Phong Kiếm Quyển 2: Huyết Nguyệt

Chương 2: Ba năm sau




Thời gian quả thực chẳng chờ đợi ai bao giờ. Thoáng chốc mà đã ba năm trôi đi, ba năm sau sự kiện Huyết Nguyệt.

Ai rồi cũng thắc mắc, thời gian rốt cuộc có tác động gì đến chúng nhân hay không?

Nếu không thì làm sao tạo nên tạo hóa?

Ba năm! Ba năm là đủ để cho nỗi đau lắng dịu, nhưng ba năm là không đủ để nỗi sợ hãi mờ phai.

Miền kí ức về một con quỷ giết người vẫn luôn hiển hiện trong mỗi người dân Tiên tộc. Nhất là đối với những người tận mắt chứng kiến hôm ấy.

Và… nhất là đối với những người kẻ đó đã từng quý trọng.

Ba năm trôi qua ở Tiên tộc êm đềm đến mức khó tin?

Các kì ai cũng người nào vào việc người nấy, không có chuyện dị thường xảy ra. Cũng không có một cuộc tụ họp nào giữa các Lạc hầu. Hay chăng bọn họ đã như con rùa rụt cổ? Từ khi Ngưu Quảng bị giết, dường như thế lực của Ngưu gia đã chìm hẳn xuống. Các Lạc hầu không còn kẻ nào lĩnh xướng để mà làm loạn?

Êm đềm liệu đã đủ lâu đối với Tiên tộc?



Bên trong Bách Tử điện nguy nga tráng lệ có một người phụ nữ hiền từ đang ngồi trên cao. Bà vẫn là người chủ trì đại sự cho Tiên tộc ư?

Đương nhiên là không! Tiên tộc đã có một vị tộc trưởng mới để chủ trì.

“Tộc trưởng… người hãy nhìn về phía trước đi, nhìn về phía trước.”

Một người hầu gái đứng sau lưng Hùng Việt nhắc nhở. Hắn ta quay người xem ai đang nói rồi cười nhe răng.

“Ồ… Dĩnh Hạ? Nhìn ra đằng trước làm gì thế?”

“Ngài nghe lời ta, hãy ngồi lại cho nghiêm chỉnh. Nếu không…”

“Bẩm tộc trưởng…” Dĩnh Hạ chưa nói hết câu thì trong điện có người bước vào.

Người này dáng đi thong thả, mái tóc sợi trắng đã nhiều gấp bội sợi xanh. Ông là một người cao niên trong tộc nhưng thần thái vẫn toát lên muôn phần hào sảng.

Hơn hết, Hùng Việt rất sợ khi gặp người này.

“Dĩnh Hạ… ông nhăn nheo lại đến rồi! Chẳng vui chút nào? Ta sợ…”

Hùng Việt nói hai chữ “ta sợ” rất khẽ, chỉ đủ để hắn và Dĩnh Hạ nghe thấy.

“Trưởng lão không biết có chuyện gì quan trọng?” Tuệ Cơ lên tiếng.

Ông lão bên dưới thấy điệu bộ của Hùng Việt thì không hài lòng cho lắm những vẫn nhắm mắt bỏ qua.

Người đàn ông đã ngoài sáu mươi, thế nên chẳng chấp làm gì một đứa trẻ con. Cho dù Hùng Việt năm nay đã mười lăm tuổi, mười lăm so với ông lão thì đúng là trẻ con thật. Huống chi, từ sau khi tỉnh lại Hùng Việt bỗng dưng đổi tính đổi nết. Vị tộc trưởng này vô ưu vô lo, suốt ngày chỉ cùng Dĩnh Hạ bày ra mấy trò con nít.

Nhưng có chấp cũng chẳng dám chấp, bởi lẽ Hùng Việt vẫn là tộc trưởng Tiên tộc, địa vị cao hơn ông lão một bậc.

Diêu Sơn cứu được Hùng Việt sống lại nhưng không cứu được con người trước kia của hắn.

Giờ đây Hùng Việt chỉ như đứa trẻ ba tuổi, không nhớ gì hết. Tên của hắn, bố mẹ của hắn, địa vị tộc trưởng của hắn. Tất cả chỉ như mây mù hờ hững bay ngang.

