Phong Kiếm Quyển 1: Thiên Khai

Chương 35: Mưu kế trung kì: Liên hoàn kế




Một góc ở Man tộc trước ngày Thuần Lang xuất quân.

“Ngươi thật sự muốn đi sao?”

Mã Quang lo lắng hỏi Thuần Lang nhưng hắn chẳng buồn đáp lại, chỉ hừ lên vài tiếng.

“Ngươi có biết như thế là rất mạo hiểm hay không? Hai tộc đều đã tổn thương nguyên khí, lần này nếu ngươi thất bại sẽ đẩy Man tộc chúng ta vào thế khốn cùng.”

Thuần Lang chỉ đứng đó, thi thoảng phả hơi thành những tiếng “hà, hà” như một người thở dài. Hắn thật sự không biết nói chuyện hay sao?

“Thuần Lang ngươi có quyền phát binh, ta không thể ngăn cản. Có điều ngươi phải tuyệt đối cẩn thận!”

Mã Quang dặn dò chưa hết thì Thuần Lang đã dẫn đại quân đi khỏi, khuôn mặt của người đưa tiễn ánh lên một vẻ lo âu. Có phải hắn đang lo cho một đại quân Man tộc? Hay còn gì khác?

“Thuần Lang, nếu ta đoán không sai Tiên tộc đã sớm đề phòng, lần này ngươi đi tất sẽ thất bại. Xin lỗi ngươi! Ta không còn cánh nào khác, chỉ có để ngươi đi mà kéo dài được thời gian. Nhưng ngươi yên tâm, Mã Quang ta đã tính kĩ cả rồi, Ngưu Quảng không dám giao tranh trực diện với ngươi. Hắn chỉ muốn cầm cự ở Tây Quan càng lâu càng tốt. Bởi vì hắn cũng như ta, đang cần thêm một chút thời gian.”

Mã Quang thì ra cũng dự đoán hết mọi việc. Quả không hổ danh là trí giả bậc nhất Man tộc. Nhưng hắn cần thời gian làm gì? Mã Quang đi đến một nơi được canh phòng nghiêm ngặt. Ở ngoài đã có tiếng người vang lên.

“Con mẹ nó! Mau thả tao ra! Tao đâu có làm gì đâu?”

Đàm Vân Thắng ở trong nhà giam lớn tiếng. Hắn bị quấn sắt quanh người rồi treo dựng đứng trên tường đá. Hình phạt dành cho những kẻ trọng phạm của Man tộc. Khi Đàm Vân Thắng nhìn thấy Mã Quang bên ngoài thì ánh mắt sáng lên.

“Bà mẹ sao giờ mới tới? Tao mỏi rời chân tay hết rồi đây này!”

Đàm Vân Thắng mừng rỡ vì tưởng rằng Mã Quang đến thả mình ra. Nhưng Mã Quang đã làm hắn thất vọng.

“Mày cố chịu một thời gian để tao còn nghĩ cách.”

“Nghĩ cái khỉ gì? Tao chẳng làm gì sai cả, tại sao lại nhốt tao như nhốt trâu thế này?”

“Lẽ nào mày không biết cỏ mày đưa cho Đằng Long chính là Diêu Sơn thảo?”

“Xì, tao nhặt nó ở ven đường, liệu mày có nhầm lẫn gì không đấy?”

Đàm Vân Thắng nói giọng khá bực tức nhưng Mã Quang còn nóng giận hơn.

“Nói bậy! Rõ ràng mày lấy nó trong Hổ Nha. Tao chẳng quan tâm là mày vô tình hay cố ý nhưng cho dù mày không biết nó là bảo vật, đưa nó cho người Tiên tộc trước mặt Lư Trường đại nhân đúng là trọng tội.”

“Chẳng lẽ tao giúp người anh em Đằng Long là sai ư? Lư Trường đã hứa đổi Tam Ly châu lấy Diêu Sơn thảo vậy mà còn nuốt lời? Để Lư Trường có được Diêu Sơn thảo, hắn lại đem quân gây chiến vô ích mà thôi! Mày thấy như thế là đáng à? Người chết, muông thú cũng chết, sao không để chúng yên ổn mà sống?”

