Phong Kiếm Quyển 1: Thiên Khai

Chương 45: Như Tranh




Mỗi thanh kiếm đều có linh tính, kiếm liên kết với chủ nhân. Kiếm đại diện cho chủ nhân.

Nhưng khi chủ nhân không còn kiếm lại bị kẻ khác lợi dụng?

“Như Tranh!”

Hai chữ rành mạch hiện lên trước mắt Đằng Long.

“Làm sao có thể?” Đằng Long hoảng hốt.

Cái tên không phải là Ngưu Quảng mà là Như Tranh. Làm sao có thể như thế?

“Nhà ngươi tính toán rất kĩ. Mưu kế của ngươi cũng rất kì công. Chước của ngươi vô cùng hung hiểm. Nhưng đáng tiếc, bổn hầu đã nói rồi, mạng nhỏ của nhà ngươi nằm trong tay ta. Mọi bước chân của ngươi ta đều nắm rõ, chỉ cần ta đi tới bước mà ngươi không thể đi tới, Đằng Long, ngươi làm sao có thể đánh bại được ta?”

Ngưu Quảng nhếch mép cười khẩy rồi quỳ xuống.

“Tuệ Cơ! Ngưu Quảng đại diện cho các kì cần bẩm báo một chuyện vô cùng quan trọng. Đúng như Đằng Long đã nói, Hùng Vũ đại nhân là bị người khác hãm hại. Kẻ đó chính là Như Tranh của Thủy tộc. Xin Tuệ Cơ định đoạt!”

Chỉ cần có vậy, chỉ cần hai chữ trên Long Nhân kiếm là đủ. Ngưu Quảng chính thức kích hoạt một cuộc căm phẫn tột cùng trong lòng mọi người Tiên tộc.

“Cái gì? Là yêu nữ đó sao?”

“Không còn nghi ngờ gì nữa! Ả ta đã trà trộn vào tộc từ lâu, vậy mà không ai hay biết!”

“Đại nhân! Ngài ra đi thật oan uổng!”

“Chúng ta quyết phải trả thù cho đại nhân!”

“Mau tìm Như Tranh, nhất định phải giết ả!”

Âm thánh đó…

“Ta đang nghe thấy gì thế này?” Đằng Long choáng váng.

Y không còn nhận thức được mọi thứ xung quanh, y chỉ biết chạy ra khỏi cửa, rời khỏi Bách Tử điện càng sớm càng tốt.

Kiếm chỉ có một chủ nhân duy nhất! Bất kì một kẻ thứ hai nào dám lợi dụng thanh kiếm tất sẽ phải trả cái giá rất đắt.

Đằng Long hay Ngưu Quảng? Kẻ nào đang lợi dụng thanh kiếm linh thiêng Hùng Vũ tạo nên?



Ta đang nghe thấy gì?

Không! Cái ta muốn là nhìn thấy…

Như Tranh trúng chiêu của Mỹ An, cả thân hình cô đang bay lơ lửng ở trong không trung.

Sương lại giăng ra hay là nước mắt choán đầy khóe mi? Màu trắng của thực tại hay là tiềm thức mờ ảo hiện về?

Ta lúc này không thể làm gì hơn. Nhưng ta chỉ muốn một điều duy nhất.

Ta…

Hôm nay có lẽ sẽ chết tại nơi đây, cũng không quan trọng. Chỉ tiếc một điều, không biết… có được gặp lại ngươi hay không?

Ông ơi! Con thực sự muốn…

Khi con nằm dưới đất lạnh kia, liệu y có còn nhớ đến Như Tranh hay không?

Như Tranh, trong giây phút ngắn ngủi ấy, vẫn cố suy nghĩ về một người. Người mà cô quen thân nhất, người mà cô quan tâm nhất.

Người mà cô yêu thương nhất!



Ta chạy để làm gì?

Không! Cái ta muốn là nhìn thấy người con gái ấy!

Gió lạnh nhưng không cản nổi bước chân của y?

