Phong Kiếm Quyển 1: Thiên Khai

Chương 15: Ám Dạ




Đằng Long đứng bên cạnh Nguyệt hồ, y cảm nhận từng cơn gió thổi qua. Bầu trời mùa thu nắng nhẹ và không hề có mây. Từng bông lau khẽ lay động, làn nước cũng nhấp nhô theo nhịp điệu của gió, cành lá đôi bờ xào xạc. Đằng Long nhắm nghiền mắt, y bất giác đưa tay lên như muốn thâu tóm từng cơn gió vào lòng bàn tay. Không! Dường như y muốn nắm giữ thanh kiếm. Hay chăng kiếm cũng là gió mà thành. Cả thân hình Đằng Long uyển chuyển, y đang luyện kiếm với chính cơn gió mà mình tạo ra.

Bỗng có tiếng nói sau lưng vang vọng:

“Thì ra ngươi trốn ở đây luyện kiếm?”

Tiếng của Chử Minh. Đằng Long quay lại thì cả đám Hắc kì đã ở đó. Đằng Long khẽ nhìn xuống tay, Tàn kiếm vẫn còn mông lung bất định.

“Đằng Long! Bọn ta quyết định theo ngươi luyện kiếm. Ngươi nhất định phải dạy bọn ta đấy!” Mỹ An nói.

“Ta á? Có nhầm không vậy?”

“Không nhầm đâu. Chỗ này xem ra cũng không tồi, ngươi tìm cũng khá phết nhỉ?”

“Vừa hay gần nơi ở của chị Phụng Dương, chúng ta có thể lấy đồ ăn ở đó.” Dĩnh Hạ đồng tình với Mỹ An.

“Đằng Long! Mấy ngày này ngươi trốn đi đâu thế? Buổi chiều không đi đọc sách?” Như Tranh nhẹ nhàng hỏi nhưng Đằng Long không trả lời.

“A, ngươi lén đi chơi một mình hả?” Mỹ An chỉ trỏ.

Từ sau kì sát hạch Đằng Long trong mắt Mỹ An đã thay đổi hẳn. Không còn là kẻ lười biếng đáng ghét mà bỗng dưng hóa một thiếu niên thật đáng ngưỡng mộ. Mấy ngày nay Mỹ An đều kéo theo đám Hắc kì lén theo dõi Đằng Long, hành tung của y thập phần bí ẩn.

“Từ nay bọn ta quyết bám theo ngươi đến cùng, phải giúp bọn ta tập luyện đấy nhé!”

Chử Minh tiến lại vỗ vai Đằng Long, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn Đằng Long suýt nữa thì phì cười thành tiếng nhưng rồi vẫn cố nén lại được. Trong lòng thầm nghĩ, cái bọn Tiên tộc này, khi trước thì khinh thường ta, đến lúc giúp chúng thắng trận thì mới công nhận ta, quả là thấy người sang bắt quàng làm họ. Đằng Long hơi đâu mà quan tâm đến bọn chúng. Thảm rồi! Tự dưng mọc ra mấy cái đuôi lẽo đẽo theo sau. Thật là phiền phức.

Dĩnh Hạ hai mắt long lanh nhìn chằm chằm về phía trước. Tâm trạng bỗng lâng lâng, trước mặt là hai thiếu niên trong đội. Chử Minh muôn phần đẹp trai, hắn trong lúc nghiêm nghị lại càng toát lên vẻ tuấn mỹ hùng cường. Đằng Long thì tinh nghịch, bộ dạng muôn phần ngô nghê nhưng tài năng rất lớn. Phải làm sao đây? Cả hai đều có nét quyến rũ riêng, ta biết chọn ai bây giờ?

“Này! Mơ tưởng cái gì thế?” Nam Xuân tiến lại gần hỏi làm Dĩnh Hạ bất giác trở về thực tại.

“Không… không có gì!” Cô ấp úng trả lời.

“Thật không đó?”

“Thật! Thật mà!”