Thất kinh! Đó là cảm giác của Mã Quang khi nghe những lời này. Một kẻ khờ khạo như Đàm Vân Thắng, một kẻ vô tích sự như hắn mà nói ra những câu chân lí ấy ư? Trong thoáng chốc Mã Quang chợt nhận ra Đàm Vân Thắng là người duy nhất đồng cảm với hắn trong Man tộc này. Nhất định bằng mọi giá phải cứu Đàm Vân Thắng ra ngoài.

“Mày chịu khổ thêm một thời gian, để tao nghĩ cách. Thời gian này tốt nhất hãy suy xé lại bản thân mình đi!”

Mã Quang nói rồi rời khỏi, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn.



Vài ngày sau chiến sự lại nổ ra ở Tây Ải, rồi đến Tây Quan của Tiên tộc.

Và… đúng như dự đoán. Thuần Lang vừa đến Tây Ải đã bị trúng mai phục, tiếp đến là thế giằng co, đại quân Man tộc kéo đến Tây Quan thì không tiến thêm được nữa. Hoàng kì và Lam kì dưới sự chỉ huy của Lý Kiệt cố thủ không đánh, Thuần Lang cũng không thể mang thất bại mà quay về. Hai bên cứ thế chờ đợi ở trong nhiều ngày.

Thời gian càng trôi càng có lợi cho Ngưu Quảng, hắn đang rất cần thời gian để tính toán kĩ lưỡng kế hoạch của mình. Với hắn việc Vũ Lâm làm loạn ở Đông Ải mà không bị phát hiện cũng quan trọng không kém việc Lý Kiệt chặn Thuần Lang ở mạn tây.

Tiếp theo đây Ngưu Quảng sẽ đi một bước đầu tiên trong liên hoàn kế của mình. Hắn đang đi đến khu Đệ tam.

“Đằng Long đâu? Ta muốn gặp y.”

Ngưu Quảng nói với Đại Trụ làm hắn hớt hải chạy tới phòng của Đằng Long.

“Đội trưởng! Đội trưởng!”

Đại Trụ đập cửa phòng khiến Đằng Long tỉnh giấc.

“Có chuyện gì thế béo?” Đằng Long hé cửa hỏi.

“Ngưu hầu đến tìm đội trưởng, nói là có chuyện muốn gặp.”

“Ừ, ta biết rồi! Cảm ơn ngươi!”

Ngưu Quảng chính là kẻ thứ hai Đằng Long không muốn gặp nhất sau Mỹ An. Lần này hắn đích thân đến chắc chắn không phải nói dăm ba câu. Ngưu Quảng dẫn Đằng Long đến một nơi, chính là bên bờ sông lớn. Mùa đông, nước sông đang cạn dần nhưng ai mà thấy được đáy sông?

“Có chuyện gì ông mau nói đi!”

Thấy vẻ gấp gáp của đối phương, bình thường Ngưu Quảng sẽ kéo dài thời gian cho y khó chịu. Nhưng với Đằng Long, Ngưu Quảng lại chẳng hứng thú với việc ấy lắm. Hắn lập tức đi thẳng vào vấn đề.

“Ta muốn ngươi gia nhập Ngưu gia, ta muốn câu trả lời của ngươi.”

“Chẳng phải ta đã nói với ông là ta không có hứng thú?”

Đằng Long thẳng thắng, nhưng vừa dứt câu, y lại cảm thấy cái lạnh từ đâu đó nổi lên. Nỗi lo sợ cũng từ đấy mà chất chứa trong lòng tự bao giờ.

“Để ta nói thẳng luôn, vậy ngươi có hứng thú với Như Tranh hay không?”

Là từ đây! Cơn gió lạnh, nỗi sợ hãi đều từ nụ cười nham hiểm của Ngưu Quảng mà ra. Tại sao hắn lại nhắc đến Như Tranh? Tại sao? Đằng Long bối rối vô cùng.

“Ngươi muốn gì?”