Ta…

Đỡ được rồi!

Một thân hình nhỏ nhắn nằm gọn trong vòng tay y. Máu đỏ loang ra hết áo, máu đỏ bắn lên mặt y.

Nóng!

Là máu hay là nước mắt?

Chỉ biết Như Tranh đang gục vào vai y. Khóc nức nở!

“Long!” Như Tranh thốt lên yếu ớt.

Cuối cùng người mà cô chờ đợi đã đến, hạnh phúc thật là nhỏ nhoi. Nhưng nó vẫn là hạnh phúc.

Nước mắt ai đang nhỏ trên vai y? Đằng Long chỉ biết ôm lấy Như Tranh thật chặt.

“Có ta đây!”

“Chúng ta… rời khỏi đây có được hay không?”

“Được!”

Như Tranh vẫn gục đầu vào Đằng Long, hai mắt của cô nhắm nghiền trong khi tâm trạng vô cùng đau khổ.

Hạnh phúc đã sớm biến thành đau thương giống như mây xanh bỗng đổi thành màu trắng nhợt.

Trớ trêu thay!



“Đừng hòng thoát khỏi đây!”

Những tiếng quát tháo vang lên. Rất đông quân sĩ Tiên tộc cuối cùng đã đến. Họ dàn hàng ngang bao vây hai người Đằng Long, Như Tranh.

“Đằng Long! Ngươi còn ý định bao che cho người Thủy tộc đến bao giờ nữa? Thật là uổng công Hùng Vũ đại nhân chiếu cố cho ngươi?” Thiệu Bình tiến lên nói.

“Cũng may còn có mỵ nương Mỹ An kịp thời ra tay ngăn cản, nếu không Hùng Việt đại nhân cũng bị ả ta hại chết. Công đầu hạ sát kẻ địch, đương nhiên thuộc về mỵ nương.”

Thiệu Bình ra giọng vô cùng lễ phép với Mỹ An.

“Khốn kiếp! Làm như…” Đôi mắt Đằng Long hằn sâu vô cùng. “Làm như ngươi hiểu rõ về cha ta cơ đấy?”

Đằng Long nổi cơn tức giận trong lòng. Nhưng dường như, y cũng chẳng hiểu gì về Hùng Vũ thì phải? Y đã thua! Mưu kế chỉ dựa vào một thanh kiếm không đủ hung hiểm để kéo Ngưu gia xuống đáy vực sâu. Trái lại, nhờ có Long Nhân, Ngưu Quảng đã sớm lập được đại công trong mắt mọi người Tiên tộc.

Đằng Long có thể tách rời Long Nhân, Ngưu Quảng chẳng nhẽ lại không tìm ra phương cách? E rằng hai chữ “Như Tranh” đã được nhắm đến từ lâu. Ngay từ thời điểm Ngưu Quảng nắm rõ thân thế Như Tranh từ ả gián điệp. Thế nên Ngưu gia một mực chiêu dụ Đằng Long? Hai lời chiêu dụ cách nhau những mấy tháng trời, đương nhiên mục đích là hoàn toàn khác.

Những thứ này… cho dù Đằng Long có được Hùng Vũ chỉ dạy thì cũng rất khó nhìn ra. Bởi vì Ngưu Quảng bày mưu quá đỗi hoàn hảo, độ tuổi mười sáu của y chắc chắn chẳng thể lĩnh ngộ?

Hừ! Biện minh làm gì? Nói thẳng thì y quá đỗi ngu ngốc mà thôi!

“Yêu nữ! Mau đền mạng đây!”

Lạnh! Đằng Long cảm nhận được luồng sát khí đến từ sau lưng.

Mỹ An vung kiếm toan chém Như Tranh.

Không phải lạnh! Nhưng cũng là sát khí! Mỹ An đột nhiên sởn hết gai ốc, tay phải cầm kiếm của cô trở nên yếu ớt vô cùng.

