Phong Nguyệt Bất Tương Quan

Chương 53: Quan hệ không hề cải thiện




Chương 53: Quan hệ không hề cải thiện Chuẩn bị múa tốt rồi mà vẫn không có cách nào nhảy, cả bộ trang phục này coi như cũng vô dụng, mặc còn nặng, cứ cởi ra rồi tính tiếp. Phong Nguyệt đóng cửa lại, lập tức đi đến cạnh bình phong, cởi đai lưng. "Chủ tử......" Linh Thù đứng ở cửa, biểu tình cổ quái gọi nàng một tiếng."Hả?" Phong Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng, nói: "Chủ tử nhà ngươi đang thoát y, có thể không giữ cửa mà đóng lại được không?"Linh Thù đóng cửa lại, vừa định nói gì đó thì quay đầu lại đã thấy chủ tử nhà mình động tác rất nhanh, cởi áo ngắn, bả vai và cánh tay trắng như tuyết lộ ra cùng vòng cung trước ngực một vầng đỏ tươi, thoạt nhìn thật sự rất mê người. Linh Thù lấy lại tinh thần, dậm chân, vội vàng tới kéo váy áo chủ tử nhà mình: "Ngài nhìn bên kia kìa!"Hả? Phong Nguyệt ngẩng đầu, nhìn theo hướng Ân? Phong Nguyệt ngẩng đầu, theo nàng chỉ phương hướng xem qua đi.Có người ưu nhã bưng trà ngồi ở một góc trên ghế. Huyền y hoà làm một trong bóng tối, đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng đang nhìn nàng. Phong Nguyệt sợ tới mức rụt chân lại, nàng chớp mắt, nhìn hắn như yêu quái: "Ngài sao lại không phát ra một tiếng vậy?"Sau đó nghĩ lại chuyện phát sinh khi nãy, hỏi thêm: "Không phải ngài đi rồi sao?"Thấy Dịch Chưởng Châu hăng say đuổi theo hắn như thế, hắn thế nào cũng nên đứng ngoài đợi giai nhân đuổi tới, sau đó nghiêm mặt, hung đến mức khiến giai nhân rơi nước mắt, lại tiếp thở dài rồi ôm giai nhân vào trong ngực nhẹ nhàng an ủi, đây mới là phương thức chính xác đối phó với nữ nhân!"Đi được nhanh chút, từ cửa trước vòng cửa sau, đi lên uống một ngụm trà." Ân Qua Chỉ nhìn nàng từ đầu đến chân, nói: "Ngươi không múa?""Múa thế nào được?" Nàng bĩu môi: "Khách nhân ở dưới đều bị Dịch Chưởng Châu tiểu thư của ngài mang đi hết rồi, múa cũng không ai xem."Nàng dự đoán mình đánh đàn không đến mức phế, nhưng lại quên tính đến người này, chung quy vẫn bị phế. Đáng tiếc công mấy cô nương chuẩn bị rõ lâu, ngày mai không biết Mộng Hồi Lâu sẽ là cảnh tượng gì. Người trong góc đứng dậy, đi từng bước tới trước mặt nàng, nhìn thoáng qua áo rộng áo ngắn treo ở bình phong, duỗi tay lấy, mở ra choàng lên vai nàng. Phong Nguyệt sửng sốt, ngẩng đầu khó hiểu. Trong phòng còn không đốt đèn, nhưng dáng hình người này càng thêm rõ, hắn đứng sát vào cạnh nàng, nhỏ giọng nói: "Hiện giