Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi

Chương 62




“Chỉ mua hai quyển sách thôi sao, không mua gì nữa à?”

“Vâng ạ, không cần gì khác nữa đâu, cảm ơn mợ!”

“Được rồi, nếu cần gì thì con cứ nói với mợ. Còn nữa, đường này là đường Sa Hưng, từ nhà chúng ta đi ra rẽ trái rồi đi thẳng, đi đến đèn giao thông rồi rẽ phải, sau đó đi thẳng đến cột đèn giao thông thứ ba rồi rẽ phải là được. Sau này nếu con muốn mua sách gì thì chỉ cần đến đây mua, nhà sách này là lớn nhất trong vùng chúng ta rồi…”

Nhìn mẹ Thịnh vừa nói vừa dẫn mình ra ngoài, giọng điệu ôn hòa và cực kì kiên nhẫn, vẻ mặt Tưởng Hiểu Xuân ngoan ngoãn, gật đầu không ngừng, trong lòng lại gấp gáp không nên lời.

Bây giờ phải đi đến quán bát đấu kê mà chị họ ăn cùng bạn trai ngay, không biết bọn họ còn ở nơi đó không nhỉ? Có phải ăn xong chạy mất rồi hay không?

Không không không, chắc là sẽ không nhanh như vậy đâu, bây giờ mới 11:20, trước khi mợ dẫn mình đi mua sách thì Tưởng Hiểu Xuân cũng lấy cớ: “Mợ kêu em hỏi chị giữa trưa chị muốn ăn cái gì?” để gọi điện thoại cho chị họ. Tuy rằng giọng điệu của chị họ có chút lạ nhưng vẫn trả lời rõ ràng: Chị đang ăn cơm ngoài đường, giữa trưa không về nhà ăn được.

Bây giờ còn chưa tới nửa tiếng, chắc chắn bọn họ còn ở nơi đó, có điều… sao có thể bảo đảm mợ sẽ thấy bọn họ chứ?

Tưởng Hiểu Xuân nhanh chóng nhìn mẹ Thịnh một cái, trong lòng ngày càng chột dạ nhưng lại không có cách nào kiềm được mong muốn tăm tối.

“Gì… gì mà thơm quá…” Sắp đi ngang quán ăn bát đấu kê, Tưởng Hiểu Xuân siết chặt đôi tay, lấy hết can đảm để mở miệng. Rốt cuộc chưa nói được gì liền nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của Thịnh Hạ sau lớp kính thủy tinh.

“Chị… chị họ?!”

Thịnh Hạ và Lăng Trí ngồi ở vị trí sát cửa sổ, hơn nữa Lăng Trí đang cầm một li nước đút Thịnh Hạ uống. Tưởng Hiểu Xuân cũng không thể ngờ rằng mọi chuyện có thể thuận lợi như thế, lúc nhận ra thì sâu trong thâm tâm lại vui vẻ điên cuồng.

Đúng là mẹ Thịnh rất bất ngờ nhưng lúc Tưởng Hiểu Xuân cho rằng bà sẽ tức giận mà vọt vào chất vấn Thịnh Hạ, thậm chí là trách mắng thì bạn trai kia của chị họ lại cười một cái với mợ mình, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi đến: “Dì.”

Tưởng Hiểu Xuân: “…?!”

“Thì ra bạn học mà Nhiệt Nhiệt nói ăn cùng là con à.” Mẹ Thịnh hoàn hồn, đôi mắt đảo qua con gái còn đang ngây người ở bên trong, ý tứ sâu xa nở nụ cười: “Chừng nào trở về? Dì nhớ mẹ con nói sáng hôm nay sẽ lên máy bay mà?”

“Hành trình tạm thời có thay đổi nên tối hôm qua con đã trở lại rồi.” Lăng Trí cười trả lời, bên ngoài rất tự nhiên và hào phóng nhưng trong lòng lại có chút lo lắng. Cũng may mẹ Thịnh không nói gì nữa, biểu cảm trêи mặt lại có vẻ không tồi, chàng trai lặng lẽ thở nhẹ ra, nghiêng người mời nói: “Chắc dì còn chưa ăn cơm đúng không? Nếu không dì và người này…”

“Đây là em họ của Nhiệt Nhiệt – Hiểu Xuân, nghỉ ở nhà dì vài ngày. Gần đây con không có ở nhà nên chắc chưa gặp nhỉ?” Từ khi kí hợp đồng với Trần Lập ký, những khí chất bị cuộc sống khó khăn của Lăng Trí cũng không ngừng được khai thác, hơn nữa chân dài đẹp trai lại có gu ăn mặc nên dù ở trong đám đông cũng có thì nhìn thấy ngay. Mẹ Thịnh càng nhìn càng cảm thấy ánh mắt của con gái rất tốt, cười tủm tỉm quay đầu giới thiệu với Tưởng Hiểu Xuân: “Hiểu Xuân, đến đây, đây bạn học của chị họ con – Lăng Trí, con có thể gọi thằng bé là anh.”