Thế cũng tốt! Tuệ Cơ tâm niệm, có khi Hùng Việt vô tư lại hóa hay, nó chẳng cần phải lo nghĩ, cũng chẳng bị những kẻ thù rắp tâm hãm hại.

Một đứa trẻ con mà lại ngồi trên ngôi vị tộc trưởng? Tất thảy Lạc hầu trong tộc đều phải dưới quyền một đứa trẻ con?

Kẻ thù không còn hãm hại nữa ư? Suy nghĩ của Tuệ Cơ có vẻ đơn thuần quá! Chúng đã làm được một lần thì nhất định có lần thứ hai. Hùng Việt không còn là kẻ thông minh như trước, e rằng hắn càng ngày càng gặp nguy hiểm.



Buổi chiều, Tuệ Cơ vẫn làm một việc quen thuộc trong ba năm qua. Bà đang lau chùi quét dọn nơi thờ tự của Hùng Vũ. Ngày nào cũng đúng giờ này, bà lại đến bên bài vị của Hùng Vũ, như thể là đến tâm sự với ông. Tâm sự với người đã khuất.

Lã chã!

Tuệ Cơ gục đầu vào ban thờ mà khóc!

“Ông ơi… tôi đã không giữ được nó. Đứa trẻ của chúng ta, tôi và ông để nó ra đi một lần. Rồi nó quay lại như thể định mệnh, nhưng… lần này thì thực sự nó chẳng thể nào quay về nữa rồi. Tại sao? Tại sao lúc đó ông không nói ra sự thật với nó. Rằng nó chính là con trai của…”

Tâm can Tuệ Cơ đau đớn vô cùng, những giọt nước mắt của bà cứ thế tuôn rơi xuống đất.

Dù là một người phụ nữ can trường, nhưng đâu phải lúc nào Tuệ Cơ cũng mạnh mẽ. Nhất là khi đối diện với sự thật Hùng Vũ đã ra đi mãi mãi, Hùng Việt con bà trở thành một đứa trẻ con vô tri vô giác.

Và rằng, Tuệ Cơ vẫn cứ mãi nhớ thương một người.

“Tuệ Cơ, Hữu trưởng lão đến gặp!”

Tiếng Nam Xuân ở bên ngoài gọi vào làm Tuệ Cơ lau vội nước mắt.

“Cậu đến đấy à? Mời cậu ngồi chơi!”

Vẫn là ông lão ban sáng đến tìm, Tuệ Cơ cúi chào rồi bưng ra khay nước.

“Tộc trưởng, ngài ấy đâu?”

“Thưa cậu, Hùng Việt đang chơi với Dĩnh Hạ ngoài vườn.”

Nghe xong câu này, ông lão lại thở dài một tiếng không khỏi thất vọng.

“Đúng là mệnh trời khó đoán. Giá như đứa bé đó còn…”

“Chuyện qua rồi mong cậu đừng nên nhắc lại.” Tuệ Cơ buồn rầu.

“Đúng thế, đúng thế! Tuệ Cơ nói phải.” Ông lão thấy phản ứng của Tuệ Cơ nên liền không dám dò hỏi thêm nữa.

“Ba năm nay, quả là làm khó Tuệ Cơ, nhưng vì công nghiệp Hùng Vũ quân để lại, vẫn mong Tuệ Cơ vững lòng.”

“Cháu là phận nữ, tự khắc biết mình tài cán đến đâu. Đại sự vẫn phải trông chờ hết cả vào cậu. Đây mới là làm khó cho cậu.”

“Không, không! Tuệ Cơ đừng nói như thế, nếu không có Tuệ Cơ thì e rằng lúc này ta vẫn đang mục ruỗng trong nha ngục rồi kia.”

Tuệ Cơ nghe xong thì khẽ nở nụ cười, tự tay rót thêm một chén nước cho ông lão.

“Nhân sinh đúng là khó đoán, ta cứ nghĩ sẽ mãi bị giam trong ngục, ai ngờ vẫn còn cơ hội tranh đua với đời. Ta…”

Cơ hội mà ông lão nói đến có phải là việc Hùng Vũ đã chết, Hùng Việt không còn khả năng thống lĩnh Tiên tộc?

