Phong Kiếm Quyển 1: Thiên Khai

Chương 48: Tế trời




“Nhà đò! Tôi muốn qua sông!”

Một người lái đò đang lúi húi neo thuyền thì có tiếng gọi vang lên. Ông lão chưa kịp nhìn thấy mặt khách vì trời mờ sương nhưng lúc này trong bụng đã thầm than thở mấy câu.

“Mới sáng sớm mà đã có kẻ nào muốn qua sông thế này?”

“Quan khách à,…”

Ông lão đang có ý định từ chối nhưng chưa cất lời thì bỗng một người đã bước lên thuyền, hắn ta ngồi bịch xuống đầu bên kia. Nếu không có những kinh nghiệm của mấy mươi năm đưa đò, có lẽ con thuyền của lão đã bị một phen chao đảo. Lạ thật, cú đặt chân ấy của người quan khách thực sự quá đỗi nặng nề và đường đột.

“Nhà anh muốn qua sông vào giờ này chăng?” Ông lão hỏi.

Mạnh dạn gọi bằng “nhà anh” vì có lẽ cái tuổi của lão hiện tại cũng hiếm có người sánh bằng.

“Ông lão sợ sương dày đặc không qua được bờ bên kia phải không?” Người khách hỏi lại.

“Ha ha!” Ông lái đò phá lên cười rồi nói tiếp: “Lão đây qua khúc sông này số lần có khi còn nhiều hơn cả tóc nhà anh rồi ấy chứ? Việc gì mà phải sợ. Nào! Nhà anh ngồi cho vững! Đò lão sắp sửa qua sông, thủy quái chớ đến làm phiền.”

Ông lão vừa vung mái chèo vừa ngân nga dăm ba câu hát. Xem chừng, cho dù trời đất biến đổi cỡ nào cũng chẳng ngăn được ông lão chở khách qua sông.

Tuy nhiên đi vào buổi sớm đúng là hơi sợ. Ông lão lái đò không sợ khúc sông bởi vì nó đã nằm lòng trong tâm trí ông tự thuở khi còn tóc mây để chỏm. Ông cảm thấy đặc biệt và lạ lùng. Cái người khách kia? Hắn ta làm cho ông lão tò mò muốn nhìn thấy được khuôn mặt. Làn nước sâu thẳm bao phủ bởi lớp sương khói mong manh. Ông lão vẫn vững tay chèo, thuyền trôi một quãng, đáng nhẽ lúc này lão đã phải đổ mồ hôi mới phải? Nhưng đâu vẫn thấy lạnh toát, có lẽ hơi lạnh từ trong làn nước bốc lên? Ông lão mạnh dạn nhìn thẳng vào người quan khách. Anh ta quả thực đặc biệt, bởi vì ông lão vẫn rõ mồn một cái bóng tay chèo của mình in lên mặt nước nhưng lại chẳng thể thấy được khuôn mặt người kia?

“Thủy quái ư?”

Một dòng suy nghĩ bất chợt hiện hữu trong đầu ông lão làm cho nỗi sợ ngày một lớn lên. Lúc này ông ta chỉ mong quãng đường nhanh chóng ngắn lại. Trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm vài tiếng như thể một lời thỉnh cầu đến đấng linh thiêng.

“Giang thần phù hộ! Giang thần phù hộ!”

“Thì ra ông lão cũng sợ thủy quái ư?” Người khách lên tiếng hỏi lại.

Lúc này ông lão suýt nữa phá lên cười sặc. Ông ta chẳng dám cười chê người khách, ông cười chính bản thân ông mà thôi. Nếu lạnh thì do gió trời, đi đò bao năm tự dưng hôm nay thần hồn lại nát thần tính? Đào đâu thủy quái ở khúc sông này?

“Thú thực với nhà anh, lão đến ngần này tuổi rồi, cũng ngầy ấy năm đi lại sông nước, nói chung vẫn là chưa có cơ may thấy được thủy quái bao giờ. Ha ha, chắc tại thịt lão không ngon đây mà.”

Ông lão tươi cười sảng khoái. Cho dù chỉ có một người qua sông ông vẫn sẵn lòng đò đưa. Lăn lộn bao năm ngày tháng với nghề này rồi cho nên ông lão chẳng còn điều gì phải sợ?

Hôm nay là lần đầu tiên trong đời ông sợ người khách qua sông. Chắc tại già rồi, thần trí không còn được vững như trước.