Tưởng Hiểu Xuân: “…”

Tưởng Hiểu Xuân hoàn toàn không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển như vậy nên cũng dại ra. Hơn nữa dù sao cũng còn nhỏ tuổi nên không biết giấu trong lòng, khϊế͙p͙ sợ cùng và thất vọng cũng hiện lên trêи mặt. Tuy rằng cô ấy rất nhanh cũng véo bàn tay để tỉnh lại thì, cúi đầu chào hỏi: “Chào anh ạ.” nhưng mẹ Thịnh vẫn nhạy bén nhận rà gì đó.

Nụ cười của bà hơi cứng lại nhưng không nói gì, chỉ nhìn Tưởng Hiểu Xuân thật sâu rồi cười nói với Lăng Trí: “Bây giờ chắc chú đang buôn bán trong cửa hàng, dì và Hiểu Xuân về trước, các con cứ ăn đi.”

Bà đã nói như vậy thì Lăng Trí cũng không ép buộc nữa, cười rồi nhìn Thịnh Hạ ở sau vẫn luôn ngồi giả chết một chỗ một cái, nói: “Vậy thì lần sau con đến thăm hỏi dì và chú.”

Mẹ Thịnh đánh giá trêи dưới anh một phen, rất vừa lòng với thái độ nghiêm túc của Lăng Trí: “Bọn ta sẽ chờ.”

Một nửa trái tim còn lại của Lăng Trí cũng thả lòng được rồi.

“Được rồi, con tranh thủ vào đi.” Ai sinh con gái người đó biết, mẹ Thịnh vừa thấy Thịnh Hạ như vậy liền biết cô đang lo đến ngốc rồi, bà buồn cười lắc lắc đầu, nói: “Ăn ngon miệng, nhớ ăn nhiều một chút.”

Lăng Trí cũng cảm thấy dáng vẻ sợ đến mù tịt của cô gái nhỏ đáng yêu cực kì, nhìn theo mẹ Thịnh và Tưởng Hiểu Xuân rời khỏi thì mới trở về túm túm búi tóc nhỏ trêи đầu cô: “Tỉnh lại.”

Việc xảy ra quá mức đột ngột nên Thịnh Hạ hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, lúc này giật mình một cái rồi ngồi dậy: “Mẹ em! Mẹ em bà ấy nói cái gì?!”

“Dì nói, cho em thời gian dẫn anh về nhà, chính thức cấp danh phận cho hai ta rồi.”

Thịnh Hạ: “…”

Thịnh Hạ: “!!!”

“Cho nên bà ấy biết em… em và anh đang…”

“Đang cái gì?” Lăng Trí khẽ chồm lên trước một chút, cong môi nói: “Yêu đương sao?”

Thịnh Hạ “Ôi chao” một tiếng rồi bưng kín khuôn mặt đỏ bừng của mình: “Anh đừng trêu em nữa! Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy!”

“Sao anh lại không nghiêm túc chứ?” Lăng Trí chống cằm, nụ cười có chút lười biếng và hư hỏng: “Không lẽ chúng ta không phải đang nói chuyện yêu đương sao?”

Thịnh Hạ: “…”

Trước kia đều thấy người nào ở đâu cũng tốt, cho dù có khuyết điểm gì cũng bị bộ lọc fan cuồng của cô lọc thành “cá tính”. Nhưng hiện tại, chắc do quan hệ của hai người càng ngày càng thân mật nên cô đột nhiên có cảm giác nam thần có nguy cơ rơi xuống thần đàn*.

*bàn thờ, đền thờ

Thịnh Hạ phồng mang trợn má nhìn anh một cái, lẩm bẩm nói: “Anh không được trêu em nữa, nếu không anh… anh sẽ mất đi vị trí nam thần hoàn mĩ trong lòng em đấy!”

