Phong Kiếm Quyển 1: Thiên Khai

Chương 55: Vân Mạt




Máu tung tóe khắp nơi, máu tuôn thành dòng. Không đâu là không nhuốm đặc trưng của máu.

Và cái thứ vừa rơi theo dòng máu ấy, bây giờ người ta có thể nhìn rõ được rồi!

Nó… là… một cánh tay!

Cánh tay bên phải đứt lìa rơi thẳng xuống đất!

“Ha…” Không biết là cười hay khóc. Không biết cái miệng đang há nửa vời ở kia là muốn nói đến điều gì? Chỉ biết…

Đằng Long đổ sụp xuống đất sau đó. Y bất giác nhìn sang phải, y nhìn thấy rõ mồn mồn cánh tay của mình vừa mới đánh rơi.

Rơi rồi! Dường như tất cả mọi thứ không còn đủ sức để nắm trong tay. Đằng Long đánh rơi tay phải, đánh rơi Như Tranh và tình phụ tử dành cho Hùng Vũ. Đằng Long đánh rơi tất cả.

“Hắc, hắc!”

Thở dốc là điều duy nhất Đằng Long có thể làm được lúc này, nhưng là hít thở một cách đứt đoạn. Bởi vì máu nóng vẫn cứ tiếp tục chảy ra từ chỗ vết thương. Đau đớn cùng cực!

“Như thế mới gọi là sơ hở chết người đấy! Tên ngu xuẩn!” Ngưu Quảng thét lớn.

Hắn đã hoàn đắc thủ trong lần so chiêu vừa xong. Một tên nhãi ranh cả gan làm bậy, Đằng Long hỗn xược dám dùng lặp lại hai lần chiêu thức với hắn hay sao? Liệu đây có phải là kẻ ngu si bậc nhất Ngưu Quảng từng gặp trên đời? Ngu là đúng rồi, bởi vì từ đầu chí cuối Đằng Long đều bị Ngưu Quảng lợi dụng. Cho dù cố gắng giấu đi thực lực hòng làm một điều bất ngờ hôm nay, Đằng Long trong mắt Ngưu Quảng cũng chỉ là kẻ u mê không tỉnh. Bởi vì có giấu đến đâu cũng không thể nào giấu mãi cho được, thực lực cao siêu đến đâu rồi cũng sẽ đến một điểm kết thúc.

Cố chấp mê muội rằng mình phải giết bằng được đối phương? Vậy thì phải xem kẻ nào đi đến những bước người kia không thể đi tới được nữa.

Tiềm Long Xuất Thủ, chiêu thức quả thực cường đại, chiêu thức tuyệt nhất Đằng Long có thể sử ra từ trước đến nay. Đáng tiếc, chiêu thức không đủ uy lực kết liễu đối phương. Tiềm Long Xuất Thủ chính là một điểm kết thúc. Một điểm tới hạn trong chuỗi năng lực đáng ghờm của kẻ tầm thường ủ mưu làm chuyện kinh thiên động địa.

Dấu chân trên cát này, nếu như đứng yên một chỗ, có lẽ Đằng Long, Ngưu Quảng vẫn còn cân tài cân sức. Tuy nhiên ranh giới đánh dấu sự cân bằng quá đỗi mỏng manh. Ngưu Quảng có thể tiến thêm một bước với Hắc Mang Trảm thì ngay lập tức, Đằng Long đã bị bỏ lại ở tít phía sau. Bởi vì đôi chân của y không cất lên được, bởi vì chính bản thân y không còn thứ gì để mà sử dụng làm thành sát chiêu xảo trá.

Tiềm Long Xuất Thủ đã bị người ta phá giải. Rất đơn giản thôi…

Chỉ cần chặt đứt cánh tay thi triển là xong!

Ngưu Quảng dự định như thế và hắn cũng đã nhanh chóng làm được. Một kiếm xuất ra trảm luôn cánh tay Đằng Long vốn quen với việc cầm kiếm. Tay thuận đã mất, kiếm thuật sau đây cũng dần bị người phế bỏ mà thôi.

Tình hình biến đổi nhanh chóng khiến cho mọi người chỉ mải chú ý dị sự. Mấy ai để dành hơi sức quan tâm chiêu kiếm Ngưu Quảng vừa mới dùng qua? Mọi người chỉ mãi chăm chăm nhìn vào Tiềm Long Xuất Thủ mà không hay biết Hoàng Mãng vẫn còn nằm dưới đất kia. Chẳng có một ai động đến thanh kiếm đó cả?

