Phong Kiếm Quyển 1: Thiên Khai

Chương 32: Mặt ngoài còn e




“Đằng Long! Ra đây!”

Một đứa bé chừng tám chín tuổi chạy theo bé gái.

“Lại bị ông đánh nữa rồi phải không? Đến đây ta bôi thuốc cho.”

Như Tranh tay dắt Đằng Long đi đến chum nước, bàn tay của y sưng tấy lên đỏ ửng. Đằng Long, đứa trẻ yếu ớt nhưng hiếu động. Mỗi khi làm sai đều bị Sơn thần trách phạt rất nặng, ngài muốn răn dạy Đằng Long nên người. Và mỗi lần như thế, Như Tranh đều là người bôi thuốc cho y.

“Cũng tại ngươi nghịch ngợm quá! Thôi, mau thay quần áo đi rồi còn ăn cơm.”

Đằng Long chăm chú nhìn đứa bé gái đang xoa thuốc lên tay mình. Chăm chú! Có lẽ từ đó mà hình ảnh này không thể phai mờ trong tâm trí của y.

Lớn lên cũng vậy, Như Tranh vẫn là người chăm sóc cho Đằng Long, từ bữa ăn cho đến quần áo, đầu tóc. Cô là người hiểu rõ Đằng Long hơn bất cứ ai.

Luyện tập cùng y, đọc sách cùng y, du ngoạn cùng y, tất cả đều làm Như Tranh vui lòng. Nhưng không hiểu sao, cứ thấy cái cách Đằng Long nhìn Phụng Dương, rồi lại Mỹ An suốt ngày bá vai bá cổ, Như Tranh cảm thấy buồn rầu khôn tả.

Đó là cảm giác gì thế không biết?

Há chẳng phải là nữ nhi tình hay sao?



Tay trái vẫn đang cố gắng gỡ bỏ Diêu Sơn thảo bên trong cơ thể Đằng Long, Như Tranh lúc này khá mệt, Càn Khôn Huyễn Pháp và Ngọc Nữ Thuần Dương khiến cô tốn rất nhiều chân khí.

“Long! Ngươi phải cố lên!”

Như Tranh tự nhủ, nhưng lúc này đây điều nguy hiểm đang đến. Điều mà cô không mong đợi nhất đang đến. Hắc khí bắt đầu bạo phát, luồng khí thoát hẳn ra ngoài từ tay phải Đằng Long. Nó đang phản ứng lại với Diêu Sơn thảo, phản ứng lại với chính chân khí của Như Tranh.

Đằng Long gục xuống đất hai mắt tối sầm, lồng ngực của y như muốn nổ tung, chân tay như đứt gãy.

Đó là trong huyễn cảnh, còn ngoài thực tại, khóe miệng của y liên tục chảy máu, gương mặt nhăn nhó vô cùng. Nếu Đằng Long thức tỉnh lúc này hẳn sẽ đau đớn khôn tả.

“Không tốt! Hắc khí lại phân tán rồi! Ta không quản được nhiều nữa, ta phải dùng đến nó, cho dù người Tiên tộc có phát hiện ra.”

“Nghịch Thống Hồi Chuyển phù!”



Gió thổi khiến mây phảng phất bay, Sơn thần chắp tay sau lưng thở dài, chắc hẳn là có điều gì băn khoăn. Ngài ngoái lại nhìn Như Tranh đang bận bịu với mớ lá thuốc rồi gọi.

“Như Tranh! Con qua đây!”

“Dạ!” Như Tranh bỏ sàng thuốc lên giá phơi rồi tiến về phía Sơn thần. “Không biết ông có gì sai bảo?”

“Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”

“Dạ thưa ông, con mười sáu tuổi!”

“Tốt! Đã trưởng thành cả rồi!”

Sơn thần nói xong lại lặng thinh suy nghĩ khiến Như Tranh lo âu. Cô nhẹ nhàng dò hỏi:

“Chuyện gì làm ông bận tâm đến vậy?”

“Hắc khí của Đằng Long lại tái phát, khi ta còn ở đây thì không sao, nhưng nếu ta rời khỏi chẳng ai đủ sức không chế nó nữa.”

“Ông… ông muốn bỏ lại chúng con?”

Như Tranh hoảng hốt, vừa không muốn rời xa Sơn thần, vừa lo cho Đằng Long.

