Phong Kiếm Quyển 2: Huyết Nguyệt

Chương 15: Lâm trung kiếm ảnh




Trong rừng phát sinh một luồng kiếm ảnh kinh tâm động phách.



Một đạo quân đang di chuyển rầm rộ ở trong cánh rừng, một trăm người chia làm bốn nhóm tách ra làm bốn hướng. Còn lại hai mươi người ở giữa, chúng dường như bảo vệ một thứ gì đó đặc biệt.

Đằng Long đi ở chính giữa hai mươi người trung tâm. Y vào lão Vương bị xích chung bởi sợi xích, ngoài ra hai chân mỗi người đề có dây xích quấn chặt.

“Nhanh lên!”

“Nhanh!”

Mấy tên Hồng kì phía sau liên tục đẩy vào vai hai người để thúc giục.

“Thảm rồi, thảm rồi! Vốn dĩ chỉ là đến mua người mà thôi, bây giờ lại còn bị bắt? Đời ta quả thực thảm rồi!”

Lão Vương ca thán, hắn vừa nói vừa giơ cái túi ngọc trai trước mặt Đằng Long. Hắn vẫn chẳng hiểu, bao nhiêu người ở quán trọ không bắt vậy mà chỉ bắt có một mình hắn?

“Xem ra chủ nhân của ta đúng là không có mắt nhìn người!”

Chủ nhân của Lão Vương, điều gì khiến hắn tìm đến Đằng Long? Phải chăng là danh tiếng đang nổi như cồn của y.

“Chủ nhân của ngươi là ai?” Đằng Long hỏi.

“Ha! Ngươi trốn ở quán trọ ba năm nên chẳng biết gì về chuyện bên ngoài đúng không? Ngươi bây giờ vang danh thiên hạ rồi, trong một ngày có thể giết chết Ngưu Quảng, không nổi tiếng mới lạ. Biết bao nhiêu người tìm đến để mua chuộc ngươi, muốn ngươi làm thủ hạ mà ngươi không biết hay sao?”

“Bao gồm cả chủ của ngươi?” Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

“Đúng thế! Ông chủ của ta cũng chẳng ngoại lệ, kiên quyết bắt ta phải đến quán trọ để mời ngươi về. Bây giờ thì hay rồi…” Lão Vương thở dài. “Cái này cũng chẳng còn mấy tác dụng.”

Lão Vương lắc lắc chiếc túi ngọc trai, hắn ta quay sang nhìn người bên cạnh. Đằng Long vẫn chẳng mảy may, lúc này lão Vương nhận ra, cái gã đi bên cạnh hắn chẳng thể mua chuộc được bằng tiền bạc.

“Nói cho ta biết, ông chủ của ngươi là ai?” Đằng Long hỏi lại tuy nhiên lão Vương còn đang lưỡng lự.

“Hừ! Mấy kẻ buôn bán ngọc trai từ cửa bể.” Tiếng nói vang lên. “Kẻ nào mà chẳng cần có thuộc hạ cao cường. Một là sợ Thủy tộc, hai là sợ thảo khấu cướp giết giữa đường.”

Đằng Long chớp mắt, y cũng thầm cho ý kiến của tên Thạch Kiều này hoàn toàn đúng. Một đám làm ăn buôn bán ư?

“Cái vị tinh anh này, ngài định đưa tôi đi đâu đây?”

“Ngươi biết ta là tinh anh ư?” Thạch Kiều ngạc nhiên trước con mắt tinh tường của lão Vương.

“Ngài có đeo lệnh bài bằng bạc kìa, lại còn khắc hình thần điểu của Tiên tộc nữa. Không là tinh anh thì là gì? Xem ra chuyến đi này của tôi sẽ làm cho tôi cách nhà vạn dặm.”

Cách nhà vạn dặm? Lão Vương chắc hẳn không phải là người Tiên tộc.

“Tại sao lại bắt tôi, túi ngọc trai này sẽ là của ngài. Chỉ cần ngài thả tôi ra, tôi cũng chẳng dám dây dưa với tên tai họa này nữa.” Lão Vương chỉ vào Đằng Long.

“Ta không những muốn túi ngọc trai, mà còn…”

Phập!

Thạch Kiều chưa nói hết câu thì một mũi tên bay xuống cắm sát chỗ lão Vương. Điều này làm cho lão Vương sợ khiếp vía, hắn ta ngã lăn ra đất, chiếc túi ngọc trai cũng theo thế mà đổ tung tóe.

