Phong Kiếm Quyển 2: Huyết Nguyệt

Chương 8: Con rể




Buổi sáng mùa đông, sương lạnh. Mã Quang hôm nay dậy rất sớm, hắn đi ra khỏi căn phòng trước khi Ngọc Nương thức giấc. Nói vậy thì… Đêm qua hai người đã ngủ chung sàn?

Mã Quang đứng trên đài cao, nơi mà hôm qua còn là nơi làm lễ Nhất Đẳng. Bản làng chìm trong sương sớm, từng nóc nhà lấp ló sau làn khói trắng mờ ảo. Một vài tiếng chim cất lên thánh thót, Mã Quang cũng nghe rõ mồn một tiếng suối chảy. Róc rách!

Khung cảnh thật yên bình!

Nhưng đó là khi chưa có tác động của con người! Một khi loài người tỉnh giấc, dường như họ muốn làm chủ núi rừng, xua đi sương sớm, tan đi khung cảnh đẹp đẽ này. Thanh bình chỉ là cái vẻ bề ngoài mà thôi, kì thực bên trong Man tộc đang dần hình thành biết bao sóng gió mà không một ai có thể khẳng định sẽ dám đương đầu.

Cũng như cái sự ngủ chung, bề ngoài là vậy… ai mà biết được? Đêm qua Mã Quang ngủ cạnh đống lửa, hắn nhường cho người con gái Ngọc bản chăn ấm nệm êm.

Giữa hai người họ chẳng có chuyện gì xảy ra!

“Con rể sao lại có nhã hứng dậy sớm thế này?”

Nhưng vẻ bề ngoài ấy vẫn bị kẻ khác lợi dụng.

“Bản chủ cũng đã dậy sớm đấy thôi?” Mã Quang đáp.

“Vẫn còn gọi ta là bản chủ ư?”

“Ý của Ngọc bản chủ, Mã Quang này không hiểu?”

Mã Quang vòng vo, hắn thừa hiểu Ngọc Nguyên Đãng, chẳng qua chờ cho ông ta đích thân mở miệng, lúc ấy dễ bề phản bác.

“Từ nay Mã Quang và Ngọc bản đã là người một nhà, dù có việc gì chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.”

“Bản chủ sai rồi!” Mã Quang bất chợt nghiêm nghị trong khi Ngọc Nguyên Đãng vẫn còn tỏ ra khuôn mặt đắc ý.

“Từ một trưởng lão trở thành con rể, từ một vị thế cao hơn Ngọc bản trở thành một kẻ để cho ngọc bản sai khiến. Không dễ như thế đâu!” Mã Quang thầm nghĩ.

“Tôi và Ngọc Nương chưa từng trải qua mai mối, cũng chưa nhờ ông thầy mo thông cáo tổ tiên. Cưới hỏi đều chưa, làm sao có thể gọi tôi là con rể Ngọc bản?”

“Nhưng tối hôm qua… trưởng lão xin ghi nhớ cho!” Ngọc Nguyên Đãng bước lên đứng ngang hàng với người trước mặt. Liệu ông ta có thể trói buộc được kẻ này chăng?

“Tối qua, chẳng có chuyện gì xảy ra hết! Nói cho tôi biết, mời tôi đến Nhắt Đẳng là để dụ tôi vào bẫy phải không?”

Mã Quang chắp tay sau lưng, hắn nhìn thẳng vào mắt của Ngọc Nguyên Đãng mà rằng. Ánh mắt này như muốn nhìn thấu âm mưu kẻ khác.

“Trong số các bản chủ hôm qua, đã có bao nhiêu người theo về Ngọc bản?”

“Nói! Ngọc bản kết bè kết cánh, rốt cuộc là có âm mưu gì hả?”

Mã Quang nghiêm nghị, giọng hắn gần như trở thành một tiếng quát lớn. Cách nói chuyện này xưa nay chưa ai từng thấy ở Mã Quang. Hắn ta vốn là con người hài hòa điềm đạm cơ mà?