Hai má chợt đỏ ửng lên nóng bừng. Nam Xuân thấy biểu cảm của Dĩnh Hạ như vậy thì không hỏi gì thêm nữa nhưng trong lòng hiểu rõ, cô bạn của mình bảy tám phần là đang tương tư rồi.

“Này! Rốt cuộc là ngươi có đồng ý không?” Mỹ An thấy Đằng Long cứ ngẩn người ra thì hỏi lại.

“Hả? Đồng ý cái gì?”

“Thì là chuyện dạy kiếm thuật cho bọn ta đó! Nãy giờ mà ngươi để ý đâu đâu.”

“Mấy người các ngươi ý hả? Thật ra thì…”

Đằng Long vẫn còn ậm ừ, Mỹ An lại nói:

“Ngươi nhất định không được từ chối đâu đấy. Đội trưởng thì phải giúp đỡ mọi người chứ?”

Đội trưởng? Trưởng trưởng cái mẹ gì? Đằng Long trong bụng thầm chửi.

Thấy đối phương vẫn không nói gì. Mỹ An tiến lại túm lấy cổ áo Đằng Long cứ thế giằng co.

“Nói đi! Mau nói rốt cuộc ngươi đồng ý hay không đồng ý?”

“À thì… ơ… ơ…”

Đằng Long ú ớ không trả lời, xem ra mà không đồng ý thì Mỹ An còn nhùng nhằng mãi. Đằng Long bị đẩy dần về phía sau, đang định nói đồng ý thì tiếng kêu thất thanh vang lên.

“Ta… á…”

Nước bắn lên tung tóe, Đằng Long bị đẩy ngã ngay xuống hồ nước. Chết tiệt! Mải lùi về phía sau mà không để ý, Đằng Long bị Mỹ An vô tình đẩy ngã xuống hồ. Tệ hơn nữa là…

“Cứu! Ta không… không biết bơi!”

Đằng Long nhô lên mặt nước rồi lại chìm nghỉm. Xem ra y không biết bơi thật.

“Tên kia! Ngươi không đồng ý thì bọn ta còn lâu mới kéo lên!” Biết được điểm yếu của y, Chử Minh càng được thể uy hiếp.

“Mẹ kiếp! Có … ứu ông… thì bảo?”

Đằng Long chìm nổi hai lần mới nói được hết câu, trong miệng đã uống mấy ngụm nước. Nói xong thì y chìm hẳn, mặt nước sùi lên vài chiếc bong bóng rồi yên ắng.

“Đằng Long! Ngươi đâu rồi! Đừng có làm bộ nữa!” Cả bọn nháo nhác gọi.

Biết trò đùa đi quá giới hạn, Chử Minh liền nhảy ùm xuống nước, một lát sau hắn đã kéo được Đằng Long. Đặt y nằm trên bãi cỏ, Chử Minh tháo mặt nạ ra đập đập vào má nhưng Đằng Long vẫn bất tỉnh nhân sự.

“Bất tỉnh rồi? Làm sao bây giờ?” Mỹ An lo lắng hỏi.

“Đằng Long! Đằng Long! Đã tỉnh chưa?”

Cả bọn xúm lại xung quanh Đằng Long, lúc này thì y mới ngóc đầu dậy. Đằng Long vươn người đứng lên, một sợi rêu vẫn còn dính trên tóc y.

“Tiềm Long mà không biết bơi kìa! Ha ha.” Chử Minh tỏ ý trêu đùa khiến cả bọn cười rôm rả.

Mẹ nó! Rồi có lúc ông cũng dìm mày xuống! Đằng Long thầm chửi. Chử Minh vẫn còn hả hê thì bất chợt Đằng Long phun ra từ trong miệng một ngụm nước to. Nước bắn tung tóe khiến ai cũng có phần bị ướt.

“Rồng phun nước nè!”

Nói xong câu này, thân ảnh Đằng Long mất hút. Hóa ra y đã trù tính trả đũa cả bọn Hắc kì, vậy nên cố tình ngậm đầy ngụm nước trong miệng.