Ngưu Quảng chẳng hề dùng đến Hoàng Mãng vẫn đả bại được Đằng Long? Thứ mà hắn vừa sử dụng chắc hẳn còn sắc hơn kiếm?



“Ngươi muốn báo thù cho Hùng Vũ ư? Vậy thì ta đây sẽ cho ngươi chết theo cách của hắn.”

Lời nói vừa dứt đã khiến mọi người kinh hồn bạt vía.

Một luồng chân khí màu tím cứ thế bay về Ngưu Quảng, bay về bàn tay đang giơ niệm ấn của hắn. Ngưu Quảng lạnh lùng, hắn ta từng bước, tướng bước tiến đến Đằng Long.

Chân khí không từ đâu khác mà chính từ Hoàng Mãng kiếm bay tới. Hay nói chính xác, tử khí phát ra từ một viên ngọc đính trên phần chuôi Hoàng Mãng.

Một viên ngọc tím tỏa sáng lập lòe, một thứ ánh sáng quỷ dị khiến cho lòng người hoảng sợ.

“Hiểu rồi! Thì ra cái thứ chém đứt cánh tay Đằng Long không phải là kiếm mà chính là luồng khí này.” Ám Dạ thầm nghĩ.

Dụng khí thay kiếm, một thân võ công của Ngưu Quảng đã đạt đến mức cao thâm Đằng Long không thể tưởng tượng. Đâu phải mình y mới biết từ bỏ vũ khí để tạo sát chiêu? Ngưu Quảng cũng làm được thế, và còn hơn thế. Bởi vì Đằng Long bỏ kiếm là một nước đi mạo hiểm, Ngưu Quảng bỏ kiếm để dùng sát chước mạnh hơn cả kiếm. Võ công quả thực hảo hạng. Có điều…

“Vẫn kém Hùng Vũ một bậc! Chẳng qua là có tử khí hộ thể, hay nói đúng hơn, chính là Tam Ly châu.” Ám Dạ thầm nhếch mép.

Tam Ly châu? Chẳng phải hai viên đã đem cống nạp Lư Trường rồi sao?

“Người đời chỉ biết Tiên tộc có hai Tam Ly mà không hề biết thế gian vẫn còn tồn tại một viên thứ ba. Ám Dạ tìm kiếm lâu nay, thật không ngờ rằng nó lại nằm trong bàn tay Ngưu Quảng, nằm ngay trong chính Hoàng Mãng.”

Đúng là những gì hôm nay thu hoạch đối với Ám Dạ không phải là ít.

“Có điều… việc lạm dụng Tam Ly sẽ đem đến những hậu quả thế nào? Vẫn là chưa thể lường trước được. Một Lư Trường, giờ lại có thêm một Ngưu Quảng nữa?”

Ám Dạ đắn đo nhưng hắn cũng không quên mất việc phải giải thích vì sao Đằng Long thất thủ. Chẳng phải đã rõ rành rành rồi ư? Ngưu Quảng dùng chính tử khí hút từ Tam Ly kết thành kiếm ảnh. Luồng khí sắc lẹm như thế, nếu như chém vào Ám Dạ, có khi hắn cũng đứt lìa thân thể chứ nói gì đến Đằng Long. Đấy là nếu như Ngưu Quảng tạo được cơ hội chém hắn. Hừ!

Ngay lúc này đây, Ngưu Quảng vẫn đang tích cực hút lấy chân khí từ Tam Ly châu. Hoàng Mãng nằm ở phía xa liên tục lan tỏa tử khí ngùn ngụt. Toàn bộ luồng khi bay đến tập trung hết vào bàn tay Ngưu Quảng.

“Cái chết Hùng Vũ phải nhận cũng đã rõ ràng! Liệu rằng con trai của hắn cũng sẽ tương tự?”

Ám Dạ đứt mạch suy nghĩ. Bởi lẽ…

“Chết đi!”

Nhanh như cắt, Ngưu Quảng lao đến Đằng Long.

Phụt!

Một chưởng đánh vào giữa ngực của kẻ yếu đuối đang nằm dưới đất. Đã yếu, giờ đây sẽ dần trở nên thoi thóp.