Nam thần hoàn mĩ là cái quỷ gì?

Lăng Trí nghe được cũng cười ra tiếng, một chút cũng không thèm để ý, nói: “Trêи đời này nào có người nào hoàn mĩ, có cũng do giả vờ thôi. Nhiệt Nhiệt nhot, em hi vọng anh làm bộ làm tịch trước mặt em sao?”

Thịnh Hạ: “…”

Đương nhiên Thịnh Hạ không muốn như vậy, có điều dáng vẻ lưu manh này của anh rất đáng đánh đòn mà.

Tuy rằng vẫn rất… thôi được rồi, là rất đẹp trai.

Thịnh Hạ cảm thấy mình đã hết thuốc chữa rồi, đỏ mặt liếc trộm hai mắt của anh, cam chịu số phận nói: “Anh thắng. Cho nên rốt cuộc mẹ của em đã nói cái gì thế?”

Co vô cùng đáng thương chắp tay với anh: “Nam thần nam thần, xin anh nói cho em biết đi!”

Lăng Trí hoài nghi bạn gái nhà mình là một con mèo tinh, nếu không sao lúc anh nhìn cô lại thấy lòng mình có một móng vuốt nhỏ đang xù lông, cào cào khiến anh ngứa mọi chỗ?

Anh muốn nhịn cũng không nhịn được, nhân lúc mọi người ở xung quanh không để ý thì thò lại gần hôn cái miệng nhỏ của cô một cái, sau đó mới từ cái nhìn chăm chú của cô gái nhỏ đang sợ hãi mà cười nhỏ một tiếng, nói: “Dì chưa nói gì hết, chỉ kêu chúng ta ăn cơm cho ngon, ăn nhiều một chút.”

Thịnh Hạ: “…”

Thịnh Hạ đã chết máy.

Ban ngày ban mặt!

Ban ngày ban mặt!

A a a a a a muốn chết quá đi!!!

***

Bởi vì hôn dưới ánh nhìn của quần chúng nên Thịnh Hạ xấu hổ đến mức muốn đứng dậy chạy đi.

Nhưng lúc này bọn họ còn ở quán ăn bát đấu kê, Thịnh Hạ phải ngoan cường chịu đựng.

Lăng Trí thiếu chút nữa bị dáng vẻ đỏ mặt yên lặng lùi về của Thịnh Hạ chọc cười chết, bàn tay lớn xoa nhẹ đầu cô vài cái mới thấy thỏa mãn lấy đũa của mình, vừa nhìn cô gái nhỏ đáng yêu đến nỗi ăn cũng đáng yêu, vừa ăn phần của mình.

Chầu ăn này đều khiến hai người thấy thỏa mãn.

Nhưng Thịnh Hạ nhớ lại việc “gian tình” giữa mình và nam thần bị mẹ phát hiện, bởi vì vết xe đổ của Dư Xán nên có chút sợ hãi, ăn xong liền gấp không chờ được mà vẫy tay tạm biệt nam thần rồi về nhà.

Lăng Trí vốn đang định dẫn cô ra ngoài chơi: “…”

Thôi vậy, lần sau đi.

Đầu tiên Thịnh Hạ đi qua đi lại cửa hàng trái cây nhưng trong đó chỉ có ba của cô. Thịnh Hạ chắc chắn mẹ ở nhà chờ mình nên đành phải căng đầu đi về nhà, không ngừng lên mạng tìm kiếm: Yêu sớm bị mẹ phát hiện, phải làm sao bây giờ?

Kết quả hoặc là “Dọn dẹp hành lí chạy ra ở riêng” đùa giỡn không đáng tin, hoặc là “Yêu sớm là một hiện tượng bình thường ở tuổi dậy thì, làm ba mẹ, chúng ta hẳn phải balabala” các loại phổ cập giáo ɖu͙ƈ khoa học, Thịnh Hạ xem đến hoa mắt, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.

Mới vừa cất điện thoại thì nhận ra đã về đến nhà, Thịnh Hạ thở dài, lấy chìa khóa ra khỏi túi.

Nhưng mà còn chưa mở cửa thì đã thấy mẹ đang cầm bình nước tưới hoa trà và nhìn mình, Thịnh Hạ: “…!”

Thịnh Hạ chột dạ, theo bản năng muốn nâng chân lên chạy lại bị mẹ Thịnh dở khóc dở cười gọi lại: “Quay về!”

