Phong Lưu Tam Quốc

Chương 206: Trương Phi Quan Vũ




Lúc này Lưu Bị đang ở trong trung quân vùi đầu uống rượu, cùng ngồi với ông tất nhiên là Trương Phi, Quan Vũ.

Lưu Bị vẫn giống như năm đó, chẳng qua bước vào giai đoạn hoàng kim đời người, trên mặt thêm phần tang thương và trầm ổn.

Ngồi bên dưới Trương Phi một tay cầm bát to, một tay cầm bình rượu lớn, chân đạp ghế, uống ừng ực, hình tượng thật là phóng khoáng. Chỉ thấy gã uống vài bát thì mặt đỏ tới mang tai, râu ria dính đầy rượu.

Ý say dâng lên, gã bực bội hét to:

- Hay cho Tào gian tặc, ca ca tốt xấu có công phạt giặc Khăn Vàng, những năm nay vì hắn nam chinh bắc chiến, không ngờ tên này đáng ghét như vậy, sai ca ca tới vùng núi hoang đồi vắng chim không sinh trứng để thủ cửa ải cái quỷ gì. Còn nói gì mà có thể trở thành kỳ binh, giết Lý Giác trở tay không kịp? Ta phi!

Trương Phi oán hận phun bãi nước bọt, cầm bát rượu lại uống ừng ực.

Lưu Bị nâng lên chén rượu ngừng giữa không trung, đôi mắt mông lung, biểu tình lạc lõng.

Ông nói:

- Cửa ải đường núi hiểm trở này một chia thành hai, đông có thể đến Lạc Dương, tuyến đường hai trăm dặm, sơn thế hùng vĩ, đường khó đi. Hai có thể nam hạ vượt qua quần sơn Tam Hào, chạy thẳng Kinh Châu, đích xác là trọng địa chiến lược. Vốn chỉ cần một vị tướng canh gác là được. Nhưng Tào tướng quân đố tài, lại khiến ba huynh đệ chúng ta lĩnh một ngàn binh sĩ thủ tại đây. Bị không thì không sao, chỉ tiếc cho hai đệ đệ võ dũng, sợ là sau này không có ngày dương danh.

Nói xong uống cạn một hơi chén rượu, nặng nề thở dài.

Quan Vũ ngồi trên ghế, híp mắt phượng, tay vuốt râu dài, khuôn mặt đỏ rực không cho là đúng.

Y nói:

- Đại ca, đã lúc nào rồi mà ngươi còn nói lời như vậy? Theo tiểu đệ thấy thì lời của tam đệ rất đúng. Lấy quân lực của Tào tướng quân, minh đánh ám toán, Lý Giác, Quách Tỷ tuyệt đối không phải là đối thủ, còn cần gì để người thủ cửa ải quái quỷ chứ? Cứ như vậy không phải là cách, đại ca luôn không được trọng dụng, không bằng bắt đầu từ con số không?

Trương Phi nghe lời của Quan Vũ oán giận đập bể bát, mắt báo trợn trừng, nóng nảy như giẫm phải lôi.

Gã ồm ồm nói:

- Nhị ca nói đúng! Ta đây cũng không chịu nổi loại ngày uất ức như vậy nữa!

Lưu Bị không có biểu thị gì, chỉ im lặng nhìn chén rượu, thở dài rồi lại than ngắn.

Trương Phi và Quan Vũ không biết ông đang nghĩ gì. Người trước buồn bực cầm lấy bình rượu nốc ừng ực, người sau lần nữa nheo mắt phượng cúi đầu suy tư.

Lúc này có binh sĩ vào thông báo nói:

- Bẩm Lưu tướng quân, trên đường núi phát hiện mấy người, trong đó có người tự xưng là Chi Thanh, bảo rằng là bạn thâm giao của tướng quân.

- Chi Thanh?

Lưu Bị ngẩng ra, sau đó biến sắc mặt, mừng như điên nói:

- Mau mau mời vào!

Lính gác vâng dạ, cung kính rời đi.

Trương Phi có vẻ buồn bực nói:

- Đại ca, Chi Thanh này là ai vậy?

Lưu Bị hít sâu, khuôn mặt hiền hậu xẹt qua vẻ quái lạ, mất nửa ngày mới thành khẩn nói với Trương Phi:

- Dực Đức, Chi Thanh tức là tên chữ của Trương Lãng, thánh thượng tân phong Trấn Nam đại tướng quân chắc ngươi biết chứ?Quan Vũ bỗng mở mắt phượng, đôi mắt bắn tia sáng, không thể kiềm chế kinh kêu:

- Là hắn!

Lưu Bị khẳng định đáp:

- Không sai, chính là hắn.