Thân ảnh Ngưu Quảng lướt đi nhanh nhẹn, đến nỗi ngay cả Ám Dạ cũng chẳng thể nào trở tay cho kịp. Nực cười chưa? Chính hắn đã từng luôn miệng khẳng định sẽ không nhúng tay vào trận đấu này. Lẽ nào hối hận rồi sao? Ngay cả ý nghĩ sẽ cứu Đằng Long bỗng chốc biến thành nửa vời. Nửa muốn cứu nửa không muốn cứu. Muốn cứu bởi vì Đằng Long chết đi có phần đáng tiếc, không cứu bởi vì trong người của y đang có dòng máu Hùng Vũ tuôn chảy.

Ám Dạ mông lung sau đó hắn ta nghe được một thứ âm thanh thảm thiết.

“Mau cứu lấy nó!”

Là tiếng của Tuệ Cơ. Bà ta không thể chịu đựng nổi nữa lập tức quát lớn ra lệnh. Nhưng bà ra lệnh cho ai kia chứ? Giờ này bà đâu còn là thân phận chủ mẫu Tiên tộc?

Phụng Dương sau khi trấn tĩnh đã chạy lại chỗ Đằng Long, trong khi Mỹ An chỉ biết đứng như trời trồng.

Giờ này, đích thị chỉ có nàng mới dám cả gan xông lên trước mặt Ngưu Quảng. Phụng Dương dùng ngay Trị Dũ thuật để cầm máu cho Đằng Long, máu đang chảy ra tung tóe từ phía cánh tay bị đứt.

Nhưng là dù nàng có cầm máu được, thì điều đáng lo…

“Đã trúng Vân Mạt của ta… đừng mong có thể sống sót!”

Không sai, một chưởng đánh vào Đằng Long vừa rồi chính là Vân Mạt. Cũng chính một chưởng hạ sát Hùng Vũ khi xưa. Ngưu Quảng giữ đúng lời hứa, hắn ta sẽ cho Đằng Long chết đi theo đúng cái cách Hùng Vũ đã từng. Cha chết dưới tay Ngưu Quảng, con cũng sắp sửa ra đi. Phải chăng dòng dõi Hùng Vũ sắp sửa chẳng còn một ai.

Nếu như Đằng Long chết đi, nếu như không còn một ai chống lại Ngưu Quảng. Chuyện về tuyệt tử tuyệt tôn, chắc chắn sẽ dần hiển hiện.

“Vấn đề Tiên tộc sắp sửa đối mặt, ha ha, vừa hay cũng là những điều Hắc Dạ mong muốn. Vô cùng mong muốn!”

Ám Dạ dõi theo Ngưu Quảng như thể là một động thái cảm ơn, Ám Dạ cảm ơn những gì Ngưu Quảng đã làm. Rất hợp với ý của hắn, rất… hài lòng!

Ngưu Quảng tiến lên phía trước, hắn ta tiến lên đài cao để ngắm cho rõ, nhìn cho rõ và thị uy cho rõ.

“Đây chính là kết cục của kẻ phản tặc.” Thanh âm to lớn vang vọng. Thế nhưng…

Mọi người vẫn im lìm. Không phải Ngưu Quảng vừa mới nói về Hùng Vũ đấy ư? Lời nói rõ ràng chẳng hề giấu diếm.

Hùng Vũ là do Ngưu Quảng giết chết! Người mà bọn họ vô cùng kính trọng, vô cùng thương tiếc… rốt cuộc… tại sao một vị tộc trưởng sắp sửa lên ngôi có thể ra tay hạ sát một vị tộc trưởng người dân kính trọng tôn sùng?

Lòng người thật khó đoán, bọn chúng trước đây vẫn luôn ủng hộ Ngưu Quảng thế nhưng chỉ cần biết được hung thủ giết hại Hùng Vũ, dường như… lòng người bắt đầu lẫn lộn.

Vứt quách cái thứ nhân nghĩa vớ vẩn ấy đi! Bọn chúng, cái lũ dân đen ngu muội làm sao hiểu được những gì Ngưu Quảng đã hiểu. Làm sao dám làm những việc Ngưu Quảng đã làm?

Bởi vì… hắn ta có được dã tâm, hắn ta có được hoài bão. Hắn ta muốn làm một kẻ thống trị, như lúc này đây?

“Kết cục của kẻ dám chống lại ta!”

