, tim đập mạnh một nhịp: “Người tao thích à ~”

Nhìn ánh mắt của hắn vẫn đang nhìn mình, Chu Phòng Tôn cắn răng, nhắm mắt lại không nhìn ánh mắt của hắn nữa, nói rằng: “Người đó không tệ…”

“…”

Lại ngẩn người nói tiếp: “Thế nhưng thái độ sống khiêm tốn, có rất nhiều người sợ cậu ấy, kỳ thực… kỳ thực tao cũng có chút sợ…”

Sau khi nói xong, như là đang nghĩ tới chuyện gì đó không hài lòng: “Đối với người khác thì không tệ, tuy rằng ngay từ đầu đối với tao không tốt lắm…”

“Ừ…”

“Cảm giác rất thích một người, đúng là rất hạnh phúc…” Che ngực, gương mặt thỏa mãn.

Tôn Tượng đứng cạnh nhìn có chút trầm mặc, nãy giờ không nói gì, chỉ có Chu Phòng Tôn còn đang kể lể về người mình thích.

“…” Rất bình tĩnh, tâm như là bị đào rỗng.

“Có phải chúng ta nên đi không?! Có hơi đói bụng…” Chu Phòng Tôn nhìn Tôn Tượng đứng bên không nói gì, lại còn hơi sững sờ nên lên tiếng hỏi.

“Ừ, đi thôi…” Vừa liếc nhìn phong cảnh phía xa, sau này có thể sẽ không lên đây nữa rồi.

“Được…” Vui vẻ kéo tay Tôn Tượng, nhưng lại không thấy giữa chân mày hắn hiển hiện một vệt u buồn.

“Nếu như người tao thích lại thích người khác, mà tao cũng giống như mày không cách nào nói ra thì nên làm sao bây giờ?!” Đột nhiên dừng lại, giọng nói Tôn Tượng khàn khàn, cúi đầu hỏi một câu như vậy.

Chu Phòng Tôn chợt sửng sốt, quay đầu lại nhìn người mình đang cầm tay. Ánh mặt trời phủ lên người hắn lại không có chút ấm áp nào, bóng phản chiếu trên mặt đất hợp với bóng râm thành một mảng tối kéo dài không thấy cuối, mà tóc mái hơi dài của Tôn Tượng cũng che đi cặp mắt ngạo mạn ngày xưa.

Cậu nhẹ buông lỏng tay Tôn Tượng, mắt hơi rũ xuống: “Vậy, dùng những cái biện pháp mày nói cho tao cũng được mà.”

“Ừ, có thể.” Tôn Tượng chậm rãi ngẩng đầu, sự không yên lòng lặng lẽ thoảng qua mặt.

Sau đó, hai người không còn kéo tay nhau, chỉ lẳng lặng đi xuống từng bậc từng bậc thang.

Tao nên làm thế nào mới có thể cho mày biết được tâm ý của tao?!

Trong lòng đau xót, cũng sẽ không để mày biết được, mày vẫn sẽ không thể cảm nhận được đâu nhỉ?

Sau nữa, Chu Phòng Tôn vẫn kéo Tôn Tượng về nhà mình, lúc hai người ăn cơm cũng là yên lặng.

Tôn Tượng chỉ ăn một chút, liền nói nhà có việc phỉa về, chỉ để lại một mình Chu Phòng Tôn ngồi đó ăn như nhai sáp.

Chu Phòng Tôn biết Tôn Tượng suốt một ngày đều không vui, bởi vì cậu mới nói vài câu Tôn Tượng đã có chút mất tập trung rồi, có đôi khi lúc nói chuyên với hắn đều phải gọi hắn rất nhiều lần hắn mới trả lời.

Có lẽ đã làm lỡ việc học của hắn chăng?! Ngoài ra, hình như Tôn Tượng đúng là đã thích một người nào rồi, a, thật muốn nhìn thấy bộ dáng của người kia.

Khiêm tốn đạo đức?! Phóng khoáng nhiệt tình?! Ôn văn nho nhã?!

Người có thể xứng đôi với Tôn Tượng thực sự không nhiều lắm, rõ ràng đó là một thằng ưu tú như vậy mà,

Những nữ sinh kia…

Cậu dọn dẹp thức ăn không ăn được bao nhiêu cùng với chén đũa trên bàn, cọ rửa kỹ càng trong bếp mới đi ra.

Đáp mạnh người lên giường lớn, thừa nhận nỗi chua xót đang cuộn trào mãnh liệt lao đến.

Chiếc đèn pin mang theo hi vọng mỏng manh kia, bị vỡ tan rồi.*

*Đoạn này thì t ko hiểu lắm cái đèn pin (手灯) kia có ý nghĩa gì. Tra baidu thì nó cũng chỉ là định nghĩa thôi. =.,=  Cầu thánh liên tưởng lên tiếng ~