Phong Có Thơ Tình

Chương 7: 7: Thi Tháng




Edit: Phương Thiên Vũ

Sau khi tiếng chuông chính thức vang lên, lúc này mọi người mới bắt đầu đặt bút viết.



Lúc chính thức viết Tống Kiểu Kiểu mới phát hiện, không chỉ nhiều đề mặt sau có quen thuộc, ngay cả lựa chọn điền chỗ trống phía trước cũng có không ít quen thuộc, thiếu chút nữa lập tức bay lên.



Nghĩ đến trước kia thi vật lý cô đều là có thể thi đến muốn khóc, trước nay không có nghĩ tới mình cư nhiên có một ngày sẽ làm vui vẻ như vậy, cô dùng ánh mắt sùng bái lặng lẽ nhìn thoáng qua Lục Kinh Tả bên cạnh đang nghiêm túc làm bài, đột nhiên có một chút hiểu rõ thế giới của học bá, hóa ra học bá cùng học tra vẫn có khác biệt rất lớn.



Bởi vì liều mạng học bổ túc nên phần thi vật lý của cô phá lệ thuận buồm xuôi gió.



Tống Kiểu Kiểu vẫn luôn là đối tượng ba giáo viên toán lý hóa đặc biệt chú ý, thời điểm giáo viên vật lý nhìn đến cô chôn đầu "Hì hục" viết không ngừng, nghĩ tới trong khoảng thời gian này cô tiến bộ thì không nhịn được đi qua phía cô.



Tống Kiểu Kiểu viết quá nghiêm túc, ngay cả giáo viên vật lý đứng ở phía sau lúc nào cô cũng không phát hiện được, còn giáo viên vật lý thì yên lặng nhìn mỗi một đề được giải thích rõ ràng, không khỏi có chút lau mắt nhìn cô.



Ông đã nói nha đầu này rất thông minh, chỉ là ngày thường không chăm chỉ, nếu chăm chỉ học tập thì thành tích sao có thể không đi lên chứ?

Lục Kinh Tả phát hiện giáo viên vật lý đứng ở phía sau, anh theo bản năng xoay người ngẩng đầu xem qua, ông sợ quấy rầy đến Tống Kiểu Kiểu, hướng Lục Kinh Tả ý bảo mọi người đang thi, sau đó giơ tay không tiếng động mà "Suỵt" một cái, lúc này mới lén lút rời đi từ phía sau bọn họ.



Tiếng chuông kết thúc kiểm tra vang lên, giáo viên mới vừa thu xong bài thi của Từ Cám, Từ Cám liền vội hét với cô: "Kiểu Kiểu, Kiểu Kiểu, WC!"

Tống Kiểu Kiểu thấy cô ấy nóng nảy như bị nghẹn, không chút do dự cười nhạo cô ấy, "Muốn bùng nổ đi."

"Cậu mau câm miệng cho mình đi, GO GO GO!"

Tống Kiểu Kiểu trực tiếp bị Từ Cám kéo ra khỏi phòng học, cô nhanh chóng nói: "Chưa lấy dù đâu."

Bên ngoài vẫn còn mưa, mưa bụi bị gió thổi nghiêng rơi xuống hành lang, trên đường đi đều ướt sẫm dấu chân, Từ Cám đã sắp không thể nhịn được nữa, "Ai nha, không còn kịp rồi, dù sao cũng không xa, vài bước liền chạy tới."



Tống Kiểu Kiểu bất đắc dĩ, chỉ có thể bị cô ấy kéo vọt ra ngoài.



Cô đứng ở trước gương trong WC, thuận tay sửa sang lại tóc mái của mình, nghe động tĩnh gian bên cạnh, cô nhịn không được nở nụ cười, "Cậu đây là uống nhiều nước quá à?"

Bên trong truyền đến tiếng Từ Cám sột sột soạt soạt kéo quần, thanh âm cô ấy cũng truyền tới, "Đều do Sở Nhập Ngô."

"Này cùng cậu ta lại có quan hệ gì?"

"Cậu ta sáng nay mua hai ly sữa đậu nành, cậu ta chê quá ngọt, không chịu uống liền một hai bắt mình phải uống."

"Cậu ta kêu cậu uống cậu liền uống a, nghe lời như vậy?"

"Nói nhảm, cậu ta lấy tiền tiêu vặt của mình mua, tiền của mình, không uống thật lãng phí a."



Tống Kiểu Kiểu cũng hết nói.



"Ai, đúng rồi, vừa rồi câu thứ ba cậu chọn là cái gì?"

"Câu thứ ba?" Tống Kiểu Kiểu suy nghĩ một chút, nói: "Chọn C."