“Thuỷ tộc! Như Tranh! Ngươi có biết lòng thù hận của người Tiên tộc đối với Thuỷ tộc lớn đến nhường nào? Một khi sự thật được phơi bày thì sẽ ra sao? Ta thì không dám tưởng tượng chuyện gì xảy ra với người con gái mà ngươi quan tâm nhất đâu!”

“Ngươi…”

Đằng Long như bị chẹn họng không thể nói thêm được điều gì. Trong đầu chỉ đặt lên hàng loạt câu hỏi tại sao và tại sao? Tại sao Ngưu Quảng lại biết bí mật này? Phải làm sao khi chính Như Tranh khuyên Đằng Long ở lại Tiên tộc để tìm rõ nguồn gốc, phải làm sao khi Như Tranh là một phần không thể thiếu trong y? Tại sao chứ?

Đằng Long! Y quá mông lung rồi! Y có biết chính vì cứu y mà Như Tranh mới bại lộ thân phận? Có biết hay không?

Nhìn đôi mắt vô thần của Đằng Long lúc này, quả thật đáng thương. Ngưu Quảng đã nắm đằng chuôi và chĩa con dao về phía Đằng Long. Hắn vô cùng đắc chí.

“Ta cho ngươi thời hạn ba ngày suy nghĩ. Hi vọng câu trả lời của ngươi là có. Bổn hầu tin tưởng ngươi sẽ lựa chọn chuẩn xác.”

Phải làm sao? Đằng Long nghĩ ngay đến việc rời bỏ Tiên tộc, trở về mái nhà trên núi. Nhưng…

“Đừng nghĩ tới việc bỏ trốn! Ngươi không thoát được lòng bàn tay của ta đâu. Bởi vì… Ngưu Quảng ta… biết tất cả!”

Biết tất cả! Trên đời này làm gì có kẻ nào biết tất cả? Trừ phi…

“Ám Dạ! Ngưu Quảng chính là Ám Dạ ư? Ngưu gia cũng chính là tổ chức Ám Dạ thần bí đó?”

Đằng Long lập tức liên hệ Ngưu Quảng với Ám Dạ. Nhưng rốt cuộc rối càng thêm rối, y bất giác đi về Quân Doanh.

“Long! Ngươi không sao chứ?”

Chỉ nhìn qua ánh mắt, Như Tranh đã biết Đằng Long không ổn.

“Đằng Long! Ngươi cũng đến à?”

Rối càng thêm rối, rồi lại thêm đau đớn nữa. Như Tranh chưa kịp quay ra thì Mỹ An đã đặt một chậu cây ngay cạnh Đằng Long.

“Không…”

Như Tranh vội vã hét lên khiến Phụng Dương cũng phải giật mình. Như Tranh kế đó liền bê chậu cây của Mỹ An đi, đó chính là chậu Diêu Sơn thảo. Điều này khiến Mỹ An bực tức.

“Ngươi… ngươi làm gì thế!”

Mỹ An xấn tới xô ngã Như Tranh. Cô vốn nghĩ Diêu Sơn thảo là do Đằng Long có công lấy về. Vì thế nên đặt bên cạnh Đằng Long để nhắc nhở mọi người công lao của y.

“Ta đặt chậu Diêu Sơn thảo bên cạnh Đằng Long thì liên quan gì đến ngươi? Tránh ra!”

Con gái ganh ghét là chuyện thường tình mà thôi.

Như Tranh chẳng buồn tức giận với Mỹ An, vì tất cả những gì cô quan tâm là Đằng Long. Và Đằng Long không thể ở gần Diêu Sơn thảo.

Khuôn mặt xạm đen, tay trái ôm tay phải, Đằng Long lập tức đầu óc quay cuồng. Cánh tay của y đau nhức vô cùng, đau đến thấu xương. Cảm giác như trong xương có một chiếc dùi cứ thế mà đục từ trong ra.

Đằng Long đau đớn vô cùng khiến Mỹ An hoảng hốt.

“Ngươi… ngươi không sao đấy chứ? Đang giở trò quỷ gì vậy?”