Vào mùa đông, đặc biệt những ngày mờ sương thế này, người dân bản xứ còn lâu mới dám sang sông. Có lẽ vị quan khách này còn việc gì gấp, ông lão vì thế không nỡ chối từ? Làm việc giúp đời ở tuổi của lão chẳng những là để kiếm bát cơm ăn, có khi nó còn là niềm vui thú cũng nên.

“Xin hỏi, nhà ông ở bờ bên này hay bờ bên kia?”

Bên này hay bên kia? Bờ bên kia chính là Tiên tộc mất rồi, anh chàng muốn hỏi ông lão là người tộc nào đấy thôi!

“Quanh năm đi lại hai bờ cho nên lão đây cũng chẳng nhớ rõ. Đâu thì cũng uống nước đục sông này lớn lên, hà cớ phân biệt bờ nọ bờ kia hả quan khách?”

Ông lão từ lâu đã chẳng coi mình là người tộc nào. Ông sống để chở đò, sống để mua vui cho bàn dân thiên hạ. Có khi ông tự coi mình là người của chính giữa trời đất bao la.

Nói rồi cười lớn, tiếng cười làm cho người khách trong lòng chợt xung động. Y hiện tại cũng như ông lão lái đò đấy thôi. Y không biết mình là người tộc nào, và cũng chẳng muốn biết.

Điểm khác duy nhất có lẽ chính là chuyện mua vui cho thiên hạ. Muốn y mua vui cho thiên hạ ư? Đừng hòng!

Một người đi lại một thân một mình, bao quanh anh ta còn có màn đêm che phủ ngăn cách với chúng nhân. Có lẽ người này phải chịu những nỗi bi ai thống khổ không ai được biết. Ông lão lái đò đã nghĩ như thế với người quan khách.

Hoặc cũng có thể, chính y mang lại đớn đau thù hận cho thế gian?

“Đến rồi!”

“Đa tạ!”

Đằng Long trả cho ông lão lộ phí rồi bước lên bờ.

“Nhà anh muốn đến Tiên tộc phải không? Thứ cho lão đây nhiều chuyện, mấy ngày hôm nay nếu không phải người Tiên tộc thì khó lòng nào mà đi lại được.”

“Tại sao?”

“Quan binh Tiên tộc dạo này tuần hành ráo riết lắm. Là vì họ sắp Tế trời.”

Tế trời? Nó là thứ gì không biết?

Mặc kệ! Đằng Long ta còn việc phải làm.

Đằng Long bước đi trong thoáng chốc. Thứ duy nhất mà y để lại chính là một cơn sợ hãi của ông lái đò.

Có phải ma quỷ gì chăng? Người khách ông lão vừa chở qua sông ấy… anh ta hiện hữu mà lại như không tồn tại.



Cuối cùng đã đến ngày này. Mưu lược, dũng lược đã gom đủ. Ngưu Quảng bước đi những bước cuối cùng trên con đường đến với đỉnh cao danh vọng.

“Trời tròn chằn chặn, người được nhìn lên chỉ có ta.”

“Đất vuông rộng lớn, muôn dân phải quỳ gối dưới chân ta.”

Phía trên đài cao kia, âm thanh vang vọng khắp trời. Từng đôi nam công khua trống múa chiêng không ngớt. Những người vũ nữ thì cầm dải lụa ca múa uyển chuyển dịu dàng.

Màn ca vũ này chính là mở đầu cho lễ tế trời. Thanh âm mà con dân Tiên tộc tạo ra bay lên đến tận trời xanh. Là tiếng gõ cổng trời của người Tiên tộc, mở đường cho những ý nguyện mà họ muốn gửi đến với trời cao thăm thẳm.

Con người… họ luôn nhìn lên trời cao mà ước vọng. Bởi từ thuở sinh ra, trời cao là nơi họ không tài nào với tới.

Bầu trời cũng là tượng trưng cho quyền lực tối thượng.

Chỉ có trời cao chấp thuận, kẻ nắm quyền lực mới đủ danh chính ngôn thuận đường đường chính chính trị vì con dân của mình. Chỉ có trời cao chấp thuận, người đó chính thức đứng trên đỉnh cao danh vọng dân chúng tôn thờ.

Không ai ngoài lệ và Ngưu Quảng cũng thế.

