Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ

Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ - Chương 15: Duyên lai thị ngươi




Âu Dương Quốc Vĩ hét to một tiếng lao mình đuổi theo bóng ảnh kia. 'Thiểm Điện Truy Hồn Kiếm' cũng không phải là kẻ chỉ có hư danh, chỉ trong chớp mắt, thân ảnh Âu Dương Quốc đã không thấy đâu nữa.

Kẻ lấy đi tang vật cũng không phải là loại thường, thân ảnh nhanh như lưu tinh, thân thủ cũng đích xác là bất phàm, trong nháy mắt đã tiến vào trong rừng cây. Trong rừng cây rậm rạp, nếu như người đó bí mật ẩn thân thích đáng thì sẽ rất khó bị người khác phát hiện. Tuy nhiên, nếu như hắn tiếp tục di chuyển thì sẽ làm lay động những tàn cây xung quanh và vì thế rất khó giấu được hành tung của mình. Có lẽ vì người kia quá khẩn trương chạy trốn nên Âu Dương Quốc Vĩ đã rất nhanh phát hiện ra tung tích của hắn.

Âu Dương Quốc Vĩ hít một hơi chân khí, phát động khinh công tuyệt học của sư môn là Lưu Thủy Hành Vân thân pháp, trong khoảng khắc đã xuất hiện phía trước đối phương.

Đối phương là một người bịt mặt, vóc người cũng không cao nhưng động tác có vẻ rất nhanh nhẹn..

"Bỏ bao phục xuống!" Âu Dương Quốc Vĩ mở miệng nói.

"Không được!" Đối phương nói. Thanh âm của người đó vang vào trong tay Âu Dương Quốc Vĩ gây nên cảm giác là lạ.

"A! Ngươi là ai? Sao lại ngang nhiên đến lấy bao phục?" Âu Dương Quốc Vĩ cười hỏi.

"Hắc hắc! Chẳng có chỗ nào trên giang hồ mà lão phu lại không dám đến cả." Khẩu khí của đối phương cũng khá cao ngạo nhưng âm thanh thì lại không vậy, có điểm quái lạ.

Âu Dương Quốc Vĩ vì trong lòng có điểm chưa rõ ràng nên rất buồn bực. Người này tựa hồ đã cố ý mà đến, như vậy chẳng lẽ hắn rất có địa vị hay là có người chống lưng? Ta sẽ không tin, càng muốn đấu với ngươi.

"Hắc hắc! Nhân lúc còn chưa muộn thì ngươi hãy đem mấy kẻ theo đuôi đi đi. Ít quản thì nhàn sự, lão phu niệm tình ngươi còn nhỏ tuổi chưa biết, để lại cho ngươi một lối thoát." Quả nhiên, người nọ lại mở miệng nói.

Những lời này khơi dậy hào khí từ đáy lòng Âu Dương Quốc Vĩ, làm hắn không khỏi nói: "Thật vậy sao? Thiếu gia sẽ không chạy như ngươi muốn đâu." Bạn đang đọc chuyện tại truyenfulls.com

Người kia thả bao phục xuống, nói: "Được, đã thế thì chuẩn bị chết đi." Hắn nói xong liền bước lên trước hai bước, đối mặt với Âu Dương Quốc Vĩ, chậm rãi lấy từ cái bọc mang theo trên lưng ra một thanh nhuyễn kiếm, thuận tay rung lên một cái, thân kiếm trở nên thẳng tắp, trên mũi kiếm phát ra một tia hào quang.

Thân hình Âu Dương Quốc Vĩ bất động, khuôn mặt vừa như cười vừa như không nhìn hắn, chân đứng bất động như đinh đóng, chờ hắn xuất chiêu.

Người bịt mặt nhìn thấy hắn làm cao như thế, tâm lý trỗi dậy, trường kiếm xuất ra, mũi kiếm hóa thành vô số kiếm hoa, phong trụ toàn bộ các đại yếu huyệt tại thân trên của Âu Dương Quốc Vĩ. Âu Dương Quốc Vĩ trong lòng phát lạnh, đạp chân lùi nhanh ra sau mới thoát được, tuy vậy hắn chưa hề rút kiếm.

Nếu như đổi lại là một cao thủ khác bình thường khác thì đúng là rất khó có thể tránh được một chiêu này của hắn.