Thịnh Hạ biết mẹ của mình không giống mẹ Dư nhưng vẫn không nhịn được mà được lo lắng. Dù sao chỉ vừa mới thi đại học xong, suy nghĩ và cả tâm lí của cô vẫn ở giai đoạn “cấm yêu sớm” vào cấp 3.

Có điều chuyện này nếu đã bại lộ thì sớm muộn gì cũng phải giải quyết, Thịnh Hạ vùng vậy tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng vẫn tuân lệnh xoay người lại, lộ một nụ cười gượng vô cùng ngoan ngoãn với mẹ mình: “Mẹ… ha ha, con… con đã về rồi.”

Mẹ Thịnh buông hình nước mở cửa sắt ra, nhịn cười nhìn hai mắt cô, cố ý xụ mặt nói: “Vào nhà với mẹ.”

“… Dạ.”

Thịnh Hạ ỉu xìu đi theo bà ngồi vào phòng khách, trong lòng cứ suy nghĩ vẩn vơ: Chẳng may mẹ không đồng ý cuộc hôn nhân này… phi, tình yêu này, một hai bắt cô chia tay với nam thần thì sao bây giờ? Lỡ như mẹ tức giận không để ý mình nữa thì phải làm sao? Chẳng may…

“Được rồi, nhìn con sợ thế kìa, còn không phải chỉ là yêu đương thôi sao.” Mẹ Thịnh nào có thể hù dọa con gái bảo bối nữa, sau khi ngồi xuống và nhìn mắt cô liền không nhịn được được nở nụ cười.

Thịnh Hạ ngơ ngác, ngẩn ngơ ngước đầu: “Mẹ ơi… mẹ không tức giận hả?”

“Mắt nhìn của con gái mẹ tốt như vậy thì mẹ tức giận làm gì?” Mẹ Thịnh cười rồi sờ sờ đầu cô: “Có điều đúng là hơi xúc động. Chỉ chớp mắt mà con từ một đứa bé đã lớn thành một cô gái rồi, cũng đã biết tìm đối tượng yêu đương.”

Thịnh Hạ bị bà nói nên hơi đỏ mặt nhưng vẫn chóng mặt không phản ứng lại kịp: “Nhưng mà mẹ… mẹ sao lại không tức giận? Dì Dư biết Xán Xán yêu đương thì tức giận lớn như thế…”

“Mẹ không giữ mãi trong lòng như dì Dư của con, với mẹ mà nói, con vui vẻ còn quan trọng hơn hết thảy.” Những lời này thật ra lúc Thịnh Hạ vừa dậy thì mẹ Thịnh đã muốn nói với cô nhưng lúc ấy cô còn ngây thơ không biết gì, bên cạnh cũng không có chàng trai nào có quan hệ tốt. Do đó bà sợ mình nói thì cô cũng không nhớ được nên không mở miệng. Bây giờ bà thấy mình có thể nói một lần về chuyện tình yêu đôi lứa cho con gái hiểu. Mẹ Thịnh dịu dàng cuối mái tóc mềm mại của con gái, không nhanh không chậm nói: “Còn việc yêu sớm, lúc trẻ tuổi ai chưa từng thích một hai người chứ? Chuyện này không phải thứ gì không bình thường để bị phản đối, bị cấm cản. Mà ngược lại nó rất bình thường, cũng rất tốt đẹp, bởi vì sự xuất hiện của nó không chỉ tượng trưng cho sự trưởng thành của con mà còn dạy con thế nào là thích, là yêu một người.”

Thịnh Hạ ngơ ngẩn nghe theo, mẹ Thịnh tiếp tục nói: “Giáo viên và người lớn cấm yêu sớm vì ở tuổi này của các con còn rất nhiều người chưa hình thành tam quan, cũng không biết tự chủ. Bọn họ sợ các con bị ảnh hưởng đến học tập và cuộc sống tương lai, cũng vì sợ các con xúc động trong chốc lát mà làm ra việc không thể khống chế được. Bởi vì bản chất của tình yêu chính là tình cảm mãnh liệt, mà cảm xúc quá mạnh mẽ sẽ khiến con người mất đi lí trí. Nhưng thật ra, chỉ cần con có thể hiểu cái gì là nên làm, cái gì không nên làm, tạo nên một cuộc tình tốt đẹp với người mình thích thì mẹ sẽ không phản đối, sẽ hết sức ủng hộ con. Huống chi con đã 18 tuổi, đã đủ lớn để có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân rồi đúng không?”