Không ai lên tiếng hò reo bởi vì chiến công trừ đi kẻ gian của tộc trưởng cả. Họ chỉ nhìn vào Ngưu Quảng với một ánh mắt, có thể là hoài nghi, có thể là sợ hãi. Hoặc cũng có thể là…

“Phụng Dương cả gan giúp đỡ phản tặc. Bắt lấy!”

Nhân cơ hội này tiêu diệu luôn cả Phụng Dương. Cơ hội trời cho còn gì? Con người mưu kế trước sau như Ngưu Quảng đương nhiên chẳng thể bỏ qua.

“Để xem nhà ngươi chịu đựng được đến bao lâu?” Ngưu Quảng chẳng thèm ra tay kết liễu Đằng Long. Hắn muốn từ từ thưởng thức thành quả thì hơn.

Mấy tên lính gác nghe lệnh đã liền xộc tới kề kiếm vào cổ Phụng Dương. Nàng bị lôi ra tách khỏi Đằng Long không cho chữa trị thêm nữa.

Cũng may, đã kịp cầm máu cho Đằng Long rồi. Nàng hi vọng…

Sống được lúc nào hay lúc ấy!



Thình thịch! Thình thịch!

Đằng Long vẫn nghe thấy tiếng trái tim của mình đều đặn. Dần dần, xen kẽ giữa hai nhịp đập trái tim chính là nhịp thở thoi thóp của y.

Y đã thở quá nhẹ và trái tim… cũng đập quá chậm mất rồi!

Hộc!

Một ngụm máu lại ứa ra trên miệng Đằng Long. Giờ này nó đã chuyển sang đỏ đậm.

Thình… thịch!

Thêm một nhịp, những là lỗi nhịp. Hình như trái tim đã không còn muốn nghe lời của y thêm nữa.

“Buông ta ra! Các người nghe rõ không hả?” Phụng Dương cựa quậy nhưng mà sức nàng yếu đuối địch sao lại nổi mấy tên hộ pháp? “Đằng Long! Đằng Long! Ngươi có nghe thấy hay không?”

“Có một luồng tử khí ở trong người ta, vẫn luôn cảm nhận, ta luôn cảm nhận được nó. Luồng khí bóp nghẹt trái tim của ta.” Đằng Long vẫn còn tỉnh táo đấy ư? “Hiểu rồi! Vân Mạt chính là như vậy, bóp nghẹn trái tim đối phương, để cho nỗi đau từ từ dày vò, để cho cái chết từ từ tìm đến.”

Hắc hắc! Đằng Long thở ra khó nhọc.

“Ta… thấy lạnh!”

“Đằng Long! Hãy nhìn vào ta, hãy nhìn ta này, đừng có nhắm mắt.” Phụng Dương cuống quýt.

“Đúng là ta vẫn nhìn thấy mỵ nương. Tuy nhiên…” Đằng Long đã nhắm mắt.

“Long! Nhìn ta này! Sao ngươi không đi luyện kiếm với ông?”

Là tiếng của ai khiến ta tỉnh giấc? Phải rồi, tất cả những chuyện vừa qua chỉ là giấc mộng hão huyền mà thôi.

Như Tranh đang đứng trước mặt ta đây. Nàng khẽ cúi xuống xoa vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Tại sao phải cúi? Bởi vì ta mới là một đứa trẻ lên sáu, còn nàng, hình hài của nàng. Lẽ nào cải tử hồi sinh?

“Nhìn ta! Ngươi đi hát thuốc với ta nhé?”

Ha ha, Đằng Long ta đã mười lăm tuổi rồi. Đã trưởng thành rồi. Nhưng Như Tranh nàng hình như thấp đi thì phải, nàng mới là thiếu nữ thôi. Làm sao có thể?

“Nhìn… Cứu… cứu ta!”

Một đứa bé gái ngây ngốc định đút thìa cháo vào miệng Đằng Long. Giờ đây y đã trưởng thành, y đã có thể cầm kiếm cự lại địch nhân. Nhưng bé gái ây… nó đau lắm, nó đang ôm ngực ho lên từng hồi khó nhọc. Bé gái Như Tranh với đôi mắt đen to tròn và nhợt nhạt. Làn da của nó, làn da lở loét những vết ố vàng. Bé gái ấy dường như sắp chết?