“Duyên đến duyên đi ai mà biết trước? Bây giờ ta còn, sau này chắc gì đã còn?”

“Vậy…”

Như Tranh định hỏi cô phải làm thế nào nhưng không dám. Trong lòng thừa hiểu, sở học bấy lâu của mình chẳng thể chữa trị cho Đằng Long. Một nỗi buồn man mác hiện lên trong đầu Như Tranh.

Biết được suy nghĩ của con bé, Sơn thần từ tốn:

“Được rồi! Đưa tay đây ta sẽ truyền cho con vật này.”

Như Tranh ngoan ngoãn xòa bàn tay trái của mình. Kế đó Sơn thần vận chưởng đánh xuống. Một chưởng lực nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa luồng khí tức vô cùng cường đại. Sau một thời thần, ấn kí màu vàng xuất hiện in dấu lên lòng bàn tay Như Tranh.

“Đây là…”

“Là Nghịch Thống Hồi Chuyển phù! Ta để lại cho con vật này phòng thân. Nhưng nên nhớ, chỉ dùng được một lần duy nhất.”

“Nhưng đây là phù chú…” Như Tranh băn khoăn.

“Đúng thế, người đời chỉ biết Thủy tộc mới dùng phù chú mà không biết biển học thế gian rộng lớn cỡ nào, chẳng có thuật gì là độc môn cả. Phù này được ta phong bế một phần sức mạnh của mình, khi con gặp nguy hiểm hãy dùng nó mà thoát thân.”

“Con cảm ơn ông!”

Như Tranh cúi đầu lễ phép, nói xong thì ấn ký trong lòng bàn tay cũng dần tan biến không để lại dấu tích.

Sơn thần quay đầu, ngài định cưỡi mây bay đi thì chợt băn khoăn. Sơn thần bấm đốt ngón tay rồi thở dài.

“Tuyệt đối không được dùng cho người khác nghe chưa, phản lời ta tất sẽ chịu phải hậu quả khôn lường.”



Nghịch Thống Hồi Chuyển phù là gì? Chỉ mình Như Tranh biết được và cô sắp sửa dùng nó để cứu Đằng Long.

Ấn ký trên lòng bàn tay Như Tranh hiện lên, cô áp tay vào trán Đằng Long, y lập tức cảm nhận luồng chân khí cường đại đi vào trong cơ thể. Đó là luồng khí của Sơn thần phong ấn lại, nó có sức mạnh cương dương vô cùng đủ sức áp chế hắc khí. Sơn thần ấn kí không những giúp Đằng Long đả thông hai mạch Nhâm – Đốc bị hắc khí làm tắc nghẽn mà còn đẩy Hắc khí trở lại vị trí cũ.

Diêu Sơn thảo không còn cộng hưởng với Hắc khí nữa, dễ dàng Như Tranh lấy được ra ngoài. Chân khí của Sơn thần truyền hết cũng là lúc ấn ký tiêu tan.

Đằng Long cuối cùng đã được cứu. Như Tranh lúc này thấm mệt.

Rốt cuộc hậu quả mà Sơn thần nói đến là gì?

Phụng Dương và hai người hầu bên ngoài chợt thấy hơi lạnh bất thường. Mới đây còn chim hót líu lo sao giờ lại im ắng đến thế?

“Mỵ nương!”

Tiếng một người hầu cứ thế vọng lại. Cả ba đều thất kinh trước khung cảnh kì dị biến động. Khói đen bốc lên nghi ngút trong căn phòng của Đằng Long. Không! Là hắc khí đang lan tỏa vào không gian.

Hắc khí đã khống chế lại còn ở đâu mà ra nữa?

Phụng Dương thầm nghĩ. Thuật của Như Tranh nàng chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe nói đến. Đây có còn là y thuật nữa không? Phụng Dương không thể có câu trả lời. Và liệu… Như Tranh có phải từ trên núi xuống? Hay là từ phía đông? Đông hải?

“Phù chú ư? Lẽ nào Như Tranh là người Thủy tộc?”

“Thật kì lạ… thật… đáng sợ!”

Phụng Dương đắn đo trong khi hai người hầu bên cạnh nàng kinh hãi.

Như Tranh rút Diêu Sơn thảo ra, kì thảo một màu đen nhánh nằm trên tay cô.