Lúc này cả bọn mới quát tháo.

“Đằng Long! Tên kia! Ngươi mau đứng lại! Đứng lại cho bọn ta.”



Buổi tối!

Đằng Long đã hoàn thành việc đúc kiếm, từ nay y đã có thanh kiếm của riêng mình. Đằng Long đi nhanh về phía bãi lau bên Nguyệt hồ, y đứng lặng một hồi sau đó mới đưa thanh kiếm ra trước ngực.

Tàn kiếm! Cả thanh kiếm chỉ như một cây gậy sắt dài với các góc cạnh vuông vắn, không có những nét trang trí màu mè. Đằng Long từ từ rút thanh kiếm ra khỏi bao, tiếng kim loại ma sát vào nhau thanh âm vang lên thật chói tai. Lưỡi kiếm thẳng tắp vươn ra trong không trung, lần đầu thanh kiếm xuất thế giữa trời đất.

Tàn kiếm và chủ nhân của nó như hòa vào không gian. Lưỡi kiếm sáng loáng phản chiếu gương mặt của Đằng Long. Đạo tinh quang ấy soi rọi lên mặt nước hình ảnh một kiếm khách sắc lạnh.

Tàn kiếm chỉ được mài một lưỡi, cạnh còn lại Đằng Long tự gọi nó là sống kiếm. Sống kiếm to, bản dày chạy dọc theo không gian thẳng tắp. Tàn kiếm không hề có một chút độ cong. Có chăng chỉ là cong ở đầu kiếm duy nhất, Đằng Long giơ thanh kiếm lên cao. Y nheo mắt nhìn theo hình cong ấy, rồi lại nhìn lên mặt trăng treo cao và khẽ nhếch mép cười khẩy.

“Ta là ai? Đó là một cơn mê vụ tầng tầng lớp lớp, cuối cùng thì ta đã hiểu. Bóng tối là muốn thôi thúc bản thân ta đi tìm chính mình.”

“Lạnh và tối! Ta đã không còn sợ nữa, bởi vì bọn chúng chẳng hề ác ý!”

Đằng Long múa một đường Hoành kiếm, không gian như bị chẻ ra làm đôi. Tàn kiếm không có sức mạnh đặc biệt, nhưng như thế là quá đủ đối với Đằng Long. Gió bắt đầu nổi lên, tiếng gió rít vang hòa vào âm thanh mà Tàn kiếm phát ra. Ngân nguyệt hòa cùng ánh sáng chói lọi của thanh kiếm.

Đằng Long múa kiếm ở trong bóng đêm, thân ảnh của y ẩn hiện mập mờ trong ánh sáng bạc giữa không trung. Làn nước cũng bắt đầu gợn lên những nét lăn tăn, gió thổi ngày một mạnh.

Gió của trời đất? Hay là đạo kinh phong do kiếm khí phát ra? Chẳng thể biết được, Đằng Long chỉ biết mỗi khi thi triển kiếp pháp thì gió cũng từ đâu xuất hiện. Toàn thân bao bọc trong gió, Đằng Long lúc thì nhẹ nhàng uyển chuyển, lúc thì cường hãn xung thiên. Trong tay là Tàn kiếm, kiếm pháp của y như được tăng tiến vượt bậc. Đằng Long chẳng thể ngờ được, những đạo cuồng phong này là do kiếm khí của y tạo ra.

Cuồng phong! Kiếm khí tuần hoàn lấp đầy cả một khoảng không gian rộng lớn. Thân ảnh Đằng Long mờ ảo, thoắt ẩn thoắt hiện trong đêm tối như thanh long vần vũ, như mãnh hổ bạt sơn. Kiếm pháp quả là kinh thiên động địa.



Chợt có vật gì đó đi vào vùng kiếm khí làm chúng luân chuyển gián đoạn. Không! Là một người đang đi tới, Đằng Long thu kiếm vào bao và quay người lại.