“Trưởng lão minh xét! Xin trưởng lão minh xét!”

Bố vợ hụt cuối cùng đã phải quỳ gối trước con rể hờ!

“Nhất Đẳng quả thực chỉ để bán y phục mà thôi, chỉ để bán y phục, trưởng lão à, xin ngài đừng nên nghi ngờ Ngọc bản.”

“Hừ!” Mã Quang quay lưng bỏ mặc Ngọc Nguyên Đãng vẫn đang sì sụp. “Gây dựng lực lượng, đó mới thực sự là mục đích của Nhất Đẳng. Tuy nhiên…”

Mã Quang dừng lại một nhịp, hắn ta đang mở đường cho Ngọc Nguyên Đãng?

“Trưởng lão có gì chỉ bảo?”

“Ngoài lôi kéo các bản chủ khác, năm nay còn có chủ đích gài Mã Quang vào bẫy? Rượu uống càng say, tinh thần càng bất định càng dễ bề lợi dụng đúng không? Rốt cuộc là âm mưu của ai?”

“Việc này…” Ngọc Nguyên Đãng cứng họng.

Chỉ cần dựa vào sự việc ông ta cứng họng, Mã Quang có thể suy đoán Ngọc Nguyên Đãng không phải là kẻ bày ra mưu kế sâu xa này.

“Người đứng đằng sau Ngọc bản là ai?” Mã Quang cố gắng suy nghĩ.

Không thể nào nhượng bộ, chỉ còn cách áp đảo thẳng thắn Ngọc Nguyên Đãng Mã Quang mới có cơ may truy tìm cao nhân đang chủ trì đại sự của Ngọc bản.

Ai ai cũng phải bày mưu tính kế nhưng có một điểm Mã Quang không thể đồng tình với Ngọc Nguyên Đãng chính là việc ông ta lôi con gái mình vào vòng xoáy này.

Nhưng liệu Ngọc Nguyên Đãng có dám bán đứng con gái hay không?

“Cầu xin ngài, cầu xin trưởng lão! Xin ngài cứu lấy Ngọc bản, cứu lấy chị tôi!”

Ngọc Nương nghe trộm đối thoại của cha và Mã Quang nãy giờ, cuối cùng thì nàng cũng đã quyết định lên tiếng.

Hai người Ngọc bản đang quỳ trước mặt khiến Mã Quang có phần bối rối. Hắn chợt nghĩ đến ân tình khi xưa của Ngọc Nguyên Đãng đối với hắn mà động lòng trắc ẩn.

Mã Quang vốn là trẻ mồ côi, sau khi cha mẹ hắn chết, sơn bản của hắn cũng bị người ngoài thôn tính. Vì không nỡ để cha mẹ Mã Quang không còn truyền nhân, Ngọc Nguyên Đãng bỏ ra một số tài sản rất lớn đổi lấy… tính mạng của Mã Quang.

Ngọc Nguyên Đãng đón Mã Quang về nuôi từ năm ba tuổi. Nói trắng ra, Mã Quang còn sống đến ngày hôm nay là do Ngọc bản cứu giúp.

Vậy cớ làm sao Mã Quang vẫn không chịu giúp Ngọc bản?

“Nàng đứng lên đi!” Mã Quang một mực dịu dàng đối với Ngọc Nương. “Ông cũng đứng lên!”

Nếu như Ngọc Nương không kịp thời lộ diện, có thể Ngọc Nguyên Đãng đã bị bắt quỳ không thôi.

“Nàng nói cứu lấy chị nàng là sao? Ngọc Tà xảy ra chuyện gì rồi ư?”