“May quá, mũi tên xem chừng là hụt mất!” Lão Vương hổn hển.

Biết được sắp có biến cố, Thạch Kiều ra lệnh cho mọi người dừng lại.

“Cao nhân phương nào xin mời ra mặt!” Thạch Kiều nói lớn và chờ đơi động tĩnh xung quanh.

“Ngươi không cứu hắn à?” Tiếng nói vang vọng ở phía trên cao. Chỉ nghe một lần là biết, Đằng Long đã đoán ra được là ai.

“Hồng kì đang làm nhiệm vụ, vị tiễn thủ này tốt nhất không nên can dự.” Thạch Kiều đe dọa. “Rốt cuộc là ngươi muốn gì?”

Liều lĩnh bước lên một bước, lập tức mũi tên lại bắn về phía Thạch Kiều. Có một đặc điểm giống như mũi tên lần trước, lần này nó cũng bắn hụt.

“Là hắn cố tình bắn hụt ư?”

“Xin chào tinh anh Tiên tộc! Ta là Thục Hàn, ta chỉ muốn biết Đằng Long có cứu cái tên tóc bạc kia hay không?”

Thục Hàn vẫn ở đâu đó trên các cành cây, nhưng hắn ẩn thẩn rất kĩ. Đằng Long có cứu lão Vương hay không thì liên quan gì?

“Nếu có bản lĩnh…” Thạc Kiều lại nói.

Vút vút!

Hai mũi tên bay sát mang tai Thạch Kiều rồi cắm thẳng vào thân cây phía sau. Tiễn pháp thật đáng sợ, Thạch Kiều cảm nhận, chỉ cần vừa nãy hắn quay đầu nhúc nhích, mũi tên lập tức sẽ bắn vào mắt.

Xem ra là một cao thủ. Hắn muốn đến đây là cướp người? Nếu vậy…

“Mũi tên vừa rồi chính là tín hiệu!”

Vừa mới dứt dòng suy nghĩ, Thạc Kiều nhận ra hàng loạt thân ảnh nấp sau thân cây. Đám người này dường như chuẩn bị từ trước. Thục Hàn ra lệnh cho thuộc hạ của mình? Những người áo đen đội nón có gắn mạng che. Thạch Kiều chẳng thể nhìn rõ mặt chúng, chỉ vài chục người mà đủ tự tin đấu lại trăm người.

“Muốn cướp người hay sao?” Thạch Kiều nói.

“Ngươi đoán đúng rồi! Nhưng không phải ta, mà là bọn chúng.”

Thục Hàn lạnh lùng, trước nay hắn ta hành sự chỉ có một mình. Tự nhiên ở đâu xuất hiện một đám thần bí làm cho hắn bị hiểu nhầm liên lụy.

“Ngươi còn vờ vịt?”

“Nhìn kĩ cổ tay bọn chúng đi!” Thục Hàn nhắc nhở.

Cổ tay? Đám người mới đến đều đang cầm kiếm, cổ tay bọn chúng có buộc dây đỏ. Rõ ràng là một quy định. Thục Hàn dùng cung, bọn chúng dùng kiếm, xem ra không hề liên quan đến nhau.

Nhưng dù thế nào, Hồng kì đã bị bao vây tứ phía.

“Bốn trăm người đi trước dọn đường mà không thể nào phát hiện ra được bọn chúng?” Thạc Kiều thầm nghĩ. “Lẽ nào…”

“Các người dám đối đầu với Ngưu gia, xem chừng không hề đơn giản. Nói đi, rốt cuộc là người của ai? Kinh Dậu hay là Lục kì, Lam kì?”

“Ha ha! Thạch Kiều ta hỏi ngươi…” Thục Hàn cười vang. “Trình độ của ngươi so với thủ lĩnh Hoàng kì thượng đẳng thì thế nào?”

Thế nào ư? Thạch Kiều chấn động, trình độ là thua kém một trời một vực.

“Cho nên! Khai chiến đi! Thục Hàn sẽ không can dự vào chuyện của các vị đâu!”



Thiệu Bình dẫn theo Lý Kiệt đi đến một phòng bí mật, một địa điểm mà hắn cất công xây dựng.

“Ngồi đi!” Cho dù ban ngày bên trong vẫn rất tăm tối bởi lẽ nó không hề có cánh cửa sổ. Xung quanh các bức tường đều có tủ đồ, chi chít trên đó toàn là cuộn vải màu sắc khác nhau.

