Phong Lưu Nữ Phụ Vận Đào Hoa

Chương 4: Đôi bạn cùng xuyên




Sau khi ăn đậu hũ chán chê, Nguyệt Dung mới chịu buông Linh Băng ra, kéo tới phòng bếp. Cô cười nói: “Linh Băng mau tới ăn thử món Súp cua nấm tuyết cậu thích nhất, mình phải mất cả ngày hôm nay để làm cho cậu đấy”. Nhìn món súp mình thích được trình bày vô cùng hoa mỹ, không thua kém bất cứ nhà hàng cao cấp nào, Linh Băng cảm thấy vô cùng có vị giác. Cảm động dạt dào, ngồi xuống vừa múc thìa súp đưa lên miệng, thì bi kịch bắt đầu. Cô chỉ cảm thấy thứ mình vừa nuốt xuống không phải có vị súp cua thơm ngon đậm đà như Ngọc mẹ vẫn nấu và ngoài nhà hàng vẫn làm, mà là sự pha trộn của đắng, chua, mặn, chát, tê, cay hòa quyện vào với nhau. Đột nhiên trước mắt tối sầm, Linh Băng cứ thế ngất xỉu ngay tại chỗ.



Gian nan mở mắt, Linh Băng mới từ từ quan sát xung quanh, thấy màn che gấm rủ, giường nệm, bàn ghế, căn phòng toàn bộ là kiểu cổ đại. Thầm nghĩ chẳng lẽ ăn súp xong thì lão ba lại quẳng mình tới phim trường rồi. Lão ba này cũng thật là vô lương tâm, vừa mới cho mình nghỉ phép mấy ngày, thế mà đã lại bắt đi làm việc rồi, hừ. Bỗng nàng lại cảm thấy đầu đau như búa bổ, giơ tay lên xoa trán thì phát hiện bàn tay của mình trở nên thật bé nhỏ. Lại phát hiện mái tóc ngắn thời thượng của mình đã hóa thành một suối tóc đen dài óng ả. Thiên ơi, nàng thế nhưng xuyên không chỉ vì một thìa súp sao. Nguyệt Dung, cậu có phải là đồ đệ chân truyền của Lão Độc Vật Âu Dương Phong không thế, độc chết tớ rồi (Lời của tác giả Miya Yori: uầy, chính xác là chưa có chết được, chỉ có hôn mê bất tỉnh, hồn lìa khỏi xác phiêu du vào tiểu thuyết thôi ╮( ̄▽ ̄”)╭). Đang thầm mắng cô bạn thân, thì một giọng nói lạ vang lên: “Thiếu chủ, rốt cuộc ngài đã tỉnh”. Trước mắt nàng là một cô bé khoảng 13, 14 tuổi, mặt một bộ cổ trang mầu xanh ngọc bích, gương mặt vô cùng sốt sắng cùng quan tâm lo lắng.



Ngọc Linh Băng nàng là ai, chính là nữ ảnh đế nổi tiếng thế kỷ 21 nha, không biết đã từng đóng qua vô số các bộ phim cổ trang rồi đâu. Bình tĩnh hỏi rất có phong phạm thiếu chủ: “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao đầu ta lại đau nhức thế này.” Cô nương kia cung kính, bắt đầu thưa: “Thiếu chủ, ngài là vì cứu vị biểu muội Ngọc Uyển Lan nên mới ngã ngựa, đầu đập xuống đất, hôn mê đã ba ngày ba đêm rồi”. Nhắc đến cái tên này, cô nương trước mặt nhếch khẽ khóe miệng cười giễu, ánh mắt tràn ngập sự ghét bỏ và khinh bỉ. Thiếu chủ của nàng võ nghệ siêu quần, thừa kế tuyệt học của trang chủ Bách Nguyệt sơn trang, làm sao có thể tự nhiên ngã ngựa. Nhất định là do cái con tiện nhân kia giở trò hãm hại. Ngọc Uyển Lan, cái tên nghe quen quen, oái, đây chẳng phải là tên nữ chính trong bộ tiểu thuyết siêu cấp cẩu huyết mình đã đọc sao.