“Đích thị là đã…”

Ngọc Nương chưa nói hết câu thì thấy đoàn người ùn ùn kéo tới Ngọc bản. Xa xa nàng thấy bọn người đi sau khiêng theo nào là dê bò lợn gà, nào là lúa ngô khoai sắn. Lại thêm một vài súc vải, đoàn người hì hục từ quãng đường xa tới đây, ai nấy cũng đang hổn hển. Mã Quang nhìn qua thì thấy có phần bất ngờ, chẳng lẽ ngay sau Nhất Đẳng sẽ là hôn lễ được tổ chức?

Đi đầu đoàn người là kẻ khiến cho Ngọc bản vô cùng kinh hãi?

“Ngọc bản chủ! Trưởng lão đến mà ngươi không ra tiếp đón hay sao?” Đinh Cùng lên tiếng.

Tất cả bản chủ đều đã góp mặt, bao gồm Quách Viễn Hùng, Quách Viễn Tầm, Đinh Cùng. Và… một người vô cùng đáng sợ.

Kẻ đội trên mình một tấm da sói, phần đầu tấm da ôm chặt lấy đầu của kẻ đang mặc. Hai chi trước của con sói vắt lên hai vai, kẻ này để lộ da thịt chi chít những vết sẹo, những vết cào xé của thú rừng.

Thuần Lang đến rồi!



Chử Minh điều tra xác chết được một hồi lâu thì cũng bước ra khỏi phòng.

“Đi thôi!”

Phan Liên gật đầu ra lệnh cho đám Lam kì tiến lại xếp thành hàng ngang dọc. Bọn họ đi vây xung quanh hai người Phan Liên và Chử Minh.

Phải bảo vệ ngay cả lúc ở Tây thành?

“Tinh anh, chúng ta đi đâu đây?” Chử Minh hỏi.

“Đi đến nơi ở mà Hồng kì sắp xếp, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Trên đường đi, tốt nhất ngươi hãy nói hết suy nghĩ của mình cho ta biết!” Phan Liên gấp gáp.

Thì ra, để cho Lam kì bao quanh là vì bảo toàn bí mật. Hai người Phan Liên và Chử Minh lọt thỏm giữa một đám đông đúc, kẻ muốn theo dõi cũng khó lòng quan sát hay nghe thấy gì được.

“Tôi đã điều tra toàn bộ xác chết, phát hiện một số nghi điểm.” Chử Minh lên tiếng.

“Nói! Tại sao ngươi không đi đến hiện trường xảy ra án mạng?” Thắc mắc này không chỉ của riêng Phan Liên mà còn là của những người Lam kì đang đi bên cạnh.

“Xác chết phát hiện cách đây mấy hôm rồi! Trước khi Hồng kì tiến đến phong tỏa thì người dân đã phát hiện ra trước, khó tránh khỏi tác động lên hiện trường. Hơn nữa… rất có khả năng hiện trường đã bị người ta cố tình thay đổi?”

“Ngươi hoài nghi Ngưu gia chính là hung thủ?”

“Đấy chỉ là một trong những nghi vấn, tinh anh của Hoàng kì sao lại có thể đến Tây thành rồi chết bất đắc kì tử?”

“Nhưng người của Ngưu gia không ngu ngốc đến nỗi vứt bỏ xác chết ngay tại Tây thành đấy chứ?” Phan Liên phản bác.

“Không sai, thế mới nói đó chỉ là một trong những nghi vấn. Dù sao, hiện trường của vụ án… đã không còn giá trị!”

Giá trị để lại cho người điều tra, giá trị do hung thủ cố tình ngụy tạo? Hay còn cả một loạt uẩn khúc về sau?

“Vậy phía xác chết thì sao?” Phan Liên hỏi tiếp, nàng vẫn hướng mắt về phía trước, kì thực chẳng để ý gì đến Chử Minh.