“Ta lấy được rồi! Long! Dù bất cứ giá nào ta cũng không để ngươi phải chết! Bời vì… bởi vì… ta thích ngươi!”



Như Tranh vừa mới khẽ nở nụ cười thì…

Phụt!

Máu tươi trào ra từ trong miệng, khí huyết trong bụng đột ngột tắc nghẽn. Hắc khí từ trán Đằng Long lập tức truyền sang người cô. Đúng vào vị trí mà ấn ký mới biến mất.

Điều này nghĩa là sao?

Thoáng nghĩ Như Tranh đã hiểu ra ngay.

“Hắc khí, nó vốn đã bị ấn ký của Sơn thần đẩy lùi rồi. Nhưng một phần thoát khỏi phong ấn, không còn cách nào khác là để chính khí của Sơn thần dẫn xuất quay trở lại người dụng thuật. Đây… đây là cách ông chữa trị cho Đằng Long?”

Phàm mọi sự phải thuận lẽ tự nhiên, nghịch thiên tất vong!

Nghịch Thống Hồi Chuyển cũng giống cái sự nghịch thiên vậy. Như Tranh đã hấp thụ hắc khí của Đằng Long, đã hấp thụ muôn phần đau đớn thay cho cơ thể của y. Như Tranh! Cô vừa mới làm cái việc nghịch lại thiên ý, chịu sự trừng phạt là điều không thể tránh khỏi.

Sơn thần có hạo khí anh linh nên ngài dù hấp thu hắc khí cho Đằng Long bao lần cũng sẽ tự mình hóa giải. Đằng này, Như Tranh thì khác, chỉ là người trần mắt thịt mà thôi!

Đau đớn là điều hiển nhiên! Như Tranh thấy lồng ngực quặn thắt, trái tim bị bóp nghẹt, cổ họng như có thứ gì chẹn lại khiến cô không thể thở nổi!

“Thì ra, nỗi đau của ngươi là như thế! Đằng Long!”

“Bịch”, vừa mới nói xong một câu trong vô thức Như Tranh đã ngất lịm đi. Thi triển liền lúc ba thuật kì ảo rõ ràng là quá sức đối với Như Tranh. Trên tay cô vẫn còn nắm chặt Diêu Sơn thảo đã ngả màu đen.

Nỗi đau của người thì ta hiểu rõ, nhưng còn của ta trời xanh có thấu hay không?



“Đằng Long đâu? Sao không cho ta vào?”

Mỹ An đứng trước cửa phòng bực tức khi bị Phụng Dương cản lại. Nguyên do lúc nãy Mỹ An đã theo hai người Long – Tranh đến đây.

“A…”

“Đau à?”

“Ngươi nhẹ tay một chút có được không?”

“Long! Ngươi ngồi yên! Quay ngang quay ngửa làm sao mà ta làm được?

“Nhưng mà nhẹ thôi đấy nhé!”

“Yên tâm! Ngươi sẽ chịu ngay thôi.”

“Òa! Sảng khoái thật! Sảng khoái thật!”

Tiếng nói từ trong phòng phát ra, là tiếng của Như Tranh và Đằng Long, nghe đến đây thì Mỹ An càng thêm khó chịu.

“Một nam một nữ, lại ở chung một phòng, không biết xấu hổ hay sao?”

Mỹ An cau có chạy tới đẩy cửa.

“Các ngươi làm trò gì thế?”

Thấy có người bước vào, Đằng Long giật bắn mình, Như Tranh còn đang kề sát khuôn mặt đầy sẹo của y.

“Ngươi… ngươi… các ngươi!” Mỹ An không thốt nên lời.

“Hả! Ta làm sao?”

Đằng Long vội nghiêng đầu sang trái để nhìn xem là ai xông vào, thì ra vẫn là người y không muốn gặp.

“Còn hỏi nữa! Ta mới là người cần hỏi, hai ngươi đang làm cái trò gì mờ ám ở đây?”

Mỹ An vốn dĩ muốn nói tại sao hai người họ lại ở gần nhau quá mức. Có lẽ cô đã hiểu nhầm gì chăng?

Đằng Long thấy Mỹ An khó chịu thì liền đắc chí:

“À thì… à…”

“Ngươi mau nói, làm sao phải ấp úng như thế?”

“Thì… cái trò mờ ám ý mà!”