Trong nguyên bản lúc này lão cha nàng vừa vặn đang trên đường trở về Bách Nguyệt sơn trang thì tình cờ cứu cha con hoàng đế một mạng. Mà khắp thiên hạ có ai không biết thứ Bách Nguyệt sơn trang không thiếu nhất chính là tiền. Lại càng miễn nói đến dấn thân vào chốn quan trường, chính là có dâng hai tay dâng tặng chức thừa tướng thì người ta cũng không thèm làm. Để báo đáp ân tình của lão cha nàng, hoàng đế trực tiếp đưa con mình đi bán, chơi trò kết thông gia với hoàng thất. Quả là một lão hồ ly gian xảo, ngoài mặt vờ như báo đáp ân tình, nhưng thực chất là muốn mượn thế lực của Bách Nguyệt sơn trang trợ giúp cho lão. Trai, gái của lão đều dư thừa, kiểu gì cũng có thể gả, cho dù nhi tử của đối phương có là (づ ̄3 ̄)づ đoạn tụ hay bách hợp đi chăng nữa, ặc . Haizz, quả nhiên, nhà đế vương vốn vô tình mà.




Mà đây cũng là giai đoạn nữ chính Ngọc Uyển Lan gặp nam chính thứ nhất Mộ Dung Quân, vừa gặp đã yêu. Đau khổ, oán hận vì người được hứa hôn cho nhị hoàng tử lại là biểu tỷ Ngọc Linh Băng. Âm thầm tính kế hại thiếp thân thị vệ của Linh Băng, khiến nàng bất bình đánh Ngọc Uyển Lan. Khi mọi người kéo đến thì chứng kiến cảnh tiểu thiếu chủ của Bách Nguyệt sơn trang đang dã man hành hung thiếu nữ yếu đuối. Vốn Linh Băng nguyên bản tính cách thẳng thắn, cây ngay không sợ chết đứng, không giải thích chỉ nói nàng không sai khi đánh biểu muội. Vậy là hình tượng điêu ngoa vô lối đánh người, bạo lực nữ cứ thế thuận lý thành văn áp lên người nàng. Còn biểu muội ôn nhu thiện lương, yếu đuối bị biểu tỷ độc ác là nàng hành hung vô cớ , từ lúc này chỉ cần là giống đực nghe tên sẽ thương xót mà muốn ôm Uyển Lan nàng vào lòng che chở.




Cũng ngay lúc này đây, ở Phượng Minh quốc xa xôi, một tiểu cô nương từ từ mở mắt, và la hét thất thanh khi bản thân bị biến thành một con nhóc miệng còn hôi sữa. Chính là cô bạn sắc nữ của Linh Băng, Lam Nguyệt Dung, giờ đã trở thành Phượng Nguyệt Dung. Thiên địa quỷ thần ơi, vòng 1 D:cup đáng tự hào của nàng đâu, vòng eo con kiến nàng khổ sở gập bụng đâu mất rồi. Vì Linh Băng hay trêu ghẹo vòng eo bánh mỳ của nàng lúc nhỏ, nên nàng mất hết sức chín trâu hai hổ. Ngày ngày điên cuồng gập bụng, tập gym, trời không phụ lòng người, dáng dấp của nàng cũng không thua dáng người mẫu là bao nha. Không như vậy làm sao có thể gạt mấy con gián hôi đeo bám Linh Băng cơ chứ.



Nguyệt Dung cơ hồ khóc không ra nước mắt, đang ai oán cái tiểu thân thể nhỏ bé này ước chừng chỉ tầm 8, 9 tuổi thôi, bụng núng nính nu nu toàn thịt. Nàng thật hối hận đã nấu bát súp kinh điển đó, người ta mất mạng mới xuyên không, còn nàng không thể ngờ chỉ vì ăn mới một thìa súp mà đã một phát xuyên không thế này. Chắc là Linh Băng cũng xuyên không giống mình đi, ngàn lần xin lỗi cậu, mình đã hại cậu rồi, hu hu hic hic. Lão thiên thật sự là muốn đòi mạng nàng mà, gào khóc ngaooo, ô ô Linh Băng, cậu đâu rồi!