Biết mình lỡ lời, ông lão vội sửa sai:

“Ấy, Tuệ Cơ đừng có hiểu nhầm. Chỉ là ta nghĩ án phạt đó của ta sẽ không bao giờ được hủy bỏ. Cũng may là nhờ Tuệ Cơ và cô bé Phụng Dương đó cầu xin, bà chị khó tính đó mới chịu bằng lòng. Lão già này đối với Tuệ Cơ muôn phần cảm kích.”

“Cậu và mẹ cháu đều là những người trong nhà, đâu cần nói đến chuyện cảm kích. Chỉ mong, đại sự mà cậu gánh vác không làm khó được mái tóc của cậu. Cháu xin thay Hùng Việt dập đầu trước cậu.”

Tuệ Cơ nói xong thì vội quỳ xuống khiến ông lão hoảng hốt:

“Mau đứng lên, mau đứng lên! Việc Tuệ Cơ giao phó ta nhất định sẽ cố hết sức.”

Ngay lúc ấy, có một người đến tìm ông lão. Hình như là một người hầu nam, trên tay hắn còn bưng một con gà trống.

“Ôi, ta có việc phải đi rồi! Hẹn Tuệ Cơ hôm khác.”

“Cậu đi thong thả!” Bóng ông lão khuất dần nhưng Tuệ Cơ vẫn còn âu lo vài việc.

Tội gì mà ông lão ấy bị giam trong ngục cả đời? Chẳng phải liên quan mật thiết đến con gà trống ấy ư?

Đúng là thế gian có thể thay đổi nhưng bản tính con người thì không dễ gì.

Nam Xuân tiến đến dìu Tuệ Cơ vào trong nhà nghỉ ngơi.

Lai lịch của ông lão kia thế nào? Nam Xuân vô cùng tò mò, cô đã vài lần dò hỏi Tuệ Cơ và cũng biết được ít nhiều.

Hữu trưởng lão hiện tại chính là em ruột của Lão phu nhân. Sau khi Ngưu Quảng bị Đằng Long sát hại, Tiên tộc không có ai làm chủ, may thay lúc ấy Hùng Việt đột nhiên tỉnh dậy. Các Lạc hầu bèn đưa Hùng Việt trở lại ngôi vị tộc trưởng. Bọn họ còn phủ nhận vai trò tộc trưởng của Ngưu Quảng, coi hắn như kẻ tội nhân phát động mưu phản.

Tất cả các Lạc hầu, bao gồm cả Ngưu Thiệu Bình?

Vị trí Hữu trưởng lão của Ngưu Quảng sau này cũng được ông lão kia đảm nhiệm.

Tính ra, Tuệ Cơ gọi cậu xưng cháu đối với Hữu trưởng lão chẳng còn là điều ngạc nhiên gì nữa.



Trên thế gian này, một kẻ không có bằng hữu, không còn anh em. Kẻ đó cô đơn đến nhường nào?

Ba năm qua, Mã Quang đã sống trong cô đơn như thế. Hắn không ngừng ăn năn về việc mình đã thất hứa, về việc để cho Đàm Vân Thắng phải chết.

Mã Quang đã từng nói nhất định sẽ cứu bằng được Đàm Vân Thắng ra ngoài. Rốt cuộc thì sao? Chính hắn lại tận mắt chứng kiến Thuần Lang một cước đạp thẳng người anh em của mình xuống đáy vực sâu.

Cảm giác tội lỗi này, có bao giờ nguôi ngoai trong lòng Mã Quang?

“Trưởng lão lại đang lo lắng cho Man tộc đấy ư?”

Làm trưởng lão như hắn thì có ích gì?

“Bản chủ đến chơi?” Mã Quang cúi chào Ngọc Nguyên Đãng.

“Đối với trưởng lão, ta nào dám có chuyện nói chơi? Hôm nay đến là để…”

“Cho dù là chuyện gì cũng mời bản chủ vào nhà cái đã.”