“Rất nhiều!” Chử Minh trả lời. “Nạn nhân chết do vết kiếm chém ngang cổ họng. Chỉ một đường kiếm, chứng tỏ hung thủ có kiếm thuật phi phàm, ra tay vô cùng nhanh gọn. Hơn nữa hắn lại hủy đi gương mặt của nạn nhân…”

“Không cho chúng ta biết nạn nhân là ai?” Phan Liên cắt ngang.

“Đúng thế! Hơn nữa tôi còn phát hiện một điểm, trên áo nạn nhân có những lỗ nhỏ li ti.”

“Là kim châm?”

“Ban đầu tôi cũng nghĩ là kim châm hoặc ám khí gì đó? Nhưng nạn nhân chết vì một đường kiếm thì cần gì phải dùng ám khí? Thực ra…”

“Ngươi nghĩ ra rồi?”

“Là những bụi tro làm cháy áo!”

“Bụi tro ư?” Phan Liên thắc mắc.

“Nạn nhân chắc chắn đã ngồi trước một đống lửa, hoặc khi di chuyển hắn đã cầm theo cây đuốc. Gió thổi làm cho bụi tro bay về bám vào ngực áo của hắn.”

“Vì tro chưa tàn nên mới làm cháy áo tạo ra những lỗ nhỏ li ti đúng không?” Cuối cùng Phan Liên nàng cũng hiểu ra.

“Điều đó có thể khẳng định, nạn nhân bị giết ở trong đêm tối!”

Phan Liên vừa đi vừa thầm thán phục Chử Minh, không hổ danh là người đã từng ở trong Huyết Đồ, người đã từng kề vai sát cánh với Phùng Ngạn.

Tất cả những gì Chử Minh điều tra, chắc chắn giúp ích cho nàng rất nhiều.

“Tinh anh!” Chử Minh chợt dừng lại, tiếng bước chân của những người Lam kì cũng phải đột ngột tan biến. “Chử Minh có điều muốn hỏi.”

Có vẻ là điều gì đó nghiêm trọng, Phan Liên quay người sang phải, nàng hướng mắt đến gương mặt tuấn tú đang đứng chắp tay lễ độ.

Nàng không nói, là dấu hiệu để cho người kia nói tiếp.

“Tinh anh có muốn thực sự điều tra án này hay không?”

Cho dù là trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa, hắn ta vẫn luôn nở một nụ cười. Câu hỏi cho dù nghiêm trọng, nhưng sau đó vẫn là nụ cười trên môi.

Chử Minh làm Phan Liên trầm ngâm bước tiếp.



“Sao? Thấy trưởng lão đến, các ngươi còn không mau hành lễ?” Quách Viễn Tầm bước lên phía trước chỉ tay khiến cho Ngọc bản ai nấy cũng phải quỳ gối.

Bọn thuộc hạ sắp sẵn ghế cao, Thuần Lang cứ thế bước lên mà ngồi.

“Mang lên!”

Đinh Cùng ra lệnh, bọn người bên dưới liền khiêng sính lễ để lên trước mặt Ngọc Nguyên Đãng.

“Trưởng lão, đây là…” Ngọc bản chủ e dè, ông ta vẫn chưa dám ngẩng mặt lên nhìn.

“Sính lễ mà nhà ông cần, hôm nay bọn ta đến để rước chủ mẫu về!”

Tiếng nói như sét đánh bên tai, Ngọc Nguyên Đãng không có cách nào ứng phó.

“Xem ra chủ mẫu vẫn còn lưu luyến cha mẹ, các ngươi, chẳng nhẽ nhà gái không bày cỗ bàn gì sao?” Quách Viễn Hùng nói.

“Dạ, dạ! Cỗ bày lên ngay!” Ngọc Nguyên Đãng nói trong sợ hãi, người trong Ngọc bản lật đật đi sắp cỗ bàn bày ra mời khách.