Đoàn ca vũ dàn sang hai bên để chào đón vị tộc trưởng của họ. Người mặc bộ quần áo cao quý nhất, sang trọng nhất. Người uy nghiêm nhất, kẻ quyền lực nhất. Hắn ta đang tiến từng bước đến với tế đàn.

Tế đàn cao tới chín trượng có bày hương án khói bay nghi ngút. Bên trên sắp đặt cơm nếp trăm ván, bánh chưng trăm chiếc. Bò, dê, lợn mỗi thứ một con.

Nghi thức thứ nhất, Phụng Dương bên tả dâng lên ba nén hương, Ngưu Quảng nhận lấy rồi quỳ xuống. Bên dưới cũng nhất loạt quỳ theo, biển người kéo dài trăm trượng. Ngưu Quảng dập đầu ba cái sát đất rồi đứng lên thắp hương.

Nghi thức thứ hai, Thiệu Bình bên hữu dâng lên chén rượu. Ngưu Quảng lại quỳ xuống lạy tiếp ba lạy rồi rải chén rượu xuống đất.

Nghi thức thứ ba, hai bên tả hữu cùng chung bưng ra mỗi bên một đĩa gạo. Ngưu Quảng mỗi tay bốc lấy một nắm rồi ném vào khoảng không.

Hắn phóng tầm mắt ra xa hướng đến chân trời sâu thẳm. Khoảng cách giữa trời và đất quả thật nhỏ bé, dường như ở tại nơi đó trời đất đang hòa làm một, trời đất hội tụ ngay tại con người Ngưu Quảng đấy ư?

Trời đất này, thiên hạ này, giang sơn này. Cuối cùng đã thuộc về hắn.

“Trời cao là cha, đất dày là mẹ. Điểu thần chứng giám, các vị tổ tiên phù hộ. Ta… Ngưu Quảng… kể từ hôm nay trên vâng mệnh trời, dưới thuận ý dân. Tất cả vì một Tiên tộc hùng mạnh.”

“Tất cả vì Tiên tộc, tất cả vì Tộc trưởng.”

Bên dưới đồng thanh hô vang theo lời hiệu triệu của Ngưu Quảng, lời hiệu triệu của vị tộc trưởng chễm chệ oai nghiêm.



Trời cao luôn có cái đạo của trời cao. Nhưng con người cũng có cái lẽ của con người. Kẻ đi đến cuối cùng mới là người chiến thắng. Ngưu Quảng luôn tin như thế.

Hắn là kẻ tính toán đến cuối cùng, sống sót đến sau cùng. Hắn là một người chiến thắng. Cho dù con đường hắn đi, cái đạo có thuận trời cao hay không hắn chẳng cần biết.

Vì đạo của trời ai mà biết hết?

Nhưng trời luôn luôn xoay vần thế gian. Con người không thể nằm ngoài guồng quay đã được định sẵn. Mọi thứ không phải tồn tại mãi mãi, mọi thứ không phải bất di bất dịch.

Và…

Có một kẻ luôn là biến số Ngưu Quảng không thể ngờ tới. Cho dù trước nay hắn luôn tự tin nắm vững kẻ đó trong tay, kì thực, đó là số mệnh định sẵn dành cho kẻ đó, không phải dành cho Ngưu Quảng mà hắn vẫn thường lầm tưởng.

Kể cả những nỗi đau thương, bọn chúng vốn được dự đoán trước rồi. Những kiếp nạn ấy là do ông trời sắp đặt. Cứ tạm thừa thãi đổ tại trời xanh thế đi, dù sao, đây là dấu mốc quan trọng dành cho một kẻ số mệnh đầy rẫy bí ẩn sâu xa.

Một bóng hình nhỏ nhắn đột nhiên đứng dậy giữa rừng người đang quỳ trước mặt Ngưu Quảng.

Tất cả đều phải phủ phục trước sự uy nghiêm của vị tộc trưởng, tại sao có kẻ lại dám cả gan đứng lên?

Kẻ đó, không chắc đã là người Tiên tộc mà phải quỳ gối trước Tiên tộc.

Kẻ đó, bất luận thế nào cũng không để ý đến những thứ tồn tại xung quanh.

Kẻ đó chỉ nhìn về một phía, hướng mắt thật xa vươn tới chín trượng đài cao. Hướng đến Ngưu Quảng.

Đằng Long đích thực là một biến số.

Gió lại nổi lên rồi!



“Hai ngươi, mau chặn hắn lại cho ta!”