Thịnh Hạ há hốc mồm không biết nói gì, những lời này của mẹ Thịnh như một chiếc chìa khóa, giúp cô mở ra cánh cửa lớn đến thế giới mới. Nhìn phong cảnh tuyệt đẹp phía sau cửa, ngực cô phập phồng đến đáng sợ, đôi mắt cũng không biết đã ướt từ lúc nào.

Cô vẫn luôn biết mẹ rất yêu mình nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng như vậy, mẹ của cô không chỉ là người yêu cô nhất trêи người mà còn là thành tựu lớn nhất đời cô. Không có sự dạy bảo tràn đầy tình yêu và tôn trọng của bà thì chắc chắc cô không thể trở thành dáng vẻ mà người mình thích yêu quý.

Mẹ của cô, thật sự là người mẹ tốt nhất trêи thế giới.

Mẹ Thịnh vốn đang cười nhưng thấy cô rớt nước mắt cũng xót mắt. Nhưng đồng thời bà cũng rất vui, vội giúp con gái lau nước mắt, cười nói: “Còn Tiểu Trí, thằng bé là một đứa trẻ tốt, ánh mắt của con rất tốt, mẹ rất thích thằng bé, cũng hi vọng và chúc phúc cho các con có thể bên nhau vĩnh viễn.”

Thịnh Hạ khóc lóc nhào vào lồng ngực của mẹ, tâm trạng quay cuồng, không nói nên lời.

Nhưng cho dù cô không nói nên lời thì mẹ Thịnh cũng cảm nhận được. Bà lau hốc mắt ươn ướt của mình, cười cười vỗ về sau lưng cô: “Có điều bây giờ các con còn nhỏ, phải có một chút chừng mực ý, giáo viên trong trường mấy đứa chắc đã dạy mấy đứa rồi nhỉ, giữa đàn ông và phụ nữ thì…”

Thịnh Hạ đầy cảm động của đứng đờ ra.

“Mẹ?!”

“Ngại à?” Nói những lời này với con mình, mẹ Thịnh cũng có chút không quen nhưng giáo ɖu͙ƈ về mặt này rất quan trọng, bà cũng không hi vọng con gái bảo bối còn chưa tốt nghiệp đại học mà lại ôm cháu nội về cho mình, cho nên vẫn ra vẻ bình tĩnh mà căng mặt nói: “Thế này thì có gì đâu? Người xưa đã nói thế nào nhỉ… đúng rồi… chính là… thực sắc tính dã*, đây đều là chuyện bình thường…”

*chuyện ăn uống và chuyện nam nữ đều là bản tính của con người

Thịnh Hạ: “…”

Mặt của Thịnh Hạ sắp bốc khói rồi, vội che miệng của mẹ mình lại, nói: “Con… con… con biết rồi! Chúng con đã học lớp sinh lí rồi!”

“Học rồi à? Vậy được, dù sao trong lòng con hiểu rõ là được.” Thấy con gái xấu hổ lắp bắp, mẹ Thịnh muốn cười cũng có chút không được tự nhiên, vội ho nhẹ một tiếng rồi chuyển đề tài: “Còn có một việc nữa, mẹ muốn hỏi con một chút.”

Sợ mẹ lại muốn nói thêm vấn đề gì khiến mình sợ nữa, Thịnh Hạ như đứng trêи đống lửa, ngồi lên đống than mà “A” một tiếng: “Có… chuyện gì?”

“Là về Hiểu Xuân.” Tưởng Hiểu Xuân bị mẹ Thịnh tống cổ lên lầu đọc sách rồi, mẹ Thịnh thu lại nụ cười rồi đến nhìn thoáng qua cầu thang trống rỗng, sau đó mới quay lại ngồi xuống, nhíu mày nói: “Hôm nay mẹ thấy con bé có gì đó không đúng lắm, không phải mấy ngày nay con đều ở chung với con bé sao, có phát hiện con bé có hành động lạ nào hay không?”

Thịnh Hạ vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, ngay sau đó nhíu mày lại: “Con bé cũng lục lọi đồ của mẹ à?”

“Lục lọi…” Mẹ Thịnh ngạc nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trầm xuống: “Cái gì mà lục lọi đồ của con? Sao lại thế này?”