“Giết đi! Giết luôn chúng đi!” Nên nhớ Đằng Long cũng đang tức giận. Nhưng cái xúi giục tâm trí của y vẫn là ma ảnh tồn tại trong người.

“Không được! Rất có thể Mỹ An cũng là em gái của ta!”

Đằng Long tay trái vẫn ôm Như Tranh, tay phải của y lập tức nắm chặt lưỡi kiếm. Máu đã đổ, kì lạ thay, nó đã không còn là một màu đen như trước. Máu đỏ của y, Đằng Long bỗng thấy tay mình đau buốt khôn tả. Nhưng có hề gì?

Chẳng là gì so với nỗi đau của Như Tranh!

“Ngươi không nghe thấy sao? Như Tranh nói là muốn đi khỏi đây!” Đằng Long trừng mắt nhìn Mỹ An rồi trả lời.

“Ngươi mau tránh ra! Chính yêu nữ đó sát hại cha ta. Ta phải báo thù.” Mỹ An quát lớn.

“Khốn thật! Cha của ngươi lẽ nào không phải cha ta?”

Càng vận lực, bàn tay đối phương ngày càng siết chặt lưỡi kiếm, Mỹ An lúc này chẳng thể xoay chuyển vũ khí của mình. Đằng Long, y không biết đau là gì ư?

“Ta nhắc lại, Như Tranh muốn đi khỏi đây. Kẻ nào giám cản… kẻ đó phải chết!”

Là giọng nói ấy, chất giọng rất trầm nhưng âm vang của Đằng Long cất lên. Bây giờ thì y còn chẳng quan tâm đến tình máu mủ ruột ra nữa rồi.

“Ăn nói ngông cuồng! Đằng Long, còn không mau tỉnh ngộ? Ngươi đã bị yêu nữ Thủy tộc lợi dụng bấy lâu mà không hay biết?”

Lúc này Ngưu Quảng đã tới, hắn ta dẫn theo thuộc hạ, người của các kì, tất thảy đều đã bao vây Đằng Long.

Gương mặt của hắn thực sự…

“Trẻ ranh hậu bối mà dám một mình đồi đấu với ta? Nhà ngươi không xứng!”

Giương giương tự đắc!

“Đằng Long, ngươi còn không mau bắt lấy yêu nữ Thủy tộc? Bổn hầu cho ngươi cơ hội lấy công chuộc tội, bằng không…”

“Hừ! Ngươi muốn thử chứ gì?” Đằng Long hừ lạnh rồi buông lỏng thanh kiếm của Mỹ An.

Là muốn gì chứ? Kiểm chứng lời nói sẽ không ai cản được y?

“U mê chẳng thể cứu vãn. Người đâu, Đằng Long, Như Tranh đều là kẻ thù của Tiên tộc, mau giết không tha!” Ngưu Quảng ra lệnh.

Đám đông thấy thế lập tức tuốt kiếm, trực chỉ hai người mà tiến.

Đằng Long lúc này bị bủa vây tứ phía, Tàn kiếm cũng không có ở trong tay. Cơ hội thoát thân thực sự nhỏ nhoi vô cùng.

Nhưng… làm sao có thể bỏ mặc Như Tranh?

Không cần biết kẻ địch đông gấp bao nhiêu, không cần biết kẻ địch mạnh gấp bao nhiêu. Nếu cần…

Đằng Long cũng không xác định sống sót mà rời khỏi đây?

“Xem ra ta đến muộn rồi?” Giọng nói vang lên.

Khói đen bất chợt xuất hiện chính giữa trung tâm vòng vây ngay cạnh Đằng Long.

Một bóng người từ từ hiện rõ, kẻ này thân đeo mặt nạ. Giọng nói của hắn là thứ khàn khàn đặc trưng.

“Ám Dạ?”

“Ngưu hầu! Đã lâu không gặp?”

Người mới đến chính là Ám Dạ. Nhưng tổ chức này đột nhiên can dự đến chuyện Tiên tộc có mục đích gì?