“Đằng Long! Chủ nhân có lời mời!” Lý Kiệt giọng nói thâm trầm. Hắn cùng hai kẻ bịp mặt bước tới. Chắc hẳn là không đơn giản.

Chủ nhân? Chủ nhân của hắn chẳng phải Ngưu Quảng hay sao?

“Tìm ta có chuyện gì?” Đằng Long hỏi lại.

“Chủ nhân có chuyện muốn gặp ngươi. Mời theo ta một chuyến.”

“Ta đâu có biết chủ nhân của ông là ai? Muốn gặp sao hắn không tự vác xác mà đến?” Đằng Long giả như không biết mối quan hệ giữa Lý Kiệt và Ngưu gia.

“Hỗn xược!”

Một kẻ bên cạnh quát lớn nhưng Lý Kiệt ra dấu ngăn lại vì thế tên này cũng từ bỏ ý định xông tới Đằng Long.

“Chủ nhân không tiện gặp ngươi ở bên ngoài, mời ngươi đến phủ vẫn là hay hơn.”

“Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Hắn là ai?”

“Là ai không quan trọng, chủ nhân vẫn đang chờ câu trả lời của ngươi. Đến nay ngươi vẫn chưa hồi hâm, chủ nhân muốn gặp ngươi trực tiếp thương lượng.”

“Thương lượng?”

“Không sai, mời!” Lý Kiệt đứng sang một bên tựa hồ nhường đường cho Đằng Long nhưng y vẫn chưa chịu cất bước.

“Nếu ta không muốn gặp thì sao?”

“Chủ nhân có lệnh phải mời ngươi bằng được!”

Ngữ khí của Lý Kiệt luôn đều đều nhưng toát lên muôn phần kiên quyết. Đằng Long hiểu ra, hai người đàn ông bịt mặt kia chính là đề phòng y không chịu đi sẽ ra tay bắt về. Tuy không biết là ai nhưng chúng tuyệt nhiên là cao thủ. Một mình Lý Kiệt, Đằng Long đã không có cơ hội chạy trốn huống chi là thêm hai người này.

Đằng Long bèn đi theo Lý Kiệt. Cho dù chưa biết chúng đang có âm mưu gì, nhưng tám chín phần là chẳng có gì tốt đẹp, nếu không đã chẳng phải gặp Đằng Long nửa đêm nửa hôm .

“Phiền ngươi chịu khó một chút!”

Lý Kiệt lấy mảnh vải đen bịt mắt Đăng Long và dẫn đi một quãng lâu mới dừng. Đằng Long nghe thấy tiếng cổng mở ra, hai bên có mùi khét, rõ ràng đó là những ngọn đuốc. Đây là một địa điểm bí mật.

“Mời!”

Đằng Long được tháo bịt mắt, y tiến vào trong nhà thì có một người đợi sẵn. Hắn thân hình kín mít, cộng thêm ánh đuốc lập lòe khiến cho Đằng Long không thể nhìn rõ diện mạo người này. Hai người đi cùng Lý Kiệt tịch thu Tàn kiếm của Đằng Long, chúng đứng bên ngoài canh gác chỉ còn Lý Kiệt cùng Đằng Long tiếp tục đi vào.

“Chủ nhân! Đằng Long đã tới!” Lý Kiệt nói.

Người kia lúc này mới quay ra, giọng nói khàn khàn vang lên:

“Người có kiếm pháp mới nổi danh gần đây, ta rất muốn biết đằng sau tấm vải kia là khuôn mặt như thế nào?”

“Ngươi là ai?”

Đằng Long lên tiếng hỏi, y chỉ thấy người đối diện mặc áo đen, thân ảnh mờ ảo ẩn nấp sau ánh nến. Chẳng lẽ đây là Ngưu Quảng ư?

“Điều này thì ngươi không cần biết, hai chúng ta chưa từng gặp nhau.”

“Rốt cuộc là ngươi muốn gì?”