“Đây là…” Lý Kiệt dò hỏi.

“Là nơi để ta suy nghĩ!”

Thiệu Bình vừa nói, tiện tay lại thắp lên một ánh đèn. Hắn mang ra bàn một cuộn vải lớn. Thiệu Bình đẩy cuộn vải về một phía khiến nó lăn lông lốc trên bàn. Lăn đến đâu cuộn vải giở ra đến đây, bên trên là tấm bản đồ.

“Từ trước đến nay ta rất cô đơn khi phải ở đây một mình. Đến cha ta còn phải có ông bên cạnh nữa là? Cũng may, từ giờ trở đi… ta cũng có ông bên cạnh.”

Lý Kiệt nghe thấy câu nói thì liền thất kinh, nhưng nhìn lên tấm bản đồ ông ta còn bàng hoàng hơn nữa.

“Ông thấy sao?” Thiệu Bình hỏi.

Nếu hỏi về tấm bản đồ, Lý Kiệt có thể hồi đáp ngay lập tức:

“Là cục diện của Tiên tộc hiện tại.”

“Hừ!”

Thiệu Bình ngắm nhìn tác phẩm của hắn thêm một lần nữa. Đất của tộc trưởng là ở Phong thành, đất của chư hầu tỏa ra bốn phía. Đông tay nam bắc, mỗi phương một thành trấn giữ lối vào Phong thành của tộc trưởng. Nói cách khác, mỗi khi có giặc, chúng phải vượt qua những bức tường chắn trước khi mơ tưởng có thể hạ được Phong thành.

Đấy là giặc ngoài, chứ còn thù trong thì…

Trên tấm bản đồ, Tây thành và Bắc thành được gắn màu đỏ, đây không phải màu cờ Tiên tộc mà là màu của Hồng kì. Ngưu gia thực sự vươn tới Bắc thành rồi ư?

“Ý ta muốn hỏi, ông thấy nước cờ của Kinh Dậu thế nào?”

“Việc này… phải bắt đầu từ ngài mới đúng?” Lý Kiệt lên tiếng. “Vì ngài tỏ ra vô dụng nên dường như Lục kì, Lam kì đang dần tách ra, quay lại đứng về phía Hùng Việt?”

“Tiếp tục nói đi…”

“Hai thành đấu với hai thành, e rằng là không có lợi. Bởi lẽ Phong thành còn có Huyết Đồ trấn giữ.”

“Vậy ư?” Thiệu Bình trừng mắt nhìn vào Lý Kiệt, ánh mắt trở nên vô cùng thâm hiểm. Nếu như từ tấm bản đồ này mà chỉ nhìn ra được có thế… “Cha ta đánh giá ông quá cao thì phải?”

Bởi nếu cứ theo cách nhìn của Lý Kiệt, Lục kì Lam kì thuộc về Phong thành vậy Kinh Dậu còn phái Phan Liên đến đây làm gì?

“Nếu bây giờ ta giết Phan Liên và đội Lam kì trung đẳng đó… có phải sẽ chính thức gây chiến với Phong thành?”

“Tuyệt đối không được!” Lý Kiệt thốt lên hoảng hốt, suy nghĩ này của Thiệu Bình thực sự vô cùng nguy hiểm.

“Vậy thì cớ gì mà ông còn không nói thật cho ta? Hả?” Thiệu Bình đập tay xuống bàn.

Đây là thuộc hạ thăm dò tâm trí chủ nhân hay là chủ nhân kiểm tra năng lực thuộc hạ?

Lý Kiệt có vẻ hơi run, tình thế biến chuyển nhanh chóng khiến hắn đôi ba lần sợ. Không phải vì đã làm gì trái với Thiệu Bình, đơn giản là hắn không thể ngờ được con rể của hắn nhẫn nhục tới tận ba năm.

Nhẫn nhục trở thành một kẻ ăn chơi vô dụng mặc cho người khác chửi rủa khinh thường. Càng chịu đựng bao nhiêu, dã tâm càng lớn bấy nhiêu. Đấy là cái thứ mà hắn nên sợ.

Bất chợt hình bóng Ngưu Quảng lại hiện về. Có phải ông ta trên tay đang cầm ngọn nến rồi nheo mắt xem xét bản đồ?