Mã Quang từ tốn mời Ngọc Nguyên Đãng, hắn có thói quen tiếp khách ở hiên.

“Bản chủ lúc trước nói không phải chuyện chơi, vậy chắc hẳn là việc gì quan trọng?”

Ngọc Nguyên Đãng quan sát Mã Quang một lượt từ trên xuống dưới rồi mới cất lời.

“Ba năm… vậy mà y phục vẫn không chịu thay. Trưởng lão ngài phải chăng đã quá tiết kiệm rồi không?”

Là chuyện y phục hay chuyện bảo hộ Ngọc bản? Mã Quang bắt đầu phải suy đoán.

“Không phải là tiết kiệm, chẳng qua là tôi giản dị đó thôi.” Mã Quang tự khen.

“Không biết có phải là giản dị? Hay là không chịu đổi thay?”

Đổi thay? Hàm ý của Ngọc Nguyên Đãng là gì? Đối phó với ông ta không khó, cái chính là đoán xem chủ ý của vị cao nhân đứng sau Ngọc bản ra sao?

“Việc này… còn phải tùy thuộc vào cách nhìn của Ngọc bản chủ. Ông nói tôi giản dị thì là tôi giản dị, nói tôi không chịu thay đổi thì là tôi không chịu thay đổi.”

“Thay đổi mà ông nói, chắc hẳn là từ bỏ việc một mình đứng trung lập?” Mã Quang thầm nghĩ.

“Thôi thôi, ta nào dám ép trưởng lão.”

Một luồng gió thổi nhắc nhở Mã Quang hiện tại vẫn là mùa đông giá lạnh. Giữa đông rồi cho nên Ngọc bản cũng sắp có một sự kiện xảy ra.

“Hôm nay Ngọc Nguyên Đãng đến đây, muốn thay mặt tất cả mọi người trong Ngọc bản thỉnh cầu trưởng lão một chuyện.”

“Xin ông cứ nói!”

“Sắp tới là ngày Nhất Đẳng, mong rằng trưởng lão có thể tham gia, góp vui cho Ngọc bản thêm phần náo nhiệt.”

Nhất Đẳng? Là ngày mà Ngọc bản đưa ra bộ đồ trân quý hàng năm. Sự kiện quan trọng của Ngọc Nguyên Đãng, tất nhiên sẽ là vô cùng náo nhiệt.

Nhưng điều quan trọng hơn cả…

“Nhất Đẳng chưa bao giờ mới đến Mã Quang ta. Luật lệ năm nay đã bị thay đổi rồi ư?”

Những kẻ may áo rốt cuộc có hứng thú gì với người không chịu thay áo?

“Nhất Đẳng đúng là ngày náo nhiệt của Ngọc bản. Tuy nhiên…”

Mã Quang ngân dài làm cho Ngọc Nguyên Đãng chờ đợi.

“Bản chủ chắc hẳn cũng biết, Lư Trường đại nhân đã giao phó đại sự cho Mã Quang, tôi nào dám lơ là trọng trách? Được tham dự ngày Nhất Đẳng là một vinh dự cho tôi. Nhưng đại sự trong tộc vẫn là quan trọng hơn cả.”

“Nói vậy là…”

“Bản chủ yên tâm, nếu như không vướng chuyện đại sự, Mã Quang nhất định sẽ tới.”

Là một trưởng lão thì có lúc nào không bận đại sự? Nhưng Nhất Đẳng lần này cũng không thể không tới.

Bởi vì… luật đã thay đổi rồi!

Ngọc Nguyên Đãng ra về với một kết quả mơ hồ. Mã Quang với Ngọc bản vẫn chỉ là một lời hứa nửa vời mà thôi.

“Cha, lần này người đi, chỉ cần làm cho Mã Quang không từ chối tham dự ngày Nhất Đẳng là được.”

Ngọc Tà đang tính toán điều gì? Liệu có bị Mã Quang đoán ra hay không? Tất cả phải chờ đến ngày Nhất Đẳng mà thôi.



Thời gian liệu có làm con người ta trưởng thành? Hay là làm cho họ bộc lộ bản chất?

“Thiếu chủ đâu?”

“Dạ, ở bên trong thưa ngài.”