“Hừ! Rất thẳng thắn, ta luôn thích những người như thế.”

Thanh âm ở đây mà tựa hồ thân ảnh nơi đâu, Đằng Long không thể nắm bắt đối phương.

“Đằng Long! Ngươi… rất tài năng, Hùng Vũ có thể đã không nhận ra nhưng ta thì quyết không thể bỏ qua ngươi được.”

“Đạ tạ! Quá khen rồi!”

“Được! Ta không vòng vo nữa. Mục đích của ta là muốn ngươi gia nhập tổ chức của mình.”

“Đáng tiếc, ta không có hứng thú với nơi này!” Đằng Long không cần suy nghĩ mà trả lời ngay.

Đằng Long nói rồi định bước ra khỏi cửa nhưng bị hai tên canh gác ngăn lại.

“Đừng gấp! Ngươi không bất lịch sự đến nỗi chưa nghe hết câu chuyện mà đã bỏ đi rồi chứ?”

“Ngươi đã có đáp án, cần gì thêm nữa?” Đằng Long lạnh lùng đáp.

“Yên tâm! Ngươi tính ra cũng là khách nơi này, dù có muốn bọn ta cũng sẽ không giữ ngươi lại lâu đâu.”

“Vậy còn không thả người?”

“Trước khi đi nên chăng chúng ta làm một cuộc giao dịch.”

Giao dịch? Rốt cuộc là có ẩn tình gì đây?

“Ý ngươi là thế nào?” Đằng Long quay người tỏ vẻ quan tâm đến lời nói của đối phương.

“Đằng Long! Ta biết ngươi giỏi kiếm thuật, ta cũng biết từ nhỏ ngươi chỉ luyện thể thuật. Một tân binh làm sao có được trình độ như thế?”

Đằng Long khẽ thất kinh, sao hắn lại biết từ nhỏ mình chỉ luyện thể thuật. Chẳng lẽ…

“Thấy thú vị chưa? Ngươi từ năm sáu tuổi đến mười sáu tuổi sống ở trên núi với một vị Sơn thần. Ngươi… mới đến Tiên tộc được bốn tuần trăng.”

Không sai, hắn nói hoàn toàn chính xác. Chẳng lẽ hắn đã theo dõi Đằng Long từ lâu. Quả thực không thể không đề phòng.

“Nói đi! Ngươi muốn gì?” Đằng Long bắt đầu nôn nóng.

“Ta đã nói với ngươi rồi, thứ ta cần là sự phục vụ của ngươi. Đổi lại ngươi sẽ…”

Người đàn ông ngập ngừng, nhưng như hiểu ý hắn, Đằng Long lại nói chen lời:

“Phục vụ? Đổi lại ta sẽ đạt được điều gì?”

“Thông minh!”

Ngón tay trỏ của hắc y nhân bỗng nhiên dừng việc gõ xuống mặt bàn theo nhịp đều đều. Ngắt quãng một hồi hắn mới lên tiếng:

“Ta biết ngươi là ai? Sinh ra từ đâu? Tất cả bí mật của ngươi ta đều nằm trong lòng bàn tay.”

“Bản thân ta mà lại không biết những chuyện đó ư? Ngươi đang lừa ta chắc.”

Chính Đằng Long đang tự huyễn hoặc mình. Kì thực những thứ thuộc về kí ức Đằng Long đã mất từ lâu.

“Ngươi mới là kẻ đang lừa dối bản thân. Ngươi chẳng biết quái gì về những điều đó cả. Sinh ra từ đâu, nguồn gốc như thế nào, cha mẹ là ai? Tất cả, tất cả ngươi đều không nhớ. Kí ức của ngươi chỉ có từ sau khi tỉnh lại mà thôi.”

“Thế thì sao? Nếu đã không có, ta cũng không việc gì phải cưỡng cầu.”

“Hoang đường! Nếu thế ngươi đến Tiên tộc làm gì? Hàng ngày tìm kiếm trong Tiên Quân tháp làm gì?”