Đằng Long lúc này trong cơn mê sảng, tất cả suy nghĩ còn lại của y thuộc về một người con gái duy nhất. Nhưng mà dường như Đằng Long, Như Tranh đang đi ngược chiều thời gian. Nàng đang trở về tuổi thơ tươi đẹp còn y đang bước những bước tột cùng khổ đau.

Ta… sắp chết!

“Số mệnh của ngươi hoàn toàn nằm trong tay ngươi!”

Đằng Long bất giác nhớ thêm một người nữa. Tiếng nói hào sảo của ngài, sự oai phong lẫm liệt của ngài. Đã từng, một thời Đằng Long đã từng mơ ước.

Giờ thì hết rồi! Chẳng còn gì sất. Chẳng…

“Còn có ta đây?”

Ma ảnh bước đến từng bước chậm rãi. Hắn ta đứng trên mặt nước, giống như chỉ là mặt phẳng, bởi vì dòng nước không có chiều sâu. Nó chỉ như sợi chỉ mảnh cắt ngang thân thể Đằng Long. Phân định một cách hời hợt, bên trên sợi chỉ là phần thân thể không ngập trong nước, bên dưới sợi chỉ… cũng là một phần không ngập trong nước.

Hồ nước màu đỏ dường như đang bị xóa nhòa, bởi vì toàn thân Đằng Long đã dần khô ráo. Điều đó biểu thị… chân khí màu đỏ của y cũng không còn nữa. Chân khi đã cạn, người cũng chuẩn bị đi xa?

“Các người lại đến đấy ư?” Đằng Long chẳng thể kiểm soát được những giọng nói xuất hiện bên tai. Hệt như lúc đó.

Làm gì có các ngươi! Chỉ có ta đến với ngươi mà thôi!

“Vậy ngươi là mặt trời, là tâm trí hay là trái tim ta?”

Chẳng là gì hết. Nhưng trái tim ngươi đau lắm phải không?

“Không sai! Như Tranh đã chết rồi, trái tim ta đau lắm.”

Sai, sai, sai. Trái tim ngươi đau là vì Vân Mạt kia!

“Hừ, có khác gì nhau đâu chứ?”

Có đấy! Khác đấy!

Thịch!

Đằng Long đau đớn vô cùng ở ngực. Cái thứ tử khí trong người lại một lần nữa siết chặt trái tim. Cho dù trái tim có gồng cỡ nào chăng nữa cũng chẳng thoát ra khỏi vòng kìm kẹp, thoát ra để co bóp.

Như Tranh là cả trái tim của ngươi kia mà!

“Cái gì?”

Vù vù!

Phong ba bão táp nỗi lên, những cơn gió thổi cứ thế lao đến thốc mạnh vào người Đằng Long. Hay là thổi bay đôi chút hồn phách vẫn còn đọng lại trong một thân xác không được vẹn nguyên?

Thịch!

Có lẽ nên đập lần này nữa thôi!

“Nỗi đau này…”

“Đằng Long!” Phụng Dương cố gọi lần nữa nhưng không thấy y có một gì đó tiếp nhận thanh âm của nàng.

Thân thể của y đã bất động, lồng ngực cũng bất động. Không còn thở nữa, nghĩa là đã không còn sống trên đời nãy nữa.

Choang!

Một giọt nước mắt long lanh rơi xuống nền đá. Giọt lệ sầu thảm của mỹ nhân!



“Đã đến lúc rồi!” Ma ảnh nhảy xuống xuyên qua một sợi chỉ mảnh. Hắn đang áp trán của mình vào trán Đằng Long.

“Cùng… bay lên!”

Thân thể Đằng Long bay lên cùng ma ảnh, cả hai vẫn luôn áp trán vào nhau. Đôi mắt Đằng Long lúc này trắng đục, tuy nhiên y vẫn cảm nhận được thứ gì đó đến từ ma ảnh. Đó là hai lòe chớp đỏ từ phía hốc mắt, thì ra hắn ta không phải là không có mắt. Mắt của ma ảnh cũng một màu đỏ của máu như y.

Rắc!