Ngưu Quảng ra lệnh cho hai người bên cạnh ở trên đài cao. Đó chính là Thiệu Bình và Phụng Dương. Hắn đã sớm biết sự tình xảy ra theo chiều hướng đó. Một chước cuối cùng, con cò cuối cùng Hùng Vũ sắp đặt để chống lại hắn trong ngày trọng đại.

Quân đội của hắn đâu? Chẳng phải hắn ta là một chân truyền tộc trưởng từ phía Hùng Vũ hay sao? Một kẻ tự cho là khôn ngoan khi mà cố tình giả chết?

Hình như… Ngưu Quảng lại đang lầm tưởng đến một người khác. Hắn đã sai rồi! Người đến không phải Hùng Việt nên không thể nào mà có quân đội, cũng không thể nói là người kế vị chính thức Hùng Vũ để lại. Hùng Việt thực sự suýt chết, không phải giả chết giống như Ngưu Quảng thầm nghĩ. Nếu không có một bàn tay tác động, nếu không có sự trợ giúp của người cùng chung dòng máu?

Người đến chỉ có một mình, không chính thức, nhưng cũng có thể coi là truyền nhân Hùng Vũ. Bởi vì một nhẽ, bởi vì câu nói nửa vời Hùng Vũ chưa kịp hoàn thành. Đằng Long vẫn luôn hi vọng, vẫn luôn tâm niệm, máu trong cơ thể của y một phần cũng giống loại máu chảy trong huyết quản Hùng Vũ.

Phải chăng là một dòng máu linh thiêng?

“Đứng lại!”

“Kẻ nào? Mau báo rõ họ tên!”

Bọn Huyết Đồ bên dưới một đám bắt đầu ra mặt. Chúng phụ trách việc canh gác hôm nay. Huyết Đồ cần phải đảm không để bất kì kẻ nào lạ mặt xuất hiện trong lễ Tế trời. Nực cười chưa? Kẻ lạ mặt chẳng phải đang đứng sờ sờ ra đấy. Biển người tụ tập đông đúc, làm sao Huyết Đồ kiểm soát hết được?

Đằng Long vẫn đứng ở đó, vẫn im lặng.

“Có nhận ra hắn hay không?” Thiệu Bình đến nơi thì hỏi.

Thiệu Bình sở dĩ phải hỏi câu ấy vì hắn đã nghĩ chỉ có một kẻ duy nhất tìm đến phá rối hôm nay. Không còn cái tên nào khác ngoài Đằng Long.

“Bẩm quan lang, thuộc hạ vẫn chưa nhìn rõ.” Một Huyết Đồ trả lời.

“Ngươi! Ngẩng mặt lên cho ta xem? Ngươi là ai lại dám ngang nhiên đứng lên trong khi bổn tộc còn đang làm lễ?”

Thiệu Bình lên tiếng quát. Người đứng trước mặt liệu rằng có phải Đằng Long?

Người kia nghe tiếng Thiệu Bình thì ngẩng nhìn lên. Y mặc một bộ đồ đen, khoác chiếc áo choàng màu đen kín thân. Đặc biệt y có mái tóc để xõa che đi một bên mắt.

“Hắn là ai? Hình như ta chưa từng gặp?” Thiệu Bình thầm nghĩ.

Hắn không nhận ra ư? Một Đằng Long đang đứng ngay thẳng trước mặt của hắn mà không nhận ra được ư?

Không!

Một Đằng Long hoàn toàn khác!

Không còn khăn che mặt, không còn buộc tóc sau lưng. Đằng Long đã cắt đi mái tóc của mình, y chỉ để nó dài ngang vai, đủ dài để che đi một bên mắt. Y vẫn thích thế, Như Tranh cũng thích thế. Đằng Long có nước da trắng bạch, là vì che mặt lâu ngày hay còn lí do nào khác?

Diện mạo đã hoàn toàn thay đổi. Chẳng có vết sẹo nào hết, gương mặt Đằng Long bình thường như bao người khác.

Nhưng bình thường đến nỗi cô độc và lãnh khốc.

Một ánh mắt băng hàn nhìn lên Thiệu Bình.

“Là y?” Phụng Dương âm thầm xung động.

Là y? Y đã quay lại?

Là y? Tại sao thoát rồi vẫn còn quay lại?

Đây là… đây là gương mặt thật sự của y?

Đằng Long!