Từ Cám nhíu mày, "C sao? Là D đi?"

"Là C."

"Mình cảm thấy là D." Từ Cám khẳng định nói.



"Đề kia Lục Kinh Tả nói với mình rồi, là chọn C."

"Nga, vậy hẳn là mình chọn sai."


Tống Kiểu Kiểu: "......" Có thể có chút khí phách hay không?

Thời gian nghỉ ngơi cũng không dài, rất nhanh chuông lại reo, buổi sáng thi hai môn.



Lúc nghỉ trưa Trương Hiểu Quang từ bên ngoài chạy vào, hô lên, "Lục Kinh Tả, Quyền Gia Lệ, thầy giáo kêu các cậu đến văn phòng một chuyến."



Quyền Gia Lệ từ trên "3 năm" ngẩng đầu lên, cô đầu tiên là nhìn thoáng qua Lục Kinh Tả, sau đó mới nhìn về phía Trương Hiểu Quang, "Bây giờ sao?"

Trương Hiểu Quang gật đầu, "Đúng vậy, bây giờ."

"Ân."

Tống Kiểu Kiểu cũng đang bị Lục Kinh Tả ép ôn tập môn hóa để buổi chiều thi, sau khi nghe thấy lời này trong mắt phát ra một tia sáng, nghĩ chờ anh vừa đi lập tức cô liền được giải thoát rồi, mà Lục Kinh Tả giống như hiểu rõ tâm tư của cô, vươn ngón tay gõ hai cái xuống đề, "Ngoan ngoãn làm đi."

Thanh âm của Quyền Gia Lệ từ trước mặt vang lên, "Lục Kinh Tả, đi chứ?"

Lục Kinh Tả ném xuống một câu "Tôi trở về kiểm tra" liền đứng dậy đi về hướng Quyền Gia Lệ.



Tống Kiểu Kiểu nhìn bóng dáng anh, chép miệng.



Khi hai người họ cùng ra khỏi phòng học, Từ Cám tò mò ngồi lại đây, cô ấy dùng tay khều Tống Kiểu Kiểu, "Cậu nói xem thầy giáo tìm bọn họ làm cái gì?"

"Này sao mình biết?"

"Sao cậu không hỏi chứ?"

"Mình còn chưa có hỏi cậu ấy đã bị Quyền Gia Lệ kêu đi rồi a." Nói xong Tống Kiểu Kiểu cảm thấy có chút không quá thích hợp, cô nghiêng mình nhìn về phía Từ Cám, "Không đúng, tôi dù hỏi cậu ấy cũng không nhất định biết a, cậu ấy là đi văn phòng thầy giáo, chứ không phải từ văn phòng trở về."

Từ Cám cũng phát hiện mình lanh mồm lanh miệng, vì thế giải thích nói: "Nhất thời lanh mồm lanh miệng, nhất thời lanh mồm lanh miệng."


Sau giờ ngọ mưa đã tạnh, trên hành lang không ít tốp năm tốp ba học sinh vui cười đùa giỡn, đặc biệt là lúc đi đến khu lớp 10 lớp 11 phía trước, thanh âm càng tăng lên.



Quyền Gia Lệ không tự chủ được nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lục Kinh Tả bên cạnh, thiếu niên khuôn mặt sáng sủa bình tĩnh như thường, hai mắt không nổi sóng nhìn thẳng phía trước.



Cô nhấp môi, ý muốn áp xuống tim đập có chút hỗn độn, một lát sau, cô giống như tùy ý hỏi anh, "Cậu nói thầy tìm chúng ta sẽ vì chuyện gì?"

Lục Kinh Tả cũng không có nhìn cô ta, thanh âm ôn hòa, "Tôi cũng không rõ."

Quyền Gia Lệ cười gật đầu, dọc theo đường đi hai người không có nói thêm câu nào nữa.





Trong văn phòng, mấy giáo viên đang thảo luận gì đó.



Chủ nhiệm lớp ba Trương Hoa Kiều nói: "Ai, lão Trần, ông nói lần này thi tỉnh có thể rất khó không?"

Chủ nhiệm lớp một Trần Thục buông chén trà trong tay, phân tích: "Theo lý mà nói, khẳng định không đơn giản, muốn đơn giản vậy cuộc thi này còn có ý nghĩa gì?"

"Nói cũng đúng, tổng cộng cũng chỉ có ba học sinh, lớp ông liền chiếm hai người, này thật vẻ vang."

"Nào có, này có gì vẻ vang chứ." Lời nói như thế, khóe miệng tươi cười của Trần Thục cũng không có hạ xuống.