Xuất hiện biến cố ngoài dự đoán, Ngưu Quảng trở nên dè dặt:

“Tiên tộc với ngươi không có can hệ gì hết? Tốt nhất đừng có xen vào, nếu không…”

“Nếu ta cứ muốn xen vào thì sao?”

Vẫn kiểu nói chuyện khó chịu này, Ám Dạ thực sự làm cho Ngưu Quảng tức giận.



“Ông đến đây làm gì?” Đằng Long hỏi.

“Ngươi… thất bại rồi?”

“Không phải là chuyện của ông.”

“Đương nhiên! Nhưng ta từng nói với ngươi, Hùng Vũ là người mà ta tôn trọng, ta muốn ông ta được chết một cách minh bạch. Ta cũng từng nói muốn thu phục ngươi để làm thuộc hạ. Vậy nên,… Ám Dạ không nỡ nhìn ngươi phải chết tại đây.”

“Ta chưa bao giờ muốn gia nhập Ám Dạ.”

“Ngươi cũng đừng ngoan cố! Một mình ngươi có thể địch lại bọn chúng hay sao?”

“Hừ!”

Đám đông vẫn cứ từ từ tiến lên, từng bước, từng bước một.

“Mau giết chúng cho ta!”

Ngưu Quảng vừa nói dứt câu thì chiếc mặt nạ quay về phía hắn. Cho dù không nhìn thấy rõ nhưng Ngưu Quảng vẫn cảm nhận được, dường như Ám Dạ lại đang mỉm cười với hắn.

“Không ổn!” Ngưu Quảng thầm thốt lên.

Liền lúc ấy khói trắng tỏa ra mù mịt từ phòng Hùng Việt làm cho đám đông hoảng hốt.

Cơ hội là đây!

Ám Dạ gõ nhẹ ngón tay vào vỏ thanh kiếm của mình. Khói đen lại xuất hiện.

Hai làn sương khói đối lập bắt đầu lan ra, chúng hòa vào nhau, chúng đấu tranh với nhau xem ai mới là kẻ mạnh.

Chẳng quan trọng, cái chính là đám đông bắt đầu hỗn loạn.

Sự mập mờ tranh tối tranh sáng vẫn luôn là điều Ám Dạ thích thú. Hắn chỉ cần có vậy.

“Đi!”

Ám Dạ nói rồi Đằng Long lập tức cảm thấy hai vai của mình đang bị bóp mạnh. Y như hiểu ý, Đằng Long vận dụng hết sức bình sinh ở hai cánh tay bế bổng Như Tranh. Ám Dạ từ đó có thể lôi kéo hai người bay vào không trung.

Khung cảnh ấy, đơn thuần chỉ có ba người trong cuộc được biết. Còn lại, vẫn đang bị bủa vây bởi khói đen, khói trắng xen lẫn.

Ngưu Quảng cho dù cố gắng đến đâu cũng chẳng thể nào phát hiện Ám Dạ trốn thoát khi nào trong làn khói ấy.

Cuối cùng chỉ là một cơn tức giận khôn nguôi!

Bước tuyệt diệu nhất trong mưu kế hoàn mỹ của hắn vẫn chưa hoàn thành.

Giết người diệt khẩu!



“Đây là đâu?”

“Ta… chết rồi ư?”

Như Tranh mơ màng tỉnh giấc. Trước mắt cô là một người đàn ông đang che mặt nạ.

Là khung cảnh đó, chiếc giường tre bên cạnh cửa sổ, căn nhà gỗ đơn sơ. Như Tranh cuối cùng đã trở về nơi mà cô thân thuộc.

“Ông… là ai?”

Ám Dạ nãy giờ chăm chú quan sát Như Tranh. Hắn ta không có thói quen cho người khác biết thân thế của mình. Như Tranh cũng chẳng ngoại lệ.

“Không quan trọng! Ngươi chỉ cần biết ta là người cứu ngươi là được.”