Là tiếng gân cốt đang gãy đấy à? Là tiếng sợi xích đang dần nứt vỡ. Sợi xích vỗn dĩ kéo chặt cánh tay ma ảnh ngăn cản hắn ta đến gần Đằng Long. Giờ đây, dường như sợi xích không còn tác dụng gì nữa. Hai người bọn họ gần nhau hơn bao giờ hết, hai người…

Có mình Đằng Long mà thôi! Y đang rơi xuống, xung quanh toàn bộ là màu trắng đục như những làn mây. Phảng phất trong trường không gian mong manh chính là một màu đen tuyền và đặc quánh. Là quần áo Đằng Long? Hay là hơi lạnh, là bóng tối?

Chẳng còn nhẹ nhàng, chẳng còn êm dịu. Chúng dần biến thành gai góc và đặc sệt. Thêm vài mùi khét bốc lên tận mũi. Sợi xích bất thình lình xuất hiện, nó quấn chặt tay Đằng Long, dần dần, những chiếc gai nhọn từ phía sợi xích mọc ra đâm thẳng vào tay của y, đâm đến tận xương.

Bên trái hay bên phải? Đằng Long chẳng thể nhận định phương hướng. Y không biết được cái đầu của mình đặt đúng vị trí hay là đang quay ngược lại về sau?

Chỉ biết… màu trắng ở mắt dần dần biến thành màu đen!



Hòa hợp!

Gió thổi hòa với không gian lạnh buốt, đúng là hòa hợp.

Mỹ nhân rơi lệ tiếc thương cho kẻ vô tình, đúng là hòa hợp.

Vẫn còn một thứ…

Một thứ đen nhám bay đến đập vào quả cầu màu đỏ. Chúng đang xảy ra tranh chấp khi mà quả cầu màu đỏ ra sức kháng cự. Hình như bên trong quả cầu màu đỏ là một thứ gì ẩn chứa tiên cơ. Đó là tinh vân màu trắng, nó biết hắc cầu tìm đến chẳng có chút gì tốt đẹp. Nhưng nó yếu quá, nó chẳng thể nào kháng cự lại nổi.

Vỏ quả cầu đỏ vỡ ra bỏ mặc tinh vân màu trắng trước nay luôn được bảo vệ bên trong. Mặc cho hắc cầu hút lấy. Tinh vân màu trắng từ từ chui vào bên trong hắc cầu. Bên trong đã có tinh vân màu đen chờ sẵn. Chờ để tấn công!

Hai tinh vân lao vào nhau, chiến đấu với nhau, quay vòng cùng nhau.

Ô hay! Trong một giây lát cái thứ màu trắng nhận ra nó chẳng hề bị tiêu diệt như mình đã nghĩ. Tinh vân màu đen không muốn làm nó bị thương.

Chúng xoay tròn… và hòa quyện với nhau.

Hắc cầu sau khi hòa quyện liền lao vun vút trong các đường dẫn, nó lao đi với một tốc độ chóng mặt. Hắc cầu xuyên phá toàn bộ những chướng ngại vật trước mắt. Nó đang di chuyển trong khắp huyệt đạo trên người Đằng Long.

Phụng Dương! Nàng chính là người đầu tiên nhận ra cái bất thường ấy.

Từng đường sợi chỉ màu đen đang hằn lên cổ Đằng Long. Có thể toàn bộ thân người của y cũng đã xuất hiện những đường như thế. Đường chỉ màu đen… liệu có phải là mạch máu?

Hình như đang có thứ gì trôi nổi bên trong?

“Hử?” Ám Dạ cũng căng mắt ra quan sát. Lẽ nào nỗi niềm mong đợi của hắn đã đến?

“Nó vẫn còn sống?” Ngưu Quảng hoài nghi.

Toàn bộ huyết mạch Đằng Long bị bao trùm bởi màu đen hắc ám, màu đen hằn lên da thịt. Chuyện này là thế nào?

Đằng Long cảm nhận được, vẫn còn cảm nhận được ư? Một luồng sức mạnh nào đó đang chạy khắp trong cơ thể của mình.

Một mạch! Thân hình Đằng Long đứng dậy không chút mảy may đau đớn.

“Cái gì?”

“Làm sao có thể?”

Không còn bình tĩnh được nữa. Cả Ngưu Quảng và Ám Dạ, cả hai đều đã thốt lên kinh hãi.

Còn không kinh tâm động phách được sao?

Một kẻ chỉ còn thoi thóp chờ chết như Đằng Long lại có khả năng hồi phục thần kì đến thế?

“Vân Mạt không có tác dụng với nó?” Ngưu Quảng thắc mắc. “Không đúng, nhịp thở của nó rõ ràng đã chậm đi, nó nhất định trúng phải Vân Mạt rồi.”