“Ngươi…”

Mỹ An bị chọc tức thì liền hùng hục bỏ đi khiến Phụng Dương phải đuổi theo. Như Tranh lại cười khúc khích với Đằng Long.

“Ngươi đó! Vừa mới khỏe dậy đã đi chọc người ta rồi!”

Đằng Long nghỉ ngơi được một thời gian, Như Tranh cũng đã tỉnh dậy từ bao giờ?

“Mỹ An đợi ta! Có gì từ từ nói!”

Phụng Dương đuổi theo Mỹ An, hai người ngồi xuống ghế đá của hậu viện.

“Chị xem! Bọn chúng… bọn chúng…”

Giọng Mỹ An vẫn còn giận dỗi, tiểu mỵ nương này nóng lạnh thất thường gặp phải Đằng Long thích chọc ngoáy người khác thì đúng là oan gia. Phụng Dương thở dài trong lòng, dù sao nàng cũng phải thay Đằng Long giải thích một phen.

“Mỵ nương Mỹ An hiểu nhầm rồi! Sự thật là…”

Phụng Dương kể đầu đuôi sự việc Đằng Long bị độc dược phát tác, Như Tranh phải nhờ Nguyệt viên để chữa trị chiết xuất Diêu Sơn thảo ra ngoài.

Khi nghe hết chuyện Mỹ An chỉ tin một nửa, dù gì nhỡ đâu Phụng Dương cũng bao che bọn họ?

“Đằng Long! Đeo cái này vào!”

Lại nói đến Long – Tranh hai người, Đằng Long đang đứng trước gương ngắm nghía rồi thầm kêu lên.

“Đúng là một kiệt tác! Tay nghề của ngươi càng ngày càng cao minh.”

Những vết sẹo này là kiệt tác ư?

“Lần sau mà ngươi còn quay ngang quay ngửa nữa là ta không giúp ngươi đâu đấy nhé!”

Như Tranh đưa tấm vải đen cho Đằng Long che mặt rồi khẽ trách y.

“Nhưng mà nó vừa đau lại vừa ngứa nữa!”

“Ta mặc kệ! Ai bảo ngươi thích?”

Bên trong ngụy trang vẫn còn ngụy trang? Quả thực thú vị!



Phụng Dương rót chén nước đưa cho Mỹ An, nàng khẽ hỏi:

“Mỹ An! Ta có chuyện không biết nên nói hay không?”

“Có chuyện gì thì chị cứ nói, em nghe đây?”

“Mỵ nương có phải… thích Đằng Long rồi?”

“Phì”, Mỹ An vừa nghe xong đã phun ngay ngụm nước ra ngoài.

“Chị nói gì thế? Đằng Long? Tên ngốc đó? Ai mà thèm chứ?”

Phụng Dương hai mắt vẫn nhìn Mỹ An trong veo, trong ánh mắt ấy hiện lên một dòng suy nghĩ.

“Vậy thì phản ứng của mỵ nương là gì đây? Khi Như Tranh hoặc Phụng Dương ta ở gần Đằng Long ấy?”

Là thế mà không phải thế? Tình trong như đã mặt ngoài còn e?

“Phụng Dương! Chị Phụng Dương?”

Mỹ An quơ tay trước mặt khiến cho Phụng Dương lúc này mới trở lại thực tại.

“Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”

“À! Không có gì!”

Phụng Dương vừa dứt câu thì Như Tranh đã đi tới.

“Phụng Dương! Mỹ An!”

Thấy Như Tranh đi đến thì Mỹ An có vẻ không vui, còn Phụng Dương, thật chẳng biết nàng có cười bao giờ không nữa?

Ba người nói chuyện qua lại một thời gian. Phụng Dương bỗng dưng nhìn ra xa xăm. Nàng nhìn theo cái bóng đang ngồi trước ao cá vàng. Đó không ai khác chính là Đằng Long! Phụng Dương chỉ thấy cái bóng của y mà thôi, con người thật sự của y ai mà có thể nắm bắt? Càng muốn nhìn vào tâm hồn lại càng chỉ thấy hố sâu thăm thẳm.

“Đằng Long quả thực kì quái!”

Lại nói, Đằng Long ngồi lặng trước bậc ao cá, những con cá chép ngoi lên mặt nước thành đàn vàng óng. Chúng bơi qua bơi lại tự do không hề sợ hãi trước một bóng người đang ngồi ở trên. Xung quanh yên tĩnh thi thoảng mới có tiếng chim ca hát. Cơn gió thổi qua làm cho Đằng Long nghĩ ngợi.