Đằng Long hai mắt căng ra, y như bị nói trúng tim đen của mình.

“Nói cho ta biết! Ngươi… rốt cuộc có được những gì?”

“Ngươi đang nóng vội đấy à? Nó chỉ làm ngươi mất thêm bình tĩnh mà thôi. Nhớ không? Ta đã nói là muốn cùng ngươi làm cuộc giao dịch. Bí mật thì mãi mãi là bí mật, trừ phi… ta có sự phục vụ của ngươi.”

Hắn nói vậy chẳng khác nào Đằng Long phải đánh đổi cả tính mạng của mình để có được bí mật của bản thân. Ngọn lửa khao khát tìm kiếm bản ngã đang cháy hừng hực trong người Đằng Long.

“Nói đi ngươi muốn ta phải làm gì?”

“Chẳng lẽ thông tin ta có là giả mạo. Ngươi cũng chẳng thông minh tí nào nhỉ? Điều ta muốn là ngươi gia nhập tổ chức của ta.” Đối phương trầm ngâm.

“Hừ! Ta là muốn biết cụ thể kia!”

“Ha ha. Xem ra ngươi cũng bắt đầu hứng thú rồi. Nghe kĩ đây, tổ chức của ta là Ám Dạ.”

Ám Dạ! Ám Dạ? Đằng Long cố lẩm nhẩm trong đầu nhưng không thể nhớ ra hay có bất kì điều gì liên quan đến cái tên này. Hiện tại, y cũng khẳng định đây chẳng phải là địa điểm của Ngưu gia.

“Thôi đi! Bỏ ngay cái bộ mặt ngẩn ngơ đó cho ta. Ngươi sẽ chẳng biết một thứ gì về Ám Dạ trừ phi ngươi là thành viên của nó. Ám Dạ sẽ tan dần khi bình minh lên. Ngươi có muốn biết mục đích của bọn ta là gì không?”

Đây mới thực sự là vấn đề Đằng Long quan tâm, thấy hai mắt y như co lại. Chủ nhân Ám Dạ nói tiếp:

“Đó chính là thông tin!”

“Thông tin?”

“Đúng thế? Thông tin về ngươi, về ta, về tất cả mọi người.”

“Vậy sao lại…”

“Ý ngươi muốn hỏi tai sao lại chiêu mộ ngươi chứ gì? Rất đơn giản, bọn ta đã dõi theo ngươi từ lâu. Quả thật ngươi rất tài năng, rất phù hợp làm việc cho Ám Dạ. Kẻ mua tin không hề ít, số người bọn ta phái đi ngày một gia tăng. Có được ngươi, thành tựu của Ám Dạ thu về sẽ không hề nhỏ.”

Mua tin? Thì ra mục đích của bọn chúng là mua bán tin tức. Chẳng hề đơn giản.

Đằng Long suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng:

“Ta không muốn tham gia!”

Chủ nhân Ám Dạ khi nghe câu ấy liền thở dài.

“Nói đi nói lại thì ngươi vẫn không đồng ý? Quả là đáng tiếc! Đáng tiếc!”

“Vậy ta đi được chưa?”

“Không tiễn!”

Đằng Long ra ngoài sân, hai kẻ canh cửa trả lại cho y Tàn kiếm. Đúng lúc Đằng Long quay đầu thì âm thanh lại vang lên.

“Hắc Dạ!”

Hắc Dạ? Đằng Long thắc mắc.

“Hắc Dạ! Đó là tên của ta, ngươi hãy nhớ lấy cái tên này. Chúng ta sẽ còn gặp nhau đấy.”

Đằng Long rời khỏi nơi quỷ quái này mà tràn ngập nghi vấn. Chúng có âm mưu gì ư? Ai mà biết được.

“Được rồi! Ngươi có thể trở lại bình thường!”