"Lục Kinh Tả lớp ông thật là nhận thầu hạng nhất cả ba năm, tôi dạy học sinh nhiều năm như vậy cũng không có gặp qua học sinh thông minh hơn cậu ta.



Nếu cậu ta vẫn luôn bảo trì đến học kỳ 2, không cần phải nói, mấy trường đại học trọng điểm tùy cậu ta chọn.



Ông nói trường chúng ta năm nay thi đại học có thể xuất hiện Trạng Nguyên hay không?"

Bị Trương Hoa Kiều nói như vậy, Trần Thục lập tức uống một ngụm trà định thần lại, Trạng Nguyên?

Nếu trường bọn họ thật có thể xuất hiện Trạng Nguyên trong cuộc thi thi đại học năm nay, không chỉ là vinh dự của toàn trường học, càng là vinh dự làm chủ nhiệm lớp, làm chủ nhiệm lớp đã 7 khóa nay xuất hiện một Trạng Nguyên, thật là nở mày nở mặt nha!

"Cái này tôi cũng không dám nói tùy tiện, cho dù như vậy, tôi vẫn hy vọng Kinh Tả có thể dốc hết toàn lực." Trần Thục thận trọng nói với Trương Hoa Kiều.



Đang nói, cửa văn phòng bị gõ nhẹ, hai môn sinh đắc ý của ông đang đứng ở cửa.



"Thầy Trần."

Trần Thục vừa nhìn thấy bọn họ, trên mặt tươi cười càng thêm rõ ràng, ông vẫy tay với hai người, "Kinh Tả, Gia Lệ, mau tiến vào."


"Thầy Trần, thầy tìm chúng em?" Quyền Gia Lệ nhẹ giọng hỏi.



"Đúng, tới đây, các em mau xem cái này đã." Trần Thục đem tờ đơn để ở trên bàn đưa cho bọn họ.





Lục Kinh Tả nhìn lướt qua, cuộc thi toán cấp tỉnh?

Trần Thục nói: "Đây là cuộc thi toán cấp tỉnh do tỉnh chúng ta tổ chức, tham gia đều là nhóm học sinh mũi nhọn trong các trường, một trường có thể đưa đến ba học sinh, vừa lúc là top 3 của trường, còn có một bạn Triệu Thanh Nghiên ở lớp hai......"

"Chính là vào thứ bảy này, có thể đại biểu trường học ra ngoài thi đấu là vinh quang rất lớn, thầy hy vọng các em có thể coi trọng nó, nếu lần này có thể bộc lộ tài năng trong trận thi đấu, con đường thi đại học của các em sẽ có thêm một nét bút đậm rực rỡ."

Trần Thục nói như vậy, Lục Kinh Tả cùng Quyền Gia Lệ cũng biết lần thi đấu này vô cùng quan trọng.



"Hiện tại khoảng cách đấu vòng loại còn có mấy ngày, mấy ngày này các em chăm chỉ củng cố một chút."

Hai người về đến lớp, các bạn học trong lớp liền mồm năm miệng mười hỏi, "Lớp trưởng, thầy giáo kêu các cậu đi văn phòng làm cái gì nha?"

"Có một cuộc thi toán."

"Thi toán à? Tôi khi nào đại biểu trường ra ngoài thi đấu a?"

Vị bạn học này vừa phát ngôn liền bị phản kích.



"Quách mập, cậu đang mơ cái gì vậy?"

"Béo ca, buổi tối về nhà tắm rửa ngủ đi."

"Tôi cái này gọi là có mộng tưởng, các cậu hiểu không?"

"Mộng tưởng thì đẫy đà, hiện thực thì trơ xương, hiểu, chúng tôi hiểu."

......·

"Lục Kinh Tả, cậu thuận theo trường cũng sắp ôm đồm hết cuộc thi lớn nhỏ của trường chúng ta, thật là hâm mộ a."

Lục Kinh Tả ôn hòa cười nói với người nọ một chút, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.



Quyền Gia Lệ nhìn bóng dáng Lục Kinh Tả, tầm mắt còn chưa có thu hồi liền nghe được Triệu Tư Kỳ hỏi: "Gia Lệ, cậu tham gia cuộc thi toán kia, giải thích thêm với được không?"

"A?" Quyền Gia Lệ nhất thời không có phản ứng lại, chờ phản ứng lại cô liền cười với cậu ta, "Được a."

Tống Kiểu Kiểu đang cúi đầu xem bài, đối với chuyện bọn họ nói đều thuận tai nghe được một chút, cô thấy anh trở về, nghiêng đầu hỏi: "Cậu lại muốn ra ngoài thi đấu a?"

"Ân, được rồi, không cần nghĩ nhiều như vậy, buổi chiều còn phải thi, xem đề."

"Nga.".