Mỹ An không biết làm sao nên buột miệng chất vấn lung tung. Điều này khiến Phụng Dương thở dài, nàng phải nói đỡ cho Mỹ An.

“Có lẽ vết thương của Đằng Long chưa khỏi, y không nên tiếp xúc với Diêu Sơn thảo!”

“Vậy à! Em không biết! Đằng Long! Ta xin lỗi, xin lỗi nhé! Ngươi không giận ta đấy chứ?”

“Mỹ An! Em giúp ta đi lấy thuốc cho Đằng Long được không?”

“Được! Được! Chị Phụng Dương đợi em với!”

Phụng Dương viện cớ, cốt là để kéo Mỹ An rời khỏi. Nàng muốn tạo cơ hội cho Như Tranh có thêm thời gian chữa trị vết thương. Dù sao thuật của Như Tranh kì dị, càng ít người biết càng tốt. Lần này không nguy cấp bằng lần trích xuất Diêu Sơn thảo. Như Tranh chỉ dùng Càn Khôn Huyễn Pháp giúp Đằng Long bớt đau là được. Một lúc sau thì Đằng Long cũng thiếp đi. Như Tranh buồn bã ngồi bên ngoài một mình.

“Đằng Long có được Như Tranh chăm sóc thật là tốt!”

“Ôi! Mỵ nương Phụng Dương!”

Như Tranh giật mình khi Phụng Dương không biết từ đâu tiến lại ngồi bên cạnh.

“Đằng Long thế nào rồi?” Phụng Dương lên tiếng hỏi.

“À! Y ngủ được một lúc rồi!”

“Vết thương của Đằng Long không chỉ do Diêu Sơn thảo gây ra đúng không?”

Với một người y thuật cao minh, quả là khó qua mắt Phụng Dương. Như Tranh chỉ còn biết nói thật.

“Là do nội thương Đằng Long mắc phải từ nhỏ. Tôi chỉ có thể kìm hãm chứ không thể nào chữa khỏi.”

Phụng Dương cũng đoán Đằng Long có nội thương, tuy vậy nàng không tiện hỏi. Nàng muốn thử chữa trị cho Đằng Long một lần nhưng lại nghĩ, Như Tranh với nàng hơn kém nhau chẳng bao nhiêu. Như Tranh không trị được thì nàng tám chín phần cũng bó tay. Huống hồ Phụng Dương chỉ dùng y lý chứ không biết y thuật. Bản thân Phụng Dương lúc này mong sao nàng biết một vài y thuật để cứu chữa cho binh sĩ ở trong quân doanh. Đáng tiếc!

“Ta thấy Như Tranh rất thân thiết với Đằng Long?” Phụng Dương lại lên tiếng hỏi.

“Y là người thân duy nhất của tôi trên đời này! Tôi… không nhẫn tâm để y phải đau đớn như vậy!”

“Nói cũng phải hai người lớn lên từ nhỏ mà, lại cùng nhau đến Tiên tộc, không thân thiết mới lạ. Mà ta chưa nghe Như Tranh kể về gia đình của mình?”

Như Tranh thở dài một tiếng rồi mới đáp lời Phụng Dương:

“Ngoại trừ ông ra tôi cũng không biết là còn ai nữa.”

“Đôi khi… có một người để quan tâm chăm sóc… cũng tốt biết bao?”

Phụng Dương nghĩ bâng quơ rồi thốt ra một câu khiến Như Tranh bối rối.

“Phụng Dương?”

Nhìn ánh mắt trong veo của nàng, Như Tranh chỉ biết khẽ gọi.

“Không có gì đâu! Ta chỉ nghĩ đôi lúc có những người như Đằng Long để chăm sóc, Như Tranh, ngươi cũng thấy sẽ tốt hơn nhiều.”

“Đằng Long đúng là hay làm người khác lo lắng!”

“Nghĩa khí! Đằng Long là người trọng tình nghĩa, những việc Như Tranh làm y đã sớm để trong lòng từ lâu, chẳng qua là không nói ra nào mà thôi!”

Câu này khiến Như Tranh đỏ mặt, cô quay đi không nhìn Phụng Dương.