Đoán được ý chủ nhân là một chuyện, có dám nói ra hay không lại là chuyện khác. Bởi vì Lý Kiệt hiểu rõ Ngưu Quảng nhưng không hiểu rõ Thiệu Bình. Sai một li có thể sẽ khiến ông ta trả giá gấp bội.

Chuyện về một tấm bản đồ? Không hề đơn giản như thế? Cái chính là Thiệu Bình đang nghĩ gì và muốn thuộc hạ nói ra mấy phần suy nghĩ của hắn. Chỉ có một điều Lý Kiệt chắc chắn…

Hổ phụ không sinh khuyển tử!



Đàn chim đập cánh bay khỏi cánh rừng, dường như có một cuộc chiến vừa mới kết thúc.

“Ha ha! Xem ra cũng có nhiều điểm thú vị đấy?”

Thục Hàn đứng ở trên cao cười nhạt, quả không ngoài dự đoán của hắn, Hồng kì không thể chống lại đám người mới đến. Kẻ bị giết, người bị thương. Thạch Kiều cũng đã phải gục xuống đất.

“Rốt cuộc các người do ai phái đến?” Thạch Kiều lên tiếng.

Hắn chỉ nằm yên bất động mà chẳng thể nào nhúc nhích. Hai thanh kiếm sắc đang kề ngay sát cổ hắn, một chút khinh cử vọng động sẽ làm cho hắn mất mạng như chơi. Bọn người này hành sự vô cùng quyết đoán.

“Thật đáng sợ?”

Lão Vương lúi húi đứng dậy, ngay lập tức bốn năm người liền xân xổ lao đến bao vây xung quanh.

“Đừng cử động!” Đằng Long nhắc.

Y lúc này quan sát kẻ thù trước mặt, không biết lại là tổ chức nào đây? Ám Dạ sẽ không bao giờ hành động rầm rộ giữa ban ngày ban mặt thế này.

“Đằng Long! Ngài tốt nhất nên theo chúng tôi!”

Một người tiến lại hành lễ, điều này làm cho lão Vương thật sự bất ngờ. Tên kiếm thủ tựa như có thể ra tay giết chết bất kì một ai lại đang cúi mình trước Đằng Long. Lẽ nào là y quen biết bọn chúng?

“Ta không biết ngươi!” Đằng Long lạnh lùng.

“Đương nhiên ngài không thể biết chúng tôi, nhưng mỵ nương thì có.”

Mỵ nương? Một người vừa mới suýt chết dưới kiếm Đằng Long. Còn người này là…

“Mau đi! Chúng tôi không cản được lâu đâu! Hồng kì chắc chắn vẫn còn cho người tiếp ứng.”

Đằng Long vẫn đứng im, hai mắt của y tựa hồ nhìn vào sâu thẳm.

“Hà! Rốt cuộc ta nên làm gì đây? Hắc khí ngươi nói xem?”

Trên miệng Đằng Long thở ra một làn khói trắng. Dài, rất dài. Cũng giống như chính tâm trạng của y hiện tại. Ba năm liệu rằng có đủ cho y bình tâm?

“Ta vốn không muốn dính dáng tới bọn Tiên tộc, tại sao chúng lại cứ bám lấy ta mãi thế? Phải chăng chúng đã quên ta là ai?”

Tên kiếm thủ chờ mãi không thấy động tĩnh, hắn ta trở nên sốt ruột. Nhưng hắn cũng đã được lệnh phải chờ cho nên không thể làm điều khinh suất.

“Nói, các ngươi theo lệnh của ai mà đến đây cướp người? Dám khai chiến với Ngưu gia bọn ta ư?”

Thạch Kiều không thể không nôn nóng, nhất định phải hỏi cho được danh tính chủ nhân đám người này. Nếu không hắn sẽ chẳng biết ăn nói thế nào đối với Thiệu Bình. Mỵ nương Mỹ An ư? Không thể nào, cái ngữ vô dụng ăn không ngồi rồi ấy làm sao có thể sử dụng một đám thuộc hạ cao cường đến vậy. Vả lại Mỹ An cũng chẳng đủ thông minh để mà sắp đặt cạm bẫy giữa rừng như thế này được.

“Bọn ta chỉ phụng mệnh hành sự! Mệnh lệnh ban xuống là phải bảo vệ cho được Đằng Long. Còn ngươi, không nói rõ có giết hay không?” Một người trả lời khiến cho Thạch Kiều thất kinh.

“Nếu như đã không định rõ xử trí thế nào đối với Hồng kì, vậy thì chúng ta sẽ làm cách cũ.”