“Ta muốn gặp Thiếu chủ.”

Một người đàn ông đang bị thị vệ ngăn lại khi hắn đến tìm chủ nhân.

Quan sát vẻ mặt của thị vệ, người kia đoán được lúc này thiếu chủ của hắn đang bận việc khác. Nhưng dù bận đến mấy thì hắn cũng phải gặp mặt, bởi vì thiếu chủ của hắn đã bận quá lâu.

“Tránh ra!”

“Dạ.”

Thị vệ chẳng dám cản người đàn ông, vì ngoài chủ nhân của bọn chúng ra, người này chính là người quyền lực nhất. Và hình như, chủ nhân bọn chúng lâu lắm cũng chẳng xuất hiện, có khi người làm chủ nơi này lại là người đàn ông kia cũng nên ý chứ.

Bọn chúng ngoái đầu nhìn theo bóng dáng của người đàn ông…

Một dáng đi khó nhọc. Chúng đang có phần ái ngại, liệu những bậc thềm có làm chướng ngại trên đường ông ta cất bước?

Đúng là khó nhọc, ông ta phải đi thật chậm rãi, bởi lẽ đôi chân đã không còn nhanh nhẹn như trước. Cũng không bình thường như trước. Ông ta phải chống gậy, tuổi chưa xế chiều nhưng đi đã phải chống gậy rồi ư?

Dáng đi ấy gắn liền với Lý Kiệt suốt ba năm qua. Ba năm rồi, hắn cuối cùng đã làm quen được với đôi chân của hắn. Chân trái vẫn là cái thứ bình thường từ lúc cha sinh mẹ đẻ, nhưng chân phải thì không.

Ba năm trước, chân phải của Lý Kiệt bị Ám Dạ đánh gãy làm ba khúc và dù Hành Y các cố gắng chữa trị đến đâu thì nó cũng chẳng thể lành lại được. Nhưng hắn vẫn phải thầm cảm kích người của Hành Y các, bởi vì nhờ họ, hắn vẫn còn bước đi trên chính đôi chân của mình.

Lý Kiệt đã quen với dáng đi tập tễnh của mình ba năm, những nỗi đau liệu hắn có quên?

Chỉ một chưởng lực hắn đã thất thủ ngay trước Ám Dạ, một tay và một chân bị đối phương đánh gãy. Đẳng cấp quả thực chênh lệch đến thế hay sao?

Công phu luyện cả một đời bỗng chốc chẳng thể đủ dùng trong tức khắc. Chẳng sao, trên đời còn có người nọ người kia. Thua kém về mặt võ công chẳng lấy gì làm xấu hổ. Cái chính là bộ công phu ấy của Lý Kiệt…

Thôi nhắc làm gì? Bây giờ hắn đã trở thành phế nhân!



Cộc!

Cuối cùng thì chiếc gậy cũng chạm được vào cửa gỗ, Lý Kiệt đến được nơi mình cần đến.

Tiếng ồn bên trong phát ra ngày càng rõ hơn.

“Uống, nào nào, lại đây uống với ta đi!” Một giọng nói quen thuộc.

“Đại nhân! Thuộc hạ Lý Kiệt có chuyện cần phải bẩm báo.”

Lý Kiệt đứng ngoài cửa nói vọng vào trong. Cho dù không ai nhìn thấy, hắn vẫn chắp tay rất đúng khuôn phép.

“Nào nào nào! Nàng chạy đi đâu đó? Lại còn cả nàng nữa?”

“Ta chạy, chạy làm sao khỏi vòng tay của Lạc hầu đây?”

“Đúng đấy, ngài… hi hi.”

Là tiếng của hai người phụ nữ. Tiếng nói õng ẹo lả lơi khiến Lý Kiệt vô cùng chướng tai.

“Đại nhân!”

Đã nhiều lần lắm rồi, nhưng lần này sẽ là lần cuối. Lý Kiệt không thể cứ đến rồi lại quay về mãi được. Chiếc gậy của hắn mạnh dạn tác động khiến cho cánh cửa mở tung.

“A…”

“Đại nhân!” Lý Kiệt chắp tay và gọi thêm một lần. Lần này giọng nói của hắn đã muôn phần nghiêm nghị.