Người của Thuần Lang kéo đến rất đông, chật cả mấy sân nhà Ngọc Nguyên Đãng. Đinh Cùng nói rước chủ mẫu về, e rằng…

“Bọn họ muốn rước một trong hai con gái của Ngọc Nguyên Đãng? Xét theo tình thế vội vã gả Ngọc Nương cho ta, tám chín phần người mà Thuần Lang rước đi chính là nàng ấy.”

Mã Quang đứng lặng một bên quan sát, hắn khẽ nhìn ánh mắt lo sợ của Ngọc Nương mà động lòng.

Cỗ bàn đến tận gần trưa mà vẫn chưa thấy Ngọc Nguyên Đãng đưa người đi ra. Lúc này Thuần Lang mới từ từ đứng dậy. Hắn cởi bỏ tấm áo da sói đặt xuống ghế rồi tiến lại gần phía Ngọc Nguyên Đãng.

Thuần Lang cầm thêm bát rượu, ánh mắt hằn sâu nhìn chằm chằm đối phương.

“Ngọc bản chủ!” Giọng nói chậm rãi nhưng đáng sợ. “Vợ của tôi đâu?”

“Trưởng… trưởng lão. Xin ngài cho con tôi chuẩn… chuẩn bị một lát.” Ngọc Nguyên Đãng ấp úng.

“Tôi đã cho ông chuẩn bị ba năm rồi! Ba năm trước tôi và ông đã ước hẹn, hôm nay tôi đến rước vợ tôi về. Vậy,… vợ tôi đâu?”

Thuần Lang nhất mực đòi vợ nhưng hắn lại không hề nhìn Ngọc Nương lấy một cái. Lẽ nào là…

“Ngọc bản chủ, con rể Thuần Lang đến đây rồi, chẳng lẽ bố vợ không cho vợ tôi bước về nhà chồng?”

Thuần Lang túm lấy cổ áo của Ngọc Nguyên Đãng rồi trừng mắt nhìn ông ta. Xem chừng nếu không giao người, Ngọc bản sẽ có một phen sóng gió.

“Ngọc Nguyên Đãng, ngươi dám không giao chủ mẫu ra cho bọn ta hay sao?”

Quách Viễn Hùng quát lớn, hắn chính là muốn tất cả hùa theo.

“Đúng thế, không giao người ra, có phải không muốn gả con cho trưởng lão?”

“Ngọc bản chống lệnh trưởng lão ư? Các người to gan lớn mật lắm rồi!”

Trong vòng hai ngày, Ngọc bản xuất hiện đến hai vị con rể. Một người từ chối nhận vợ, một kẻ nằng nặc đòi vợ. Quả thực là một kịch hay đến với chúng nhân bên dưới.

Tuy nhiên có kẻ hình như chẳng có hứng thú với màn kịch này. Hắn ta chăm chú ăn uống. Tội gì mà không ăn uống, cỗ bàn bày ra trước mặt, rượu trắng ừng ực thỏa thích.

Đàm Vân Thắng thoát khỏi bầy hổ không ai hay biết, hắn quay về Ngọc bản cũng chẳng ai hay.

Người ta chỉ thấy một tên bẩn thỉu nhem nhuốc đang bốc thức ăn bằng tay, miệng thì phình to chứa đầy thức ăn thức uống.

Hắn với cái bao vải của hắn làm chủ một góc sân, một không gian riêng biệt chỉ có hắn và cái bao vải đang đặt bên dưới.

Trở lại với Ngọc Nguyên Đãng, tất cả các bản chủ khác đều lên tiếng đòi người khiến ông ta không thể không nói sự thật. Một sự thật mà khiến ai nấy cũng phải thất điên bát đảo.

“Ngọc Tà đã mất tích hôm qua, chúng tôi không thể giao cho ngài được!”

“Cái gì? Người Thuần Lang muốn lại là Ngọc Tà?” Mã Quang thất kinh.

Nhận được câu trả lời của Ngọc Nguyên Đãng, mặc dù bên dưới vô cùng bất ngờ nhưng Thuần Lang thì ngược lại, hắn vẫn bình tĩnh lạ thường. Đôi mắt hắn trở nên lạnh nhạt.