Trong lòng Phụng Dương tràn ngập mâu thuẫn. Vừa vui sướng khi thấy Đằng Long bình an vô sự, vừa đau đớn khi biết chắc chắn Đằng Long quay lại là một quyết định liều lĩnh.

Đôi mắt hồ sâu không đáy của nàng chẳng thể kìm chế cho được, nó đang long lanh một hai hàng lệ, nước mắt chỉ trực trào ra.

“Ngươi là ai? Mau nói!” Thiệu Bình quát.

Hắn thầm quan sát phản ứng của Phụng Dương và rồi dường như hắn ta bắt đầu nhận ra một điều gì đó.

“Ta…” Đằng Long lên tiếng. “Là một ai đó!”

Trả lời vô cùng cộc lốc? Thiệu Bình nghe thấy thì liền nổi giận. Bây giờ hắn đã là một quan lang của Tiên tộc, kẻ nào hỗn láo dám nói với hắn thế này cơ chứ?

“Ngươi…”

“Quan lang cẩn thận!”

“Bảo hộ quan lang!”

Thiệu Bình chẳng kịp quát lên với kẻ lạ mặt thì mấy Huyết Đồ bên cạnh đã vội hét lớn rồi thì cuống quýt xúm lại phía hắn.

Đằng Long – Kẻ lạ mặt đột nhiên lao tới hướng thẳng về phía Thiệu Bình.

Sát khí!

“Mỵ nương! Cẩn thận, hãy theo ta lùi lại.”

Thiệu Bình kéo tay Phụng Dương lùi ra phía sau. Nhiệm vụ chặn kẻ lạ mặt giao lại cho đám Huyết Đồ.

Xoẹt! Xoẹt!

Hàng loạt thanh kiếm đã được tuốt ra khỏi vỏ. Trước mặt Đằng Long mấy chục Huyết Đồ kiếm gươm vô cùng sáng loáng.

“Mau bắt hắn lại cho ta!” Thiệu Bình ra lệnh.

Một mình liệu có địch lại số đông?

Số đông ư? Xung quanh ngoài ta thì còn ai nữa? Đằng Long chẳng hề để tâm đến đám Huyết Đồ trước mặt?

Xung quanh y yên ắng lắm, và cũng vắng vẻ lắm. Chẳng nghe thấy gì, chẳng nhìn thấy gì.

Xung quanh chỉ toàn một màu đen tối mà thôi.



Nhưng mà cuộc chiến thì vẫn cứ phải diễn ra theo đúng dự định!

Phụng Dương rụt tay ra khỏi Thiệu Bình. Nàng đi về phía Tuệ Cơ và ngồi xuống bên cạnh bà.

“Người này có phải là…” Tuệ Cơ hỏi.

Phụng Dương không đáp mà chỉ lặng lẽ gật đầu đau khổ.

“Đằng Long! Ngươi có nhất thiết phải thực hiện lời hứa đối với Hùng Vũ đại nhân hay không? Ta không thể biết ngươi đã hứa gì nhưng mà ngươi vẫn có quyền buông bỏ. Tiên tộc đã nợ ngươi rồi, gia đình của ta cũng nợ ngươi nữa. Ngươi làm như vậy thì ta ăn nói thế nào với người đó được?”

Tuệ Cơ thầm cảm thán. Nhưng có một kẻ chẳng hề quan tâm cảm xúc của người bên cạnh.

“Kịch hay bây giờ mới thật sự bắt đầu.”

Lý Kiệt thản nhiên nói. Hắn ta nãy giờ vẫn ngồi xếp bằng hai mắt lim dim. Chỉ khi Đằng Long xuất hiện thì hắn bắt đầu lên tiếng.

Giọng điệu của hắn có phần không giống hàng ngày cho lắm.

“Mỵ nương! Tuệ Cơ! Hai người có nhận ra ai hay không?”

Lý Kiệt cúi đầu chào cho phải phép. Mục đích của hắn chỉ là kích thích trí tò mò mà thôi.

“Mau nói! Hắn là ai?” Mỹ An lập tức trúng kế.

“Nếu như mỵ nương Mỹ An đã không nhận ra thì cứ chờ xem, lát nữa là biết ngay thôi.”

Nói rồi Lý Kiệt chăm chú nhìn về phía xa, cho dù cạy miệng hắn cũng không thèm thốt lên nửa chữ.



“Bắt lấy hắn!”

Huyết Đồ lập tức xông tới sau khi nghe được hiệu lệnh. Đối thủ của họ chính là người có vóc dáng nhỏ nhắn kia sao?