"Hừ! Ngươi dám cao ngạo! Đến kiếm cũng không rút." Người bịt mặt thấy một kích không thể đắc thủ, trong lòng cũng có chút tâm lý.

Tiếp theo, hắn bước lên một bước lớn, kiếm như hình với bóng lại xuất ra nhanh như chớp, nhằm vào eo lưng của Âu Dương Quốc Vĩ. Lần này, hắn sử ra tuyệt chiêu, với ý định là trước tả, sau hữu rồi lại sẽ trước tả sau hữu nữa rồi sẽ đánh thẳng vào góc độ sơ hở phía trước đối phương xuất hiện do việc thối lui. Hắn nghĩ như thế nhưng Âu Dương Quốc Vĩ cũng đã nhìn được ra ý đồ của hắn, tĩnh như chuột, động nhanh như thỏ, thân hình như trượt về phía sau, làm cho kiếm chiêu của hắn hoàn toàn thất bại.

Kiếm của đối thủ đã nhanh nhưng Âu Dương Quốc Vĩ thối lui còn nhanh hơn, huống chi Âu Dương Quốc Vĩ còn chưa có rút kiếm ra đánh trả. Người bịt mặt khi xuất hai kiếm cũng chỉ làm cho đối phương thối lui hai bước nhưng đối phương cũng chưa có hoàn thủ, đến kiếm cũng chưa cần rút ra. Nhìn từ đầu đến giờ hắn đã nhận thấy là võ công so với đối phương còn có khoảng cách lớn, nói như vậy, tiếng đồn về người này trên giang hồ là hoàn toàn có căn cứ. Lập tức, lòng háo thắng của người bịt mặt nổi lên, không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, kiếm chiêu như mưa bão mãnh liệt hướng vào Âu Dương Quốc Vĩ công kích. Chỉ thấy một thân ảnh màu trắng cùng nhiều đóa kiếm hoa bay phải, chớp trái trông thật đẹp mắt. Tuy vậy, người bịt mặt vẫn không thể nào đả thương được Âu Dương Quốc Vĩ, nếu mà Âu Dương Quốc Vĩ rút kiếm thì có thể nói đại khái là người bịt mặt có thể bị nằm xuống.

Tâm lý người bịt mặt lại càng bị kích động, kiếm chiêu xuất ra lại càng nhanh hơn.

Lúc này, lão quản gia bọn họ đã đến, nhìn thấy Âu Dương Quốc Vĩ bị người bịt mặt đang như một cơn lốc bạc tấn công, liên tục né tránh, ngay vả đến kiếm cũng chưa kịp rút ra, không rõ tình hình đang sảy ra điều gì, sự lo lắng cho Âu Dương Quốc Vĩ không khỏi trỗi dậy, đặc biệt là hai nữ nhân, đang nắm chặt thanh kiếm trong tay, chỉ cần Âu Dương Quốc Vĩ sảy ra điều gì là sẽ lập tức liều mạng xông lên.

Công kích của người bịt mặt ngày càng nhanh, tất cả các kiếm chiêu hầu như đã dùng hết cả nhưng cũng còn chưa chạm được đến đối phương chút nào, thậm chí là đối phương cũng chưa một lần hoàn thủ mà chỉ né tránh chứ chưa hề công kích. Tâm lý của hắn khẩn trương thế nào thì chắc không cần phải nói. Âu Dương Quốc Vĩ đối với các chiêu số kiếm pháp mà đối phương đã sử dụng lúc này đã không còn nhiều, tâm lý chợt động, lại càng cẩn thận hơn

Người bịt mặt đánh mãi không được, trong lòng không khỏi nóng nảy, không khỏi dậm chân, kêu lên: "Âu Dương Quốc Vĩ! Ngươi khi dễ người ta quá đáng. Ta không chơi nữa." Nói xong, dừng kiếm nhảy lui. Thanh âm lúc này cũng đã biến thành thanh âm của nữ nhân.

Lưu Phỉ Phỉ ngạc nhiên nói: "Di, thế nào mà ngươi lại là nữ nhân?"

Lão quản gia cùng Tằng Mỹ Mỹ cũng cảm thấy kinh ngạc, chờ đợi người bịt mặt trả lời Lưu Phỉ Phỉ.