Dù là Quan Vũ hay Trương Phi đều nghe ra nỗi hưng phấn trong giọng của ông.

Quan Vũ ngừng động tác vuốt râu, vẻ mặt lĩnh ngộ hỏi Lưu Bị:

- Hắn đến làm cái gì? Không lẽ là…?

Lưu Bị khẳng định gật đầu:

- Không sai.

- Ha ha ha. Chẳng phải Tào Tháo hận hắn tận xương tủy sao? Tiểu tử này tự đưa lên cửa, thật là trời ban cơ hội tốt! Đại ca, có cần đem hắn?

Trương Lãng làm động tác chặt đầu, hưng phấn nhìn Lưu Bị.

Lưu Bị ở trong đại trại đi qua đi lại, không ngừng xoa tay, mắt lúc sáng lúc tối.

Bỗng nhiên ông dừng bước, vẻ mặt chính nghĩa nói:

- Đại trượng phu có việc làm được, có việc không thể. Trương Lãng là bậc anh hùng, ba huynh đệ ta sao có thể giết chết anh hùng chứ?

Quan Vũ sốt ruột, bật dậy khỏi ghế, thân hình vạm vỡ tỏa ra sát khí cường đại, cực kỳ đáng sợ.

Y nóng nảy nói:

- Đại ca, thời cơ không thể mất, qua đi rồi nó sẽ chẳng đến nữa. Nếu áp giải hắn đến Lạc Dương thì sẽ được trọng thưởng, nói không chừng là cơ hội phát triển hùng mạnh và thoát khỏi Tào Tháo!

Lưu Bị vẻ mặt cực kỳ do dự, trong lòng giãy dụa kịch liệt.

Trương Phi hét to bảo:

- Ca ca, đừng nghĩ nữa! Ngươi chỉ cần lo dẫn Trương Lãng đến, ta và nhị ca chuẩn bị người, một phen bắt lấy tên này!

Lúc này ngoài đại trại vang giọng binh sĩ truyền báo:

- Lưu tướng quân, đã mang khách nhân đến.

Lưu Bị vội vàng bắt lấy Trương Phi, Quan Vũ chuẩn bị rời đi, nửa ngày mới mở miệng:

- Trước nhìn xem tình hình rồi nói sau.

Ba người sửa sang lại y phục, ra lều nghênh đón.

Trương Lãng có tiểu binh dẫn dắt, rất nhanh đi qua đường núi gập ghềnh, vào cửa sơn cốc.

Trước sơn cốc có hai khối đá to chặn, dán vách đá là tiêu lâu đơn sơ dùng gỗ dựng thành, mặt trên có binh sĩ đi qua đi lại. Thang lầu chính là bên cạnh tiêu lâu dựa vào vách đá. Tiếp theo hai bên dùng hàng rào gỗ vây quanh, bên ngoài là vực sâu không đáy. Chỉ có chính giữa một đường nhỏ, xuyên qua hai khối đá to, quanh co khúc khuỷu luồn vào trong.

Đi qua cửa cốc, tầm mắt rộng rãi. Vài chục cái lều trắng liên miên nhấp nhô, sắp xếp chỉnh chu trật tự. Chính giữa là doanh trướng chủ soái, dán sát cạnh vách đá hiểm trở là mấy trăm binh sĩ mồ hôi như mưa dùng khúc gỗ tạo ra nhà gỗ, mấy thứ linh tinh để phòng ngự.

Lúc này có ba người đi tới, chính là ba huynh đệ Lưu Bị.

Lưu Bị bước vội nghênh đón, bắt chặt cánh tay Trương Lãng, tươi cười rạng rỡ nói:

- Chi Thanh, lâu không gặp!

Biểu hiện khá là nhiệt tình.

Trương Lãng cũng cười nói:

- Huyền Đức huynh phong thái không thua gì năm đó, thật là đáng mừng!

Lưu Bị lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt khốn khổ, thở dài nói:

- Chi Thanh đừng cười Bị. Ngày đó cùng là dưới tay người, hôm nay Chi Thanh đã là chủ nhân hai châu mục. Mà Bị thì vẫn tầm thường bèo bọt, sao không khiến người nảy lòng cảm thán?

Trương Lãng an ủi nói:

- Huyền Đức huynh cần gì thở dài, kim lân không phải vật trong ao, vừa gặp gió mây sẽ hóa rồng ngay. Chỉ cần tới thời cơ thích hợp, tin tưởng Huyền Đức huynh sẽ giương cánh chim ưng, một bước lên mây, như diều gặp gió.

Bỗng dưng vang lên tiếng hừ nặng nề:

- Hừ!

Mọi người thấy màng tai rung động, cảm giác như đá đè sét đánh ngực nặng trịch.