“Vân Mạt đúng là vô cùng đau đớn.” Đằng Long lên tiếng, chính là cái giọng thâm trầm nhưng đanh thép của y.

“Nhưng mà nỗi đau của ta… không gì có thể so sánh!”

Đằng Long lạnh lùng, một làn khói trắng thoát ra từ miệng của y, nó giống như là hơi nóng phả ra giữa một ngày đông giá lạnh. Và rồi…

Uỳnh! Một hơi áp lực vận hành trong cơ thể Đằng Long. Mang theo cùng nó chính là…

“Không thể nào. Tuyệt không thể nào?” Ngưu Quảng thốt lên bực tức.

Tất nhiên là có thể chứ, toàn bộ tử khí Vân Mạt truyền vào trong người Đằng Long đã bị một cái vận lực của y ép hết ra ngoài. Nỗi đau tận cùng biến thành sức mạnh, nỗi đau kháng cự Vân Mạt. Nỗi đau của y khống chế và hóa giải nó. Điều mà trước nay chưa từng một ai có thể làm được.

Nỗi đau này, đơn giản mạnh hơn Vân Mạt gấp muôn vạn lần!

Đằng Long liếc nhìn tay phải của mình. Máu đã ngừng chảy để lộ ra ngoài thớ thịt đỏi tươi lấp ló sau tay áo rách. Chẳng sao! Không có tay phải thì dùng tay trái. Đằng Long nhặt lấy thanh kiếm của mình đang nằm trên đất.



Run lên!

Ngưu Quảng đang hơi run run. Vì lạnh hay vì sợ, cảm giác của hắn lúc này, chẳng thể bình tĩnh được nữa những cũng chẳng phân biệt được nữa.

Hai tay run lên, toàn thân Ngưu Quảng bủn rủn bởi vì hơi lạnh đang dần ập tới!

Đây là hậu quả của việc sử dụng Tam Ly hay sao?

“Ngươi từng hỏi ta mục đích của ta đến đây làm gì phải không?” Đằng Long nhìn chằm chằm Ngưu Quảng mà nói.

Đúng rồi, cái nhìn đáng sợ như phả hơi lạnh vào gáy Ngưu Quảng.

Ai? Ai đang nhìn hắn từ đằng sau lưng? Có phải nhữn oan hồn không? Là Hùng Vũ, là Phùng Ngạn, hay là Vũ Lâm. Hay là toàn thể binh sĩ Tiên tộc chết trận?

Hoang đường! Người chết là hết, chẳng có lí gì có thể quay lại ám ảnh con người. Hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, Ngưu Quảng cao giọng:

“Ngươi có cần cố gắng đến vậy hay không? Bây giờ đã thành một tên phế nhân mà vẫn còn muốn báo thù?”

Trừ phi người nhìn hắn từ phía sau không phải người chết!

Đối phương không có phản ứng. Cơ hồi đây rồi, đây chính là lúc để cho Ngưu Quảng hồi phục sức lực.

“Đằng Long, còn không ngoan ngoãn đầu hàng? Cha ta nhất định sẽ thả cho ngươi một con đường sống!”

May quá! Có thêm cả tên con trai hắn đến phụ họa, Thiệu Bình đang giúp Ngưu Quảng kéo dài thời gian.

“Bổn tộc trưởng đổi ý rồi. Đằng Long, nếu ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, ta đây sẽ tha cho ngươi!”

Ngửa cổ lên trời, Đằng Long đang nhìn thứ gì chăm chú?

“Long! Hay là…” Phụng Dương ngập ngừng.

“Đằng Long, con hãy mau nghe lời ta.”

Ngay cả tiếng nói của Tuệ Cơ cũng không để ý. Nếu vì trả thù, quả thực Đằng Long không nên cố thêm gì nữa, số phận Tiên tộc có lẽ đã được an bài, không thể cứu vãn.

Bởi vì… Đằng Long giờ đã trở thành phế nhân!

Ám Dạ lúc này khoanh tay, hắn ta vẫn đang chú tâm chờ đợi. Điều mà hắn đã chờ đợi suốt ngày hôm nay.

“Rốt cuộc không như mong đợi hay là nằm ngoài mong đợi của ta?”

Bầu trời thì có thứ gì?



“Ta đến không phải là để báo thù!”