“Cá dẫu đẹp chỉ là cá trong ao, chim dẫu hay chỉ là chim trong lồng.”

Đến khi nào thì cá mới vào biển lớn, đến khi nào thì chim mới bay lên trời? Mà ai là cá trong ao? Ai là chim trong lồng?

Khung cảnh tao nhã nhưng Đằng Long lại nghĩ đến biết bao nhiêu chuyện tiêu cực.

Rồng bay lên chín tầng trời?

Thêm một cơn gió lạnh nữa thổi đến! Không, lần này như là…

Đằng Long hai mắt sáng quắc, y từ lâu đã rất nhạy cảm với gió. Đạo hàn phong vừa rồi quyết không phải do trời đất tạo ra. Nó theo sau một kẻ nào đấy? Hắn gấp gáp vì sợ hãi?

“Vút, vút, vút”, một đoàn thị nữ từ trong hậu viện chạy ra tất cả đều tuốt kiếm.

“Có chuyện gì?” Phụng Dương thấy vậy liền hỏi.

“Bẩm mỵ nương! Là gian tế!”

Gian tế ư? Hắn muốn do thám ai? Nguyệt viên hay Đằng Long? Dù là ai đi nữa thì hắn cũng đã cao chạy xa bay, người của Nguyệt viên sẽ không thể nào đuổi kịp. Vì hắn rất nhanh!

Ngay trong khoảnh khắc ấy, Đằng Long chợt nhận ra Nguyệt viên không chỉ là đám con gái liễu yếu đào tơ. Ngược lại, nơi đây canh phòng cẩn mật, không biết nó còn ẩn chứa bao nhiêu huyền cơ chôn giấu?

Tốt nhất Đằng Long vẫn nên đề phòng một chút! Đến cả khuôn mặt của y còn che hai lớp huống hồ là những chuyện bí mật chưa ai được biết.



Buổi tối tại một phủ đệ trong Tiên tộc. Ánh đuốc nơi đây vẫn sáng bừng, thị vệ canh phòng nghiêm ngặt. Trong gian phòng đó còn có một kẻ đang ngồi suy nghĩ. Chính là Ngưu Quảng!

Lư Trường đã bế quan trị thương, Hùng Vũ thậm chí còn chẳng thể nào đi lại. Quân đội hai tộc tiêu hao phân nửa trong một trận chiến. Kế toạ sơn quan hổ đấu của Ngưu gia quả thực thành công mỹ mãn. Kế tiêu binh của hắn cũng đắc thắng. Hai tộc, ba thế lực, Ngưu gia bỗng chốc trở thành kẻ mạnh nhất. Đã đến lúc Ngưu gia vươn mình?

Ngưu Quảng đã suy nghĩ như vậy từ hồi chiều.

“Như Tranh đó, rốt cuộc là người như thế nào?”

Có bóng người bước tới quỳ sụp dướng chân Ngưu Quảng nhưng hắn vẫn đăm chiêu khiến cho người kia phải cất tiếng.

”Chủ nhân! Thuộc hạ có mặt!”

Ngưu Quảng lúc này mới ngẩng lên quan sát, xung quanh đã xuất hiện thêm những người khác. Tựa hồ như đây đều là những nhân vật quan trọng của Ngưu gia? Bên phải là Thiệu Bình, bên trái là Lý Kiệt. Phía dưới còn có Vũ Lâm, Hà Phương, Phan Hương, Phan Liên và Phùng Ngạn. Tất cả đội trưởng các kì trừ Đằng Long?

Ngưu gia rốt cuộc thế lực đã lớn đến đâu?

“Ngươi… đi làm nhiệm vụ bao lâu rồi?” Ngưu Quảng lên tiếng hỏi.

“Bẩm chủ nhân, đã được bốn năm.”

Người kia quỳ sát mặt xuống đất trả lời.

“Ngẩng mặt lên cho ta xem!”

Người kia ngẩn lên, thì ra là một người con gái, hơn nữa lại mặc đồ thị nữ của Nguyệt viên. Ả chính là gian tế mà Ngưu gia sắp đặt để theo Phụng Dương hầu hạ.

“Nói xem tại sao ngươi lại quay về?”