“Vậy… đa tạ!” Như Tranh cố gượng thân mình để cúi đầu cảm ơn nhưng rất khó nhúc nhích, bởi vì toàn thân cô đều đau nhức hết cả.

“Đừng có loạn động! Vết thương của ngươi vô cùng nghiêm trọng. Hơn nữa…”

“Tôi biết… ông không cần nói gì. Đằng Long, y… y làm sao vậy?”

Như Tranh khẽ liếc sang giường đối diện nơi mà Đằng Long đang nằm bất tỉnh. Điều này làm cô lo lắng.

“Không sao! Y chỉ nằm ngủ một lát thôi, không có gì đáng ngại.” Ám Dạ động viên.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi, tôi muốn…”

Bóng người Ám Dạ mờ đi, hai mắt Như Tranh lại muốn nhắm nghiền. Cô tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Ám Dạ xoay người sang phải nhìn về Đằng Long, lúc này y vẫn còn đang đeo khăn che mặt. Hắn cũng giống như y, có lẽ không muốn người khác nhìn thấy chân diện của mình. Có điều…

“Bộ dạng của y rốt cuộc trông như thế nào?” Ám Dạ trầm tư, hắn đưa bàn tay đến gần Đằng Long, chỉ cần kéo mạnh một cái lập tức có thể lật ngay tấm vải này xuống. “Người mà được Sơn thần lựa chọn, rốt cuộc có những điểm gì đặc biệt?”

Ám Dạ nghĩ vậy, nhưng cuối cùng hắn lại không muốn xem mặt Đằng Long.

Còn điều thú vị gì khác mà hắn vẫn đang nghĩ tới. Khi đó…



“Như Tranh! Không sao chứ?”

Đằng Long vừa bế trên tay thân hình yếu ớt của Như Tranh vừa gọi. Trong khi đó Ám Dạ đẩy cửa bước vào bên trong một căn nhà gỗ. Khung cảnh hiện ra trước mắt đó là mạng nhện giăng đầy khắp lối, bụi bám tứ tung. Ám Dạ vận lực thổi hết bụi bặm và mạng nhện xuống đất, dọn sạch chiếc giường cho Đằng Long đặt Như Tranh lên, lúc này Như Tranh hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

“Như Tranh! Như Tranh.” Đằng Long gọi liên tục.

Ám Dạ quan sát rất kĩ cảnh tượng khi ấy. Hắn nhếch mép, rõ ràng Đằng Long là đang rối loạn. Một kẻ không biết làm gì ngoài việc gọi tên người mình thương yêu.

“Để ta…” Ám Dạ tiến đến bắt mạch cho Như Tranh.

“Thế nào rồi?” Đằng Long nói.

Ám Dạ không thèm trả lời, hắn ta âm thầm vận công truyền cho Như Tranh chân khí. Hắn muốn trị nội thương cho người con gái nhưng khi chân khí vừa thoát khỏi tay, đại biến xuất hiện khiến cho Ám Dạ vô cùng kinh hãi.

Một luồng khí tức hung hiểm trong người Như Tranh đột nhiên truyền ngược trở lại Ám Dạ. Nó có sức mạnh công kích vô cùng to lớn cộng thêm âm độc khó lường. Ám Dạ lập tức cảm nhận tay mình tê cứng như thể kinh mạch cánh tay đều bị tắc nghẽn.

“Quả là đáng sợ! Là…” Ám Dạ thầm nghĩ rồi thu tay lại.

Hắn nhẩm tính, ngoài hai vết thương do Mỹ An và Thiệu Bình đâm kiếm gây ra còn có nội thương do Điểm Hỏa thuật. Nhưng ở đâu có một luồng khí cường đại như thế trong người Như Tranh?

À! Cuối cùng thì hắn đã hiểu!

Đến lúc gieo thêm một chút chính kiến cho Đằng Long rồi.

“Thế nào? Mau nói cho ta biết!” Đằng Long thúc giục.

Ám Dạ không muốn ngồi trong căn phòng tối tăm này. Hắn bước ra ngoài hướng đến bàn đá giữa sân. Tự bao giờ hắn muốn thoát li bóng tối?