"Cô nương, xem ngươi dùng chính là La Phù kiếm pháp, xin hỏi ngươi một chuyện. Có phải ngươi là người của La Phù Kiếm Tiên Hoa lão tiền bối của La Phù Sơn Tuyệt kiếm cốc?" Âu Dương Quốc Vĩ nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói tràn ngập sự tôn kính đối với La Phù kiếm tiên Hoa lão tiền bối.

"Hừ, ngươi vẫn còn nhận ra La Phù kiếm pháp của ta. Đó là gia gia của ta." Người bịt mặt tức giận nói, chính là vì sự việc vừa rồi.

"Hả?" Âu Dương Quốc Vĩ tuy đã sớm đoán được nhưng nghe nàng nói thế thì cũng ngây cả người, không khỏi chìm trong trầm tư.

Hoa Tử Cường lão tiền bối có thể nói là đã nhiều năm cùng với 'Ba Thánh Chí Tôn' Lão Nhân nổi danh là tuyệt thế võ lâm cao thủ. Năm đó, một mình dựa vào ba đường La Phù kiếm pháp đả bại người được xưng là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm lúc đó là Hoàng Mi đạo trưởng, sau đó mang kiếm đến Thiên Nhai, quyết đấu thành thiên hạ không địch thủ, được mệnh danh là La Phù Kiếm Tiên. Sau khi 'Ba Thánh Chí Tôn' Lão Nhân quy ẩn thì La Phù Kiếm Tiên Hoa Tử Cường cũng ẩn cư, cũng đã phong kiếm được gần ba mươi năm tại sơn cốc có tên là Tuyệt Kiếm cốc. Nơi này nếu đồng đạo võ lâm muốn đến bái phỏng thì phải bỏ kiếm ở ngoài mới được tiến vào, điều này cho thấy kiếm thuật và sự tự phụ về kiếm thuật của lão cao thế nào.

Mấy năm trước, sư phụ của Âu Dương Quốc Vĩ, Lão Nhân, từng rời núi có việc rồi thuận đường đến La Phù sơn thăm Hoa Tử Cường, biết lão có một cháu gái rất đáng yêu, khi nàng lớn lên đích xác là vô cùng xinh đẹp, liền nảy ra ý định sáng suốt là vì Âu Dương Quốc Vĩ cầu thân với tiểu cô nương này. Lúc ấy, Hoa Tử Cường không có ý kiến gì, vì biết truyền nhân duy nhất của Lão Nhâ chắc chắn sẽ không kém, trong lòng đã có ý muốn kết thân nên gật đầu đồng ý. Lão Nhân trong khi nói chuyện với đồ đệ trước khi hạ sơn đã yêu cầu Âu Dương Quốc Vĩ đến La Phù sơn bái vọng La Phù Kiếm Tiên Hoa lão tiền bối đồng thời cũng đem những đặc điểm chủ yếu của La Phù kiếm pháp nói cho hắn nghe. Chính vì thế nên khi giao thủ, Âu Dương Quốc Vĩ dựa vào kiếm pháp đã loáng thoáng đoán được nàng là ai rồi.

"Bây giờ ngươi đã có thể nói tên ngươi là gì không? Ngươi đã biết ta là ai, tại sao vẫn còn cùng ta động thủ?" Âu Dương Quốc Vĩ lập tức ôn nhu hỏi, trong mắt chẳng hiểu sao lại có cỗ khí tức tà dị phát xuất.

"Ta là Hoa Ngọc Khanh." Nàng vốn là còn đang tức giận nhưng chẳng hiểu sao, vừa nhìn thấy đôi mắt của Âu Dương Quốc Vĩ thì trong lòng run lên, âm thanh lại trở nên nhu mì.