Cách cũ ư? Là cách gì đây? Đối với những người không được đề cập ở trong nhiệm vụ?

“Là giết người diệt khẩu!” Thục Hàn giải đáp.

Đối với nhóm người hành động trong ở bí mật hay một tổ chức bí mật, an toàn thông tin là điều ưu tiên trước nhất. Chính vì thế hành tung của họ càng ít người biết càng tốt.

“Đúng! Là giết người diệt khẩu!” Một tên bịp mặt trả lời.

Tất cả những kẻ có buộc vải đỏ ở trên cổ tay đang tiến về phía những người Hồng kì còn sống. Chúng trực chỉ thanh kiếm trên đầu bọn họ.

Đây là cách giải quyết thông thường nhất, độc ác nhất và cũng an toàn nhất. Thục Hàn đã quá quen với những điều tương tự. Hắn chỉ đang nghĩ Đằng Long có chịu chấp nhật sự thật hay không?

Vì y mà mấy trăm nhân mạng sẽ bị hành quyết?

“Đối với sinh mạng của những kẻ khác, ta đã sớm không còn để tâm. Tuy nhiên, các người muốn bắt ta ư?”

Từng chiếc lá khô bắt đầu lay động, nếu như không có sự hiện diện của người này, tất cả chỉ như một sự tất yếu của đất trời nổi gió.

Tuy nhiên người này lại luôn gắn liền với gió. Đó là hình tượng ban đầu của sát khí, của điềm báo dẫn đến tử vong.

Quỷ kiếm không dễ bị người ta tự tiện khống chế!

Những kẻ xung quanh ai nấy dần trở nên run sợ. Một người có ánh mắt đỏ luôn luôn mang đến nỗi niềm hung tợn đối với chúng sinh. Mắt đỏ có phải đã được định sẵn với quỷ? Những thanh kiếm giơ lên phòng ngự nhưng tiếng bước chân buộc phải lùi xa. Không ai có đủ can đảm đứng gần đôi mắt của quỷ.

Ực!

“Chúng đang nuốt bọt sợ hãi, ta nghe thấy thế! Ta còn nghe thấy cả tiếng thúc giục nữa kia?”

“Giết hết chúng đi!”

Lệ khí bạo phát, thân ảnh Đằng Long vút đi ở giữa không gian. Tất cả những người đứng gần dòng khí đều bị đánh bay lập tức. Đây mới chỉ là cuồng phong xuất động, kiếm chiêu còn chưa thấy đâu.

“Long! Là ta!” Thanh âm cất lên văng vẳng.

“Ta nghe thấy rồi! Chính là ngươi…”

Chỉ chờ mục tiêu lộ diện, Đằng Long lập tức rút kiếm khỏi bao. Kiếm quang phản chiếu ánh sáng mặt trời nên liền lóe lên một tia chớp bạc. Tia chớp làm cho mọi người chói mắt.

Người tạo ra tia chớp ấy thì không! Đằng Long một mực hướng thẳng đến vị trí của thân cây to, đó là đích đến của kiếm chiêu này.

Phốc!

Đằng Long bay người lên cao, cuồng phong theo đó cũng bị cuốn theo thân ảnh của y. Hơi lạnh ập đến đồng thời, cho dù chỉ là một chiêu Tung kiếm nhưng nó vô cùng cường đại. Sát khí đã lên đến mức đỉnh điểm. Đây là sức mạnh chấn áp nhân tâm của quỷ.

“Mỵ nương! Cẩn thận!”

“Bao hộ mỵ nương!”

Biết bao con mắt hướng về phía Đằng Long nhưng không một ai có thể theo kịp tốc độ của y.

Tất cả mọi sự sợ hãi đổ dồn về phía một người con gái, người mà ngày nhớ đêm mong đối với một kẻ. Người mà mạo hiểm ra khỏi Phong thành để cứu y thoát khỏi nanh vuốt Ngưu gia.

Người sắp bị Đằng Long giết chết!

Phụng Dương cho dù nấp sau một tấm mành che cũng không giấu nổi đôi mắt u sầu thương cảm. Con người trước kia của y đã mất thật sự rồi sao? Đối mắt ấy ánh lên điều gì cơ chứ? Một màu đỏ ngầu như máu, có phải là màu thù hận? Ba năm mới gặp lại nhau, không ngờ cái thứ đầu tiên y dành cho nàng lại là sát chước giết người.