Lẽo đẽo theo sau Ám Dạ chính là Đằng Long. Một kẻ đã mất phương hướng đến tột cùng.

“Ta cho ngươi biết, Như Tranh,… không thể cứu chữa!”

“Cái gì?”

Bốn chữ “không thể cứu chữa” vang lên rõ ràng rành mạch. Đằng Long đầu óc choáng váng trong giây lát nhưng rồi y lại định thần.

“Ngươi nói láo! Như Tranh chỉ bị ngoại thương, nhất định sẽ được chữa trị!”

Đúng là những viết thương của Mỹ An, Thiệu Bình gây ra không đủ để làm nguy hiểm đến tính mạng của Như Tranh. Nhưng còn một thứ, một thứ đặc biệt đã giết Như Tranh.

Từ rất lâu, rất lâu rồi!

“Người giết chết Như Tranh, chính là ngươi, Đằng Long!” Ám Dạ khẳng định.

“Việc này…” Thêm một câu nói khiến cho Đằng Long hối hận, đúng là Như Tranh vì Đằng Long nên mới gặp nạn.

Y ước gì mình chẳng thỉnh cầu Như Tranh cứu giúp Hùng Việt. Vì đâu nên nỗi?

“Ta không nhắc đến việc mưu kế thất bại.” Ám Dạ lạnh lùng.

Điều này làm Đằng Long mơ hồ.

“Là hắc khí!”

Hắc khí? Làm sao có thể?

“Ngươi quên rồi sao? Như Tranh làm sao lấy được Diêu Sơn thảo ra khỏi người ngươi khi mà Hắc khí và độc tính của nó hợp công? Như Tranh chỉ có thể hấp thu toàn bộ Hắc khí và độc tính giúp ngươi. Như Tranh tự mình gánh chịu nỗi đau của ngươi.”

Chỉ có thể là như thế. Nó là nguyên do duy nhất Ám Dạ giải thích cho việc Như Tranh không thể đánh bại bọn Mỹ An, Thiệu Bình.

Và cũng là điều làm cho Đằng Long chết lặng.

“Ta? Hắc khí? Làm sao có thể?”

“Như Tranh? Hắc khí?”

Đằng Long vừa đi vừa lẩm bẩm trong vô thức. Y muốn bước vào trong nhà với người con gái.

Như Tranh!

Tại sao phải làm vậy?

Toàn bộ hắc khí thoát ra đều được Như Tranh dùng ấn chú của Sơn thần hấp thụ. Ngài cũng nhắc đến hậu quả của việc sử dụng ấn chú, nhưng không ngờ lại là…

“Như Tranh! Ta…”

Đằng Long cố gọi, y bước từng bước mệt mỏi. Chỉ là vài ba bậc thang thôi sao mà khó khăn đến thế?

Không! Nó còn xa tựa chân trời ấy.

Đằng Long thấy đau nhói ở ổ bụng, khí tức tắc nghẽn làm cho cánh tay lập tức tê dại không thể cất lên.

Hắc khí tái phát rồi ư? Đằng Long thấy hai mắt mình bắt đầu cay xè. Lại là hắn, lại là ma ảnh hiện về. Có phải thời điểm chiếm lấy thân xác Đằng Long như lời Sơn thần từng nói?

Chưa! Chưa đến lúc ấy!

Ma ảnh là một màn đen kì bí, Đằng Long đang đứng ngoài sáng trong veo. Hắn ta nhếch mép cười khẩy, ma ảnh cười cho cái sự ngu dốt của kẻ lung lạc tinh thần. Phải thế chứ? Mỗi khi lầm đường lạc lối hai người bọn họ mới có cơ duyên đối mặt với nhau.

Trắng và đen! Ranh giới phân định vô cùng rõ ràng, nhưng cũng chẳng hề chắc chắn. Bởi lẽ ở giữa xuất hiện một đường gợn sóng, nó có màu đục. Không phải đen, chẳng phải trắng, màu đục là sự hòa quyện từ cả hai bên.