Nhưng bóng hình ấy thoắt ẩn thoắt hiện.

Đằng Long không để đối phương theo kịp bản thân. Tay phải ngăn cản đối phương chém kiếm, tay trái lập tức tung một cú đấm rất mạnh vào ngực. Huyết Đồ đầu tiên xông đến đã bị hạ gục trong giây lát. Tiếp theo, Đằng Long thuận thế bay người về sau kẹp cổ một Huyết Đồ khác khiến cho đối phương bất tỉnh nhân sự.

“Đây là cái gì?”

“Chính là sơ đồ cơ thể con người! Đằng Long, ngươi xem, ta đã đánh dấu tất cả vị trí yếu điểm cho ngươi rồi đây.”

“Làm vậy làm gì cơ chứ?”

“Chẳng phải giúp ngươi luyện kiếm hay sao? Nếu ngươi tấn công chính xác điểm yếu đối phương thì có thể đánh bại hắn rồi. Đúng không?”

Không sai! Nàng nói đúng, chỉ cần chúng không thể chạm vào người của ta.

Đằng Long luồn lách di chuyển rất mau lẹ, không bao giờ, y không bao giờ để cho đối phương tiếp cận được mình. Bởi vì xung quanh yên ắng chỉ mỗi có gió là đang nổi lên. Bất kì hành động nào của kẻ địch đều làm gió thổi. Gió mang đến cho Đằng Long điềm báo nguy hiểm. Nhờ gió mà y né tránh, nhờ gió mà y đỡ đòn hết lần này đến lần khác.

Với gió ở quanh, Đằng Long dường như không có điểm yếu?

Có chứ!

Nào là khuỷu tay, bắp chân. Nào là đầu gối, cổ họng. Nào là mạn sườn, ổ bụng. Tất cả vị trí trên cơ thể con người đều sẽ trở thành điểm yếu cho người luyện võ.

Nhưng…

“Võ thuật quả nhiên lợi hại! Kẻ này rốt cuộc lai lịch thế nào?” Ngưu Quảng trầm ngâm.

“Ý đại nhân là?”

Vũ Lâm vừa đứng bên cạnh Ngưu Quảng vừa e dè. Hắn ta dẫn đầu một đám thị vệ Ngưu gia tiến đến bảo hộ chủ nhân. Kẻ gây sự là ai mà được đại nhân xem trọng như vậy?

Trong lòng Vũ Lâm nổi lên một luồng khó chịu. Trước đó đã có Đằng Long khiến hắn nhất quyết phải giết bằng được, giờ lại đến lượt tên này?

Điểm yếu Đằng Long bị gió che đậy nhưng mà của đám Huyết Đồ thì không. Chúng cứ thế lần lượt phơi bày điểm yếu của mình trong lúc di chuyển. Đằng Long chỉ cần đánh trúng và thế là hạ được từng tên, từng tên một.

“Kẻ này? Hắn…”

Những người đứng xa chỉ biết một người đấu lại với mấy chục người mà không thể biết được ánh mắt ấy.

“Mắt của hắn…”

Đám Huyết Đồ hoảng sợ khôn cùng. Mỗi lần Đằng Long di chuyển lại gần bọn chúng tức thì ánh mắt ấy lại hiện ra.

Ánh mắt đen láy như vô hồn. Và quan trọng hơn, ánh mắt luôn nhìn xuống đất.

“Giao đấu không cần quan sát? Huyết Đồ nhất quyết không phải đối thủ của y.” Lý Kiệt lên tiếng.

“Mẹ, kẻ này là ai thế? Hắn đến đây làm gì?” Mỹ An hỏi nhưng chỉ nhận được sự im lặng của Tuệ Cơ. “Phụng Dương, chị có biết là ai hay không?”

Chẳng ai trả lời, thậm chí Mỹ An còn nhận cái hừ khinh bỉ từ phía Lý Kiệt.

“Mỵ nương chẳng cần phí sức quan tâm. Cứ ngồi chờ xem liệu y có thể đi được bao xa.”

Ta… có thể đi được tới đâu?

Đằng Long chưa thể trả lời ngay được. Chỉ biết, nếu như Đằng Long đánh bại được đám Huyết Đồ, quãng đường mà y đi được kéo dài thêm ra một chút.

Đừng hòng ngăn cản ta nữa!

Ta… chẳng cảm thấy gì!