Thịch thịch!

Cảm xúc của nàng lại là gì đây? Tại sao khi gặp được y nàng lại trở nên vô cùng hồi hộp? Nàng thấy nao nao trong lòng, chẳng thể giải thích được. Là sự thương hại cho kẻ lầm đường lạc lối hay là cảm giác khốn cùng cho người từ bỏ bản thân?

Từ trước đến nay nàng chưa từng nghĩ đối diện Đằng Long có thể làm cho tâm trạng của nàng rối bời. Vì nàng là người phải luôn kiên định, nhưng nực cười thay, cái sự kiên định chỉ như mặt nước trước cơn dậy sóng.

Chưa ai có thể làm nàng sợ hãi nhưng khi Đằng Long nhập quỷ đã làm. Chưa ai khiến nàng thấy được bi ai thống khổ đến khi Đằng Long đau đớn không nguôi. Mỹ nhân sầu muộn là lẽ thường tình, Phụng Dương nào đâu có được một nửa ngày vui cơ chứ?

“Thôi cũng được!”

Nàng tự nhủ. Bỏ đi! Cố gắng đến đâu thì cũng khó lòng xoay chuyển, bởi vì sau đây chắc chắn nàng sẽ phải chết. Một tiếng thở dài tựa như trút bỏ tất cả bao nỗi muộn phiền, Phụng Dương sắp được nhẹ gánh. Nhưng cũng đáng tiếc, nàng làm tất cả mọi thứ chỉ để đón nhận giây phút đau thương này ư?

Như Tranh nếu như thấy được cảnh này thực sự đau lòng lắm đây. Nàng nghĩ thế, nàng không tài nào kéo nổi Đằng Long ra khỏi hố sâu hận thù, thậm chí ngay chính bản thân Đằng Long còn không công nhận điều đó. Y nói đây chẳng phải thù hằn gì sất. Y chỉ muốn giết người, giết để làm vui hay giết để quên sầu?

Chấp niệm của Đằng Long là thứ mà nàng không sao hiểu nổi?



Vút!

Rồi lại nghe tiếng roẹt roẹt! Phụng Dương cảm nhận một thứ gì đó bị chẻ làm đôi ngay sát mang tai của nàng. Trong giây phút ấy, chín phần cửa tử đột nhiên mở lối một đường sinh sôi.

“Ha ha! Thì ra người mà ngươi cứu chính là người này!”

Tiếng nói của Thục Hàn, mũi tên của hắn hoặc giả muốn giết Phụng Dương hoặc giả muốn cứu Đằng Long khỏi cơn cuồng sát.

“Lần này trưởng lão không có ở trong danh sách, cho nên ta cũng chẳng phải giết nàng. Đằng Long! Ta đi đây, xem ra thế gian vẫn còn một người mà ngươi ra tay tương cứu. Lần sau Hàn này quyết chẳng nhượng bộ, cáo từ!”

Thục Hàn khoác cung lên vai rồi bay đi mất.

Khung cảnh mà y bỏ lại có chút biến đổi. Từng làn cây cối xóa nhòa, nền trời hồi chuyển trở thành màu trắng.

Chỉ còn lại Phụng Dương và Đằng Long!

Đó là một vùng không gian tưởng tưởng của riêng hai người. Đằng Long vẫn đang kề kiếm ở bên mang tai của nàng. Nhưng đó là một nhát kiếm để chẻ mũi tên làm đôi, chẳng hề có chút ác ý.

“Long!”

Phụng Dương khẽ khàng lên tiếng, nàng với ngọc thủ để bỏ chiếc mũ có gắn mạng che. Dung nhan này có phải để dành riêng y chiêm ngưỡng?

“Hừ!”

Ánh mắt trở lại bình thường, Đằng Long chẳng buồn nói lên một tiếng. Y lạnh lùng quay đầu bước đi để thu kiếm lại trong vỏ. Đằng Long đã mất khả năng nói chuyện hay chăng quỷ thì không nên tiếp xúc với người?

Phụng Dương hướng mắt đến hình bóng ấy, phượng nhãn bất chợt trở nên long lanh. Đâu phải là nàng đang khóc? Ở dưới đáy hồ có một cơn sóng bắt đầu nhen nhóm cuốn theo dòng nước trong vắt. Nàng cảm thấy…

Thôi thôi thôi! Tâm trạng của mỹ nhân quả thực rách việc!