Bắt đầu xoay rồi! Đằng Long và ma ảnh liên tục đổi chỗ cho nhau, khi thì bóng tối khi thì ánh sáng. Vị trí hoán đổi một cách tuần hoàn. Liệu rằng có phải một khi Đằng Long đứng ở nơi mà vốn dĩ thuộc về ma ảnh, kẻ này lập tức biến đổi trở thành người khác?

Một bên là ánh sáng thuần khiết bao quanh, một bên là bóng tối dịu êm nâng đỡ. Cả hai chỉ còn cách nhau đúng một bước chân?

“A…” Đằng Long kêu lên một tiếng, kẻ này đang ôm cánh tay của mình bất giác ngã gục trước bậc thềm nhà.

Cũng may, vẫn còn một người đỡ lấy, nếu không đầu y đã đập xuống đất. Đằng Long chìm vào vô thức trước sự bình thản của người cứu y.

Ám Dạ! Hắn chẳng thể nào thoát li bóng tối. Hắn chỉ lợi dụng ánh sáng để nhìn cho rõ, để xác định cho rõ cảm xúc của Đằng Long mà thôi.



Mành liễu che phủ đêm đông nhưng ở đâu đây vẫn còn ánh nến lấp lòe lan tỏa? Ánh đèn vàng vọt muốn phả vào trong không gian, ánh đèn che phủ tròng mắt của một ai đó?

Mắt nàng vẫn hồ sâu không đáy, mắt nàng một đạo u buồn không thôi!

Mắt nàng chằm chằm nhìn vào bức thư nguệch ngoạc!

“Mỵ nương Phụng Dương, Như Tranh trước giờ chưa từng cầu xin ai đó điều gì. Nhưng nay ta xin Phụng Dương giúp ta hoàn thành tâm nguyện cuối cùng được không? Giúp ta chăm sóc Đằng Long. Y là người hay nghĩ ngợi, hay ủ dột và cũng không hay nói chuyện. Nhưng ta biết, y luôn có tình ý với người. Ngay từ lần đầu y gặp mỵ nương ta đã biết được điều ấy. Đằng Long, y… rất có ý nghĩa với ta, y là người mà ta yêu thương nhất, là người mà ta muốn ở bên cho đến hết cuộc đời. Nhưng… ta sắp sửa phải chết. Mỵ nương cũng không cần hỏi tại sao? Ta chỉ cầu xin mỵ nương có thể chăm sóc cho y. Lúc y luyện kiếm phiền người mang cơm cho y mỗi tối. Tóc y hay để xõa, quần áo cũng rách chỗ nọ chỗ kia, làm phiền mỵ nương chải chuốt lại giúp y, may vá lại cho y. Đằng Long hay buồn một mình, hay cô đơn và hay đau khổ. Ta cũng chẳng hiểu tại sao, chỉ mong, chỉ mong mỵ nương có thể ở bên y những lúc như thế. Sau khi cứu chữa cho Hùng Việt ta sẽ ra đi, rời xa khỏi Đằng Long, rời xa Tiên tộc. Ta sẽ lặng lẽ ra đi, không bao giờ quay lại. Xin mỵ nương giữ kín bí mật này giúp ta. Để cho Đằng Long, để cho y có được những ngày tháng vui vẻ bên người. Như Tranh vô cùng cảm tạ!”

Ánh đèn đung đưa, hai mắt của nàng cũng đung đưa.

Một hàng châu lệ cứ thế chảy xuống, ròng ròng!

Gió lớn ùa vào làm lạnh một vai, hàng lệ chảy xuống ướt đẫm một vai.

Phụng Dương!

Nàng đang cảm nhận nỗi đau của ai? Của Đằng Long, của Như Tranh hay của chính bản thân nàng?

Phải chăng nỗi đau của cả ba người không hẹn mà quấn lấy nhau?