“Bẩm chủ nhân, thuộc hạ lấy được thông tin vô cùng quan trọng.”

“Ồ! Là tin gì?” Ngưu Quảng tỏ ra hứng thú hơn.

“Diêu Sơn thảo đã được chiết suất ra khỏi cơ thể Đằng Long.”

“Hừ! Với Phụng Dương điều ấy chỉ là sớm muộn.”

“Thưa không phải, là Như Tranh!”

“Như Tranh?” Nghe cái tên này Ngưu Quảng bỗng chốc biến sắc.

“Lại là Như Tranh”

“Hơn nữa…” Ả nội gián kia còn ngập ngừng không dám nói.

“Có gì không ổn?”

Thấy bộ dạng của ả Ngưu Quảng đoán biết còn có sự vụ bất thường.

“Thuật của Như Tranh vô cùng kì quái!”

“Tiếp tục nói đi!”

“Khi Như Tranh chữa trị cho Đằng Long đã sử dụng một thuật đáng sợ. Thuộc hạ đứng ngoài mà thấy khói đen mịt mù. Hình như còn nhắc đến phù chú gì đó nữa!”

Nghe đến đây Ngưu Quảng chợt đổi sắc mặt, hắn gặng hỏi:

“Ngươi, nói lại cho ta nghe?”

“Là thuật của Như Tranh có phần đáng sợ.”

“Không, câu sau kia!” Tiếng Ngưu Quảng gấp gáp khiến ả gian tế có phần sợ sệt.

“Khói đen mù mịt! Phù… phù chú!”

“Đúng rồi! Đây mới là điều ngươi nên nói này! Ha ha!”

Ngưu Quảng xoa xoa bàn tay, bộ dạng của hắn khiến mọi người xung quanh tò mò. Được giây lát, Ngưu Quảng lại hỏi ả gian tế.

“Phải rồi! Ngươi quay về Ngưu gia, có lẽ thân phận sớm muộn đã bị bại lộ! Bị người ta phát hiện rồi phải không?”

“Thuộc hạ làm việc sơ suất, xin chủ nhân trách tội!”

“Không sao! Không sao!” Ngưu Quảng xua tay trấn an. “Nói ta nghe tên của ngươi là gì?”

“Là Đông thưa chủ nhân!”

“Là Đông à? Vậy ngươi thuộc Ngân bài rồi! Xuân, Hạ, Thu vẫn khỏe cả chứ?”

“Tạ chủ nhân quan tâm, chúng thuộc hạ vẫn bình an.”

Ngưu Quảng tiến lại đỡ ả gian tế và nói:

“Đứng lên! Mau đứng lên! Xuân, Hạ, Thu, Đông, bốn người các ngươi có biết ta đây rất nhớ các ngươi? Lần này ngươi trở về làm bổn hầu rất vui mừng, rất vui mừng! Ha ha!”

Người kia thấy vậy cũng nở nụ cười, với ả được phục vụ Ngưu gia là một vinh hạnh vô cùng.

“Đứng hẳn lên cho ta ngắm xem nào! Trưởng thành rồi! Khi đi còn là đứa trẻ, mới cao có chừng này thôi này! Ngươi trưởng thành thật rồi! Các ngươi xem, con bé bây giờ còn biết lập công cho ta nữa đó?”

“Chủ nhân quá khen!”

Thấy Ngưu Quảng cười, cả bọn trong phòng cũng hùa cười theo.

“Ấy! Ngươi khiêm tốn làm gì? Nói đi, ngươi muốn bổn hầu thưởng gì cho ngươi?”

“Thuộc hạ chỉ cần phụng sự Lạc hầu là đủ!”

Ả gian tế chắp tay thẳng thắn. Ngưu Quảng thấy vậy được phen cao hứng, hắn trở lại ngồi trên ghế cao đôi mắt khẽ nhìn Vũ Lâm.

“Vậy thì…”

Ngưu Quảng trầm ngâm hai mắt nhắm lại, hình như hắn không muốn thấy cảnh tượng sắp tới. Người kia chưa kịp hiểu rõ sự tình thì chợt Vũ Lâm bước lên.

“Vậy thì để ta tặng cho ngươi một kiếm này!”

“Xoẹt”, quả đúng như lời nói, Vũ Lâm tặng ngay cho ả gian tế một kiếm vào cổ, ả ta lăn quay ra chết ngay tức khắc.