“Các người dám đùa giỡn với ta à?” Thuần Lang giang rộng cánh tay. “Các người muốn chết?”

Câu nói làm cho những người bên dưới trở nên muôn phần hung tợn, bọn chúng chằm chằm nhìn vào Ngọc Nguyên Đãng.

“Hiểu rồi!” Mã Quang đã phá giải được bí ẩn trong đầu.



Lật lại toàn bộ vấn đề và sắp xếp thời gian cho đúng, Mã Quang lúc này đang đứng giữa một cuộc sóng gió thực sự.

Ngọc Nguyên Đãng không thể giao người, còn Thuần Lang nhất quyết đòi người. Bề ngoài là việc cưới hỏi tầm thường nhưng thực sự bên trong là một âm mưu vô cùng kín kẽ.

Giao người thì Ngọc bản từ nay sẽ có một con rể quý. Không giao người thì Ngọc bản biến thành bất tuân thượng lệnh. Mà nếu kháng lệnh của trưởng lão… tất bị tiêu diệt.

Mục đích của Thuần Lang không phải là cưới vợ, hắn thực chất cũng chẳng cần vợ. Cái hắn cần chính là…

Vợ hắn không thể bước về nhà chồng!

Một cái lý do, một cái cớ hoàn hảo để kể tội Ngọc Nguyên Đãng, để tru diệt toàn bộ Ngọc bản!

Thuần Lang muốn tiêu diệt Ngọc bản? Thứ hắn nhắm đến chính là tài sản của Ngọc Nguyên Đãng chăng?

Hiển nhiên, đúng như Ngọc Nguyên Đãng từng tìm đến Mã Quang, ông ta lo sợ Thuần Lang sẽ thôn tính Ngọc bản trước nhất bởi vì số của cải dồi dào của Ngọc bản.

“Đúng như vị cao nhân ở Ngọc bản dự đoán!” Mã Quang thầm than thở.

Cục diện tranh đấu ở Man tộc chính thức bắt đầu!

Đột nhiên… “Ngọc Tà mất tích rồi ư?” Mã Quang tự hỏi.

Nàng ta mất tích chắc chắn không phải lý do ngẫu nhiên. Mà là để cho cái cớ của Thuần Lang trở nên chu toàn nhất.

Hoàn hảo nhất là việc Ngọc Tà vĩnh viễn không quay về nữa!

“Ngọc Tà?” Mã Quang triền miên trong suy nghĩ.

Người con gái lớn của Ngọc Nguyên Đãng, nàng ta từ nhỏ đã không ra khỏi cửa một bước. Dường như có gì đó chia cách nàng với thế giới ngoài kia.

Mã Quang chỉ biết đến nàng thông qua tiếng nói, giọng nói trong trẻo như tiếng chim rừng cất lên qua cánh cửa sổ.

“Ngươi đang làm gì? Ngoài kia có gì hay không?” Nàng hỏi.

Mỗi lần như thế, Mã Quang lại vui lòng miêu tả cho nàng nghe từng tiếng con quay dệt vải, từng sắc từng màu của nắng.

“Tại sao nàng không ra ngoài mà xem?”

“Mã Quang kể cho ta nghe được rồi!”

Chút ân tình này Mã Quang sẽ chẳng bao giờ quên.



“Không giao ra! Bởi vì chị ta đã được Mã Quang trưởng lão rước về từ lâu rồi!”

Tình hình đã vô cùng cấp bách, Ngọc Nương nghe theo lời cao nhân buộc phải đưa ra hạ sách này.

Tình thế thay đổi chóng mặt như con nước xoáy.

Ngọc bản từ chỗ có tội trở thành vô tội. Mã Quang từ chỗ khách mời trở thành kẻ đã phá hỏng kế hoạch của Thuần Lang.