“Không việc gì phải đi.”

Hai con đàn bà môi son đỏ chót đang ghé sát miệng một kẻ. Chúng thấy người lạ mở cửa thì sợ hãi đứng dậy. Còn chưa kịp lấy mảnh vải che thân đã sợ khiếp vía. Nhưng người kia thì lại bảo chúng không được đi. Và hắn đã nói chắc hẳn trọng lượng lớn hơn Lý Kiệt rất nhiều.

“Rót rượu!”

Rượu cứ rót từng cốc vào miệng, tay cứ ôm mỹ nữ vào lòng.

Kẻ đó chẳng ai khác chính là Ngưu Thiệu Bình. Ngưu Lạc hầu tân nhiệm, người chưởng quản Hồng kì thượng đẳng.

Thiệu Bình đôi mắt lờ đờ, hai má ửng đỏ vì men rượu cay. Hắn chẳng thèm để ý đến kẻ đang đứng ngoài cửa. Mũi hắn vẫn cứ ghé sát vào hai người bên cạnh, hít hà cho sướng hương vị của đàn bà con gái.

Ô hay! Cứ mãi đứng như thế thì sao mà hành sự?

“Không thấy ta đang bận hay sao?”

“Đại…”

Choang! Lý Kiệt chưa kịp thốt lên tiếng gọi thứ ba thì Thiệu Bình vớ ngay bình rượu ném thẳng về hắn.

“Cút!”

Bình rượu cũng may chẳng đập vào đầu Lý Kiệt, nó chỉ va vào cánh cửa mà thôi.

Một kẻ say mèm đâu còn có thể chính xác?

Lý Kiệt ngậm ngùi ra về trong sự thất vọng tột cùng.

“Đại nhân! Người vẫn đang dõi theo chứ?” Lý Kiệt ngửa mặt lên trời nghĩ ngợi.

“Đại nhân” ở đây tất nhiên không phải “đại nhân” trong kia. Người hắn nhớ đến là người khác cơ.

“Cũng sắp đến ngày giỗ của ngài rồi!”

Thiệu Bình là đã trưởng thành hay đã bộc lộ bản chất ngu xuẩn?

Lý Kiệt bước đi trong lặng lẽ, tập tễnh bước đi. Hắn ta lẳng lặng như thể không gian chỉ còn mỗi hắn. Khoảng sân rộng rãi biết bao, bầu trời trong xanh biết mấy? Đó là trước đây mà thôi, khoảng sân này trước đây biết bao binh sĩ vẫn hàng ngày tập luyện, biết bao lá cờ tung bay trong gió? Đứng trên bậc cao là một Ngưu Quảng oai hùng, là người Lý Kiệt luôn thầm ngưỡng mộ. Ngưu Quảng võ dũng hơn người, Ngưu Quảng đa mưu túc trí. Ấy vậy tại sao lại sinh ra đứa con trai ngu xuẩn thế này?

Là vàng bay, hơi lạnh cũng theo đó luồn vào kẽ áo. Khoảng sân trở nên heo hút hơn bao giờ hết. Ngưu gia vẫn đang làm chủ Tây thành, vẫn có Hồng kì chống lưng. Nhưng sau cái chết của Ngưu Quảng, Ngưu gia không còn được đặt chân đến Phong thành nữa, vị trí trưởng lão trước đây cũng thuộc về tay người khác. Cứ mãi rú rú ở chốn khô cằn này đến bao giờ?

Cảm giác trong lòng quả thực chát chúa. Dường như không gian vắng lặng cũng dần báo hiệu tương lai ảm đạm dành cho Ngưu gia. Biết bao tâm niệm, biết bao hoài bão. Rốt cuộc Thiệu Bình sẽ giữ lại được bao nhiêu phần?

Khí phách oai nghiêm của Ngưu Quảng, tâm cơ thông tuệ của Ngưu Quảng. Tất đều biến mất nơi Thiệu Bình. Liệu rằng Lý Kiệt vẫn đang mù quáng thờ một chủ tử bạc nhược rồi không? Cay đắng làm sao?