Đằng Long đi khỏi, lúc này Hắc Dạ mới quay sang Lý Kiệt nói. Lý Kiệt giơ hai tay lên niệm ấn, khuôn mặt bỗng chốc biến dạng. Thì ra hắn không phải Lý Kiệt, hắn chỉ đơn giản dùng thuật làm cho khuôn mặt của mình biến thành giống Lý Kiệt mà thôi.

“Chủ nhân! Ngài quả là cao minh, nếu ngài không nghĩ ra cách giả mạo Lý Kiệt thì chưa chắc thằng nhóc kia đã theo chúng ta đến đây.”

“Hừ!”

Lý Kiệt giả mạo bây giờ đã trở về nguyên dạng với hắc y trang phục, hắn kính cẩn rót chén trà cho Hắc Dạ.

“Ngươi tưởng y không nhận ra ngươi là giả mạo ư?”

“Ý ngài là… có điều, chủ nhân, thuộc hạ không hiểu tại sao người lại cho Đằng Long ra đi dễ dàng như vậy. Hơn nữa còn nói ra không ít thông tin về tổ chức? Ngài không sợ…”

“Ám Dạ là gì kia chứ? Y có lật tung cái Tiên tộc này lên cũng không thể tìm thấy một chữ liên quan.” Hắc Dạ đứng dậy nhìn ra phía cửa.

“Vậy thì thuộc hạ yên tâm. Nhưng ngài vẫn nói một vài bí mật của tổ chức, thuộc hạ không hiểu.”

Ý của hắn, tại sao Hắc Dạ lại nói tên mình cho Đằng Long biết. Điều này từ trước đến nay đều là một tuyệt mật, từ trên xuống dưới chỉ những thuộc hạ cao cấp như hắn được biết, người thường tự nhiên sẽ chẳng thể nào nắm rõ. Hắc Dạ ra tay tàn độc, tên thuộc hạ gan to đến đâu cũng không dám hỏi thẳng. Dại gì mà chọc giận Hắc Dạ, ông ta nổi trận lôi đình thì hắn chỉ có nước đi đời.

“Hừ! Ngươi có biết ta chỉ cho y một chút thông tin nhưng thông tin về y còn đáng giá gấp ngàn lần không? Sau này nhất định một vốn bốn lời, so với cái tên của ta thì thấm tháp vào đâu?”

Đằng Long là thần thánh phương nào mà khiến chủ nhân phải lộ mặt, phải phá lệ cho hắn biết tên?

“Chủ nhân! Vậy sao ngài còn thả Đằng Long đi?”

“Ám Dạ! Xưa này không hề ép ai bao giờ. Hơn nữa ta tin một ngày nào đó y sẽ tự đến tìm ta. Có Đằng Long trong tay, ta tất có con cờ định thế cuộc.”

Hắc Dạ giơ nắm đấm lên không trung, trong mắt sáng lên như mường tượng ra viễn cảnh nào đó.



Đằng Long bỗng giật mình tỉnh giấc, y thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, cơn đau đầu cũng cứ thế ập đến. Chẳng lẽ chỉ là giấc mơ, chẳng lẽ chỉ là ảo giác.

Không! Kí ức về Ám Dạ vẫn rõ mồn một.

Nhưng Đằng Long đang nằm chỗ cũ, y đang ở cạnh Nguyệt hồ nơi ban nãy vẫn còn luyện kiếm. Sự việc lẽ nào là một giấc mơ, y phải chăng quá mệt mà ngủ đi mất?

Nếu là mơ thì tốt, Đằng Long đỡ phải bận tâm, nhưng nếu là thật thì quả đáng sợ. Ám Dạ ra xuất hiện thần bí như thế hẳn có uẩn khúc bên trong. Không có chứng cứ để khẳng định, Ám Dạ cứ thế trở thành một mối quan tâm đặc biệt đối với Đằng Long.

Chúng biết mọi bí mật liên quan đến thân thế của y? Lúc này Đằng Long chợt thấy lạnh sống lưng, y bất giác nghĩ đến một người.

Như Tranh!