“Đằng Long nghĩ gì tôi làm sao biết được?”

“Ta cũng không biết. Nhưng mà ánh mắt của y nhìn Như Tranh, hoàn toàn khác so với lúc nhìn bọn ta. Có cái gì đó… rất lạ!”

Phụng Dương nói xong thì ngước nhìn lên bầu trời, mây xám giăng đầy khắp chốn, gió lạnh hiu hiu thổi. Cảnh buồn, và lòng nàng cũng man mác buồn.

Không biết là vì sao nữa?

Tâm tình nữ nhi, đâu cần lí do, chỉ cần trái tim thổn thức là đủ!



Một khuôn mặt xinh xắn, một đôi mắt biết cười, mái tóc đen dài khẽ tung bay trong gió. Và bóng hình ấy cứ thế ẩn hiện trước mắt Đằng Long.

Khi thì cười nói vui vẻ, khi thì bí xị nhăn nhó, đôi lúc hai hàng lệ tuôn rơi. Từ một đứa bé tám tuổi cho tới thiếu nữ trưởng thành, Như Tranh cứ mãi như thế, thoắt ẩn thoắt hiện trong cuộc đời Đằng Long.

Nhưng có cái gì là vĩnh cửu đâu kia chứ?

“Đằng Long!”

Như Tranh quay về phía Đằng Long mà gọi. Nói xong lại mải miết chạy về phía trước. Hai người đang rong chơi với nhau ư?

“Đằng Long?”

Người mới đây mà đã đâu mất, cái bóng thướt tha ấy đâu rồi?

“Như Tranh! Ngươi đang ở đâu?”

“Ta ở đây!”

Trong màn sương mờ ảo, Như Tranh lại hiện ra trước mắt Đằng Long. Thoắt ẩn thoắt hiện như một trò trốn tìm.

“Ngươi đang làm gì đó? Tại sao không gặp ta?” Đằng Long hoảng hốt.

“Long! Ta… ta phải đi rồi!”

“Ngươi đi đâu? Như Tranh! Ngươi đi đâu?”

“Ta cũng không biết! Chắc là đi xa lắm!”

Như Tranh nói rồi liền tan biến trong sương khói, chỗ tranh tối tranh sáng ấy cũng dần hiện rõ mồn một. Như Tranh biến mất hoàn toàn khiến Đằng Long sợ hãi, y gọi ngày một lớn hơn.

“Như Tranh… Như Tranh!”



“Như Tranh!”

Đằng Long trong lúc ngủ mê cũng gọi tên cô. Y giật mình tỉnh giấc nhưng vẫn chưa thoát khỏi cõi mộng. Đằng Long bật dậy khỏi giường, trên trán còn ướt đẫm mồ hôi. Y chạy tuột ra khỏi trướng mà không thèm để tâm đến người bên cạnh.

“Choang!” bát thuốc trên tay Mỹ An bị Đằng Long gạt đổ. Mỹ An vô cùng bực tức.

“Đằng Long chết tiệt! Ta có lòng tốt mang thuốc cho ngươi, vậy mà… Như Tranh đáng ghét! Đáng ghét!”

“Đằng Long! Tỉnh rồi à?” Phụng Dương thấy y chạy ra khỏi cửa thì vội hỏi.

“Có thấy Như Tranh đâu không?”

“Như Tranh? Ta…”

Phụng Dương chưa kịp nói là vừa thấy Như Tranh ở quanh đây thì Đằng Long đã chạy đi mất. Y bất chấp tất cả, không quan tâm gì hết, chỉ cần tìm được Như Tranh mà thôi. Dù là biến mất trong giấc mộng Đằng Long cũng rất sợ hãi. Sợ một ngày nào đó Như Tranh bỏ mình mà đi.

Kia rồi! Là Như Tranh, đang ở đó, bên bờ Nguyệt hồ! Đằng Long thấy được Như Tranh thì thở phào nhẹ nhõm. Y thở hổn hển, trái tim đập mạnh liên hồi, như để đáp ứng nhu cầu dưỡng khí của cơ thể.

Hay chăng trái tim của y đang thổn thức?