Chết rồi mà vẫn còn không hiểu? Một khi để lộ thân phận, một khi đã hết giá trị lợi dụng thì Ngưu gia còn giữ lại ả làm gì? Giết quách đi để tránh hậu họa.

“Đông! Ngươi chết rồi nhưng ở suối vàng phải hiểu cho ta, phải cầu phúc cho ta đấy có biết không? Ngươi chết rồi, ta… rất đau lòng!”

Ngưu Quảng nói xong thì thở dài một tiếng. Đúng là mèo khóc chuột mà!

“Hôm nay đến đây thôi! Các ngươi lui về hết đi! Nhớ kĩ lấy hậu quả này, làm hỏng việc của ta tất có kết cục như thế!”

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

Đội trưởng các kì chắp tay trở ra. Thiệu Bình cũng lui xuống chỉ còn một mình Lý Kiệt ở lại. Hắn tựa hồ biết được Ngưu Quảng còn chuyện gì đó sai khiến.

“Ngươi thay ta đi làm một việc!”

Quả đúng như Lý Kiệt dự đoán, Ngưu Quảng quay sang nói với hắn. Phàm những chuyện cơ mật Ngưu Quảng không muốn cho đám trẻ con được biết.

“Phải chăng đại nhân còn gì sai bảo?”

“Ngươi đem minh châu vàng bạc đến Man tộc tỏ lòng thành kính của ta đối với Lư Trường. Nói rằng ta mong hắn sớm ngày bình phục để cùng nhau công phá Tiên tộc.”

Lý Kiệt nhận lấy cuộn vải nhưng chưa vội đi. Hắn trong thoáng chốc đã hiểu thâm ý Ngưu Quảng. Lần tiến cống này hàm ý sâu xa không có gì khác ngoài việc phao tin Hùng Vũ hoàn toàn khỏe mạnh, Lư Trường nếu vội tấn công chắc chắn thất bại.

Bởi vì Hùng Vũ khỏe mạnh nên Ngưu Quảng không dám hành sự một mình.

Mà người hiểu được hàm ý này là người quản sự của Man tộc hiện tại. Mã Quang!

“Không biết đại nhân có tính toán gì?” Lý Kiệt khẽ hỏi.

“Ý ngươi là việc tiến cống này ư? Lư Trường không động binh, mình ta sao có thể hành động?”

“E rằng, chính ngài đang mong Man tộc án binh bất động. Ngưu gia âm thầm ra tay há chẳng dễ dàng hơn sao?”

“Ha ha! Đúng là không giấu nổi ngươi! Không giấu nổi ngươi rồi!”

“Vậy bước tiếp theo của ngài…”

“Ta vẫn đang tính! Ngươi nói, Như Tranh đó rốt cuộc lai lịch thế nào?”

Lý Kiệt đắn đo một hồi:

“Thuật của Như Tranh rất lạ, nhiều khả năng không phải là của Tiên tộc.”

“Đúng! Không phải Tiên tộc mà là Thủy tộc! Bởi vì chỉ có Thủy tộc mới dùng phù chú!”

“Điều này thì huộc hạ không biết!”

“Người của Thủy tộc chẳng phải tự nhiên xuất hiện nơi này! Vẫn nên đề phòng thì hơn.”

Lý Kiệt nghe xong thì thất kinh không dám nói gì.

“Không phải sao? Hùng Việt bị hại trong ngày thích thân rồi lại bắt gặp Đằng Long, Như Tranh ở ngay lúc đó. Bao nhiêu chuyện lạ không thể cùng nhau xuất hiện?”

“Vậy ý ngài là Hùng Việt bị Thủy tộc hạ thủ?”

“Đúng rồi! Người của Thủy tộc! Há chẳng phải là lí do chính đáng hay sao?”

Chẳng cần biết là thật hay giả, chỉ cần có một nguyên cớ là được!

Ngưu Quảng đã nhanh chóng nghĩ tới bước đi tiếp theo. Thật đáng sợ! Lý Kiệt nhìn sang Ngưu Quảng mà lạnh sống lưng. Xem chừng Ngưu gia sẽ nhanh chóng trỗi dậy mà thôi.

Bất chợt ánh mắt của Ngưu Quảng nheo lại. Hắn còn điều gì băn khoăn?

Thời cơ đã chín muồi, vậy mà mặt ngoài còn e?