Phong Hoa Phụng Nguyệt Trần Triều

Chương 3




Trong cảnh heo qoạnh ,tiếng khóc thút thít cứ vang lên ...Phụ Thân Cô chinh chiến xa trường cũng chẳng thể về nhìn mặt con gái lần cuối.Huệ Anh phu nhân khóc sưng hết cả mắt lên nhìn vào đứa con gái của mình...Trên thân thể Thanh Hy hiên rõ những vết đánh, nhưng tin lại truyền xuống lại nói rằng cô bị bệnh...

Cô không khóc to như mẹ mình, nhưng trong lòng đã đau thắt lại.Đứa em trai bên cạnh lại khóc to vô cùng.Đó là một khung cảnh tang thương đã hằn sâu trong kí ức của cô

_____________________________

Sáng hôm sau khi trời vừa hửng sáng, Minh Lan đã hầu hạ Phụng Thanh Nguyệt rửa mặt và trang điểm.Phụng Thanh Nguyệt đưa ánh mắt nhìn vào trong gương ,ở đó ngoài nàng và Minh Lan , còn có một hình dáng quen thuộc

Chiếc gương đồng mơ ảo soi rọi nhưng nếp nhăn trên gương mặt người kia , phảng phất trong ánh mắt đó là cả một bầu tâm sự, và trong cái nụ cười hiền hậu đó cũng mang theo một chút đượm buồn.

Thanh Nguyệt quay lại nhìn đã thấy mẹ cô ở đó từ bao giờ.Cha cô là Ninh Dương Vương Gia mẹ cô là Huệ Anh Thư mang danh hiệu là Huệ Anh Vương Phi.

Bà đến bên cạnh Thanh Nguyệt , nhẹ nhàng nhận lấy chiếc lược từ tay Minh Lan , rồi từ từ đưa chiếc lược lên mái tóc mượt mà, giọng nói trầm ấm vang lên xóa tan bầu không khí trầm lắng lúc này :" Con gái ta hôm nay thật xinh đẹp!"

Nàng là con gái của Cha và mẹ nàng là báu vật mà không vàng bạc đá quý nào có thể đánh đổi được.Nhưng sự thật rằng con gái trong nhà đều sẽ phải gả đi, đi đến nơi mà số phận đã được định sẵn.

Trong một khoảnh khắc chợt thoáng qua, bà dường như nhớ đến bà cũng từng chải tóc cho đứa con gái kia của bà.Chỉ một chút hoài niệm thoáng qua cũng khiến bà phải nhói lòng !

Đây là ngày trọng đại của cô nhưng cô lại không thể nào vui nổi...Vì cô không được gả cho người mình yêu thương , lại nhìn vào ánh mắt mẹ cô bất giác nói :" Nhờ ơn dưỡng dục 16 năm qua của cha mẹ con mới được khôn lớn như này! Chỉ tiếc là..."

Huệ Anh Phu Nhân nghe đến đó liền chau mày : " Sau hôm nay con không chỉ là con gái của Ninh Dương Vương Gia mà còn là phi tử của Hoàng Thượng , mang lên một thân phận cao quý !"

Đáp lại lời nói đó là một lời thì thầm thốt ra từ khuôn miệng đỏ : " Thân phận tôn quý sao?".Cô hiểu rằng trở thành phi tử của hoàng thượng ,thân phận nàng sẽ cao quý hơn nhiều nữ nhân trong thiên hạ này! Nhưng mấy ai hiểu được để nhận lại hai chữ " Tôn Quý " này sẽ phải trả giá những gì, đó là một xiềng xích trói buộc !

Huệ Anh phu nhân bất giác đưa đôi bàn tay ra nắm chặt bàn tay thon gọn của nàng : " Nguyệt Nhi, ta mong con nhớ một điều rằng trong cung không giống như khi con ở Vương Phủ .Hậu Cung vốn là tranh quyền đoạt vị, sẽ có nhưng người muốn hại con để leo lên vị trí mà họ muốn.Hãy nhớ đến cái chết của chị con, Chị con không phải bệnh nặng mà chết mà là do thâm cung quá độc ác!."

Nói đến đây ánh mắt bà chỉ toàn là vẻ thê lương :" Con nên nhớ đừng tin tưởng bất kì một ai cả ! Nhưng con vẫn có người có thể dựa đó là Hoàng Thái Hậu "

Nói đến đây cô cũng nhớ ra rằng mình có một người cô ruột mang thân phân tôn quý trong hậu cung.Bà ban đầu là một trong tứ phi nhưng sau đó Hoàng Thượng vô cùng sủng ai ngươi vả lại lúc đó vị trí Hoàng Hậu đang để trống gia thế lại khủng cứ như vậy cô của nàng đã leo lên vị trí Hoàng Hậu, nay đã trở thành Hoàng Thái Hậu!