Thật ra, Hoa Ngọc Khanh xuống núi lần này cũng là có hai nguyên nhân. Thứ nhất là nàng nghe nói gia gia nàng muốn nàng kết thân với Âu Dương Quốc Vĩ, người gần đây rất nổi danh trên giang hồ. Nàng rất muốn biết Âu Dương Quốc Vĩ tột cùng là cái dạng gì mà nổi tiếng như vậy ví dụ như mặt mũi thế nào, bên ngoài ra sao. Người ta nói nữ hài tử không thích hư vinh là giả, ai mà không hy vọng lang quân của chính mình xuất chúng hơn người khác chứ. Lý do thứ hai, cũng là lý do quan trọng nhất đó là mẫu thân nàng đã nhiều năm mắc phải một quái bệnh, chữa mãi không khỏi. Vị thần y rất nổi tiếng ở địa phương đã nói, trừ khi có được Dã Sơn Tam ngàn năm làm thuốc dẫn thì ngay cả đến thần tiên cũng bó tay. Sau khi nghe nói trong nhà Tri phủ Thanh Thành có cất một nhánh Dã Sơn Tam ngàn năm, nàng vội lên ngựa đi ngay. Vốn là nàng định sau khi đến dùng lời lẽ mềm dẻo thuyết phục Tri phủ đại nhân rồi dùng lượng tiền lớn để mua. Ai ngờ lúc tri phủ đại nhân trên đường trở về thì bị giết hại. Khi nàng vừa định bước ra thì gặp Âu Dương Quốc Vĩ cùng đám cướp nói chuyện. Thấy Âu Dương Quốc Vĩ cao lớn, phong thần như ngọc, phong độ tiêu sái, trong lòng mừng thầm, gia gia thật tinh tường, đã giúp mình tìm một lang quân thật tốt rồi, liền đem toàn bộ tâm ý đặt lên người hắn. Sau đó nàng lại thấy bên cạnh hắn có hai mỹ nhân như hoa như ngọc, xem ánh mắt các nàng nhìn Âu Dương Quốc Vĩ cũng thật nồng thắm, một nàng lại còn cùng Âu Dương Quốc Vĩ rất là thân thiết, trong lòng nàng có một thứ tình cảm khó diễn tả trỗi dậy.

Hoa Ngọc Khanh rụt rè, nhút nhát, nhìn xuống đất tưởng như không có sơ hở nói nhưng những người có mặt ở đây đều cảm thấy có một mùi dấm chua nồng đậm.

Âu Dương Quốc Vĩ cũng là người thông minh, sao lại không nhận ra ý tứ trong lời nàng nói nhưng cũng không thể giải thích ngay được, trong lòng thầm cười khổ nói: "Hóa ra là như thế. Đi thôi, nàng còn phải đem gói Dã Sơn Tam ngàn năm về La Phù Sơn để bá mẫu chữa bệnh."

Tiếp theo, liền giới thiệu ba người với Hoa Ngọc Thanh, khi nói đến Lưu Phỉ Phỉ chỉ nói là ngẫu nhiên cùng đường, nói đến Tằng Mỹ Mỹ thì cũng giới thiệu qua loa, trong lòng thầm nghĩ với những quan hệ phức tạp này, sau này sẽ từ từ giải thích vậy.

"Từ đây về núi La Phù thì phải đi qua Tuệ thành, không bằng chúng ta cùng đi, trên đường có nhiều người hỗ trợ lẫn nhau, được không?" Âu Dương Quốc Vĩ ôn nhu hỏi, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn Hoa Ngọc Khanh. Âu Dương Quốc Vĩ muốn trên đường tìm cơ hội cùng nàng giải thích về hai nữ nhân nàng, kỳ thật, loại chuyện này có thể giải thích được sao, rất có thể kết quả lại càng tệ hơn.

Âu Dương Quốc Vĩ nào biết được rằng từ khi hấp thu chân khí âm Dương tà công của Cung Bằng Phong, từ ánh mắt và người hắn tỏa ra một loại khí tức quái dị, tràn ngập lực hấp dẫn, có thể làm cho nữ hài tử bị hắn hấp dẫn rất tự nhiên.

Lúc này Hoa Ngọc Khanh đúng là bị như vậy, qua ánh mắt của nàng có thể thấy tâm tư xáo động, trong ngực trái tim loạn động. Lời cự tuyệt không thể nói ra, nàng chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Được, ta đi theo ngươi."

Tự ngắm bộ dạng của mình lúc này, nàng thẹn thùng hướng Âu Dương Quốc Vĩ nhỏ giọng nói: "Ta đi trước để thay đổi y phục có được không?" Thấy nàng lộ ra bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn, hoàn toàn không có chút hung hăng như vừa rồi, trong lòng Âu Dương Quốc Vĩ không khỏi run lên.

Rất nhanh, Hoa Ngọc Khanh đã cởi khăn che mặt và thay đổi lại quần áo xong, trở lại. Mọi người vừa nhìn đều không khỏi ngây người…

Quyển 2 - Diễm tình chi lữ