Như Tranh ngồi lặng ngắm nhìn từng gợn song nhấp nhô. Còn Đằng Long, y đứng đó để ngắm nhìn Như Tranh. Không nói không rằng, nhưng thế là đủ. Đằng Long đứng lặng một hồi lâu, trong tâm thức y chỉ lẩm bẩm một câu nói duy nhất.

“Hứa với ta! Đừng bao giờ, đừng bao giờ, rời xa ta.”

Cơn gió nhẹ thổi tới thôi thúc Như Tranh, như báo cho cô biết đằng sau có người đang lặng nhìn mình. Như Tranh bất giác quay lại. Xung quanh chỉ toàn những rặng lau tiêu điều. Không một ai cả!

Gió cũng cuốn Đằng Long đi mất rồi!



Đằng Long sau khi rời khỏi Nguyệt hồ bèn đi tới Bách Tử điện. Mấy hôm nay y đã nghe đến chiến sự hai mặt đông tây của Tiên tộc. Đằng Long đến là để báo cho Hùng Vũ được biết.

“Đại nhân!”

“Đến rồi à? Mau vào đi!”

Đằng Long bước vào, như thường lệ, y ngồi cạnh giường của Hùng Vũ. Thấy sắc mặt của y không tốt, Hùng Vũ liền hỏi:

“Ngươi sao thế? Có chuyện gì không ổn sao?”

“Chỉ là vết thương tái phát, không có gì đáng ngại.”

“Vậy thì tốt! Tình hình chiến sự ngươi có nghe qua hay không?”

“Bẩm đại nhân, Man tộc xuất quân công phá Tây Ải, Ngưu Quảng đã lệnh Lý Kiệt đến đó trấn giữ. Lý Kiệt chỉ thủ không đánh khiến cho Thuần Lang chẳng thể tiến thêm một bước vào đất Tiên tộc.”

Hùng Vũ gật gù rồi tán dương:

“Lý Kiệt chỉ thủ không công, kế ấy quả lợi hại. Thế còn mặt đông thì sao?”

“Thưa, tình hình có vẻ phức tạp hơn!”

“Như thế nào ngươi nói ta nghe?”

“Thủy tộc công phá nhiều nơi nhưng chỉ là tập kích khiến quân ta rơi vào bị động. Chúng đánh vào Đông Quan, kì lạ ở chỗ các đợt công kích đều diễn ra nhỏ lẻ. Thuỷ tộc không có ý tiến sâu mà dường như quấy phá là chủ yếu.”

“Đúng là có phần kì quái!”

Hùng Vũ còn đang suy nghĩ thì Đằng Long lại hỏi:

“Đại nhân, tại hạ muốn biết, Thuỷ tộc là tộc người như thế nào?”

“Thuỷ tộc! Ta chỉ biết họ cư trú về phía Đông Hải, hàng năm cứ mỗi mùa nước lên đều thừa cơ xâm chiếm Tiên tộc. Còn nhớ, trận dịch bệnh cách đây hơn mười năm, quả thực đáng sợ!”

Mười năm? Chẳng phải dịch bệnh năm đó sao? Cái năm mà Đằng Long còn nằm vất vưởng trên đường, năm mà y gặp được Sơn thần. Và cũng là năm kí ức của y bắt đầu.

Hùng Vũ cố tình nhắc đến dịch dệnh năm đó để rồi quan sát Đằng Long. Ông ta dường như muốn biết cảm xúc của y. Đáng tiếc, con người này nhiều khi ẩn thân vô cùng kín kẽ.

“Tiên tộc thù oán với người Thuỷ tộc phải không?”

“Không sai! Mỗi mùa mưa lũ, Thuỷ tộc đều đến đánh phá, người thì chết, mùa màng thì thất bát. Thuỷ tộc, một phường xấu xa đó, một ngày không bình định, Tiên tộc khó mà yên ổn!”

“Thuỷ tộc cũng có người tốt, người xấu, cũng giống như Tiên tộc vậy! Không thể nói họ tất cả đều xấu được!”

Câu nói này của Đằng Long… thật là trùng hợp, tựa hồ Hùng Vũ cũng nghe qua ở đâu đó rồi. Hùng Vũ có phần đắn đo, lời ấy quả là đáng để suy ngẫm.

Nhưng tại sao Thuỷ tộc từ trước đến nay không một lần giao thiệp với Tiên tộc. Ngay cả trưởng tộc là ai, thủ phủ ở đâu, đất rộng bao nhiêu, chẳng ai nắm rõ. Thủy tộc đúng là bí ẩn bậc nhất.

“À phải rồi! Hôm trước ta đã nói đến đâu rồi nhỉ?” Hùng Vũ đổi chủ đề.

“Thưa, là mưu kế tiền kì!”

“Vậy thì hôm nay sẽ đến phần mưu kế trung kì! Trung kì là giai đoạn chính giữa, giai đoạn then chốt của mưu kế. Quyết định thành bại của mưu kế. Trung kì có nhiều biến hoá khôn lường, ta chỉ dạy cho ngươi một chước này thôi. Liên hoàn kế!”

“Liên hoàn kế?”

“Đúng vậy! Mưu kế trung kì là lúc trí giả hành động thực sự. Mọi bước đi đều hướng tới lợi ích cuối cùng. Hành động dứt khoát, bước đi mau lẹ, ấy là điều kiện tiên quyết. Liên hoàn kế là dùng nhiều kế liên tiếp nhau, cái trước làm tiền để, bổ trợ cho cái sau được hoàn thành. Liên hoàn kế là chước phức tạp nhất, đòi hỏi trí giả phải tính toán kĩ lưỡng nhất. Người nào tính được càng nhiều bước thì càng thuận lợi. Đấu trí ở giai đoạn trung kì là gay go nhất và hấp dẫn nhất. Liên hoàn kế cũng là chước mà ta thích nhất.”

“Ngươi còn điểm gì không hiểu hay không?” Hùng Vũ lên tiếng hỏi.

“Thưa không! Có điều liên hoàn kế một khi thi triển mà không bám sát thực tiễn, e rằng khó thành công!”

“Thật là thông minh! Đứa trẻ này còn hơn cả ta mong đợi!”

Hùng Vũ thầm nghĩ rồi cười tán thưởng.

“Ha ha! Chính xác! Lý thuyết là vậy nhưng thế sự luôn luôn thay đổi, trí giả nếu không căn cứ vào tình hình, liên hoàn kế cũng vô dụng. Hôm nay xem ra ngươi học rất nhanh!”

“Hùng Vũ đại nhân! Thuộc hạ có chuyện thỉnh cầu!” Đằng Long bất chợt quỳ gối.

“Có chuyện gì đứng lên rồi từ từ nói!”

Hùng Vũ ra dấu nhưng Đằng Long nhất mực không chịu đứng dậy.

“Ngài từng nói thân phận của thuộc hạ không tầm thường. Lại nói khi nào học xong sẽ kể rõ ngọn ngành cho tôi. Không biết bây giờ có thể nói được hay chưa?”

“Việc này…”

Hùng Vũ ngập ngừng, ông nhìn ra ngoài sân. Bầu trời xám xịt, mây mù khắp nơi. Rõ ràng thiên tượng không được tốt. Không nói thì hơn!

“Đằng Long! Ngươi chưa có học xong, vả lại thời cơ chưa đến, ta nói ra sẽ chỉ gây thêm nguy hại cho ngươi mà thôi. Tất cả là ta muốn tốt cho nhà ngươi đấy!”

“Vậy rốt cuộc bao giờ mới là thời cơ tốt?”

Đằng Long thất vọng ra về, trong lòng lại nặng trĩu. Y vẫn còn phải học ba cái thứ vô bổ ấy ư?

Hùng Vũ nhìn theo bóng dáng Đằng Long đang dần lẩn khuất mà thở dài. Đằng Long khi bước đi luôn luôn cúi đầu xuống đất nghĩ ngợi.

Thật là một dáng đi khắc khổ! Báo hiệu một số phận bất hạnh?

Câu hỏi ấy hay chăng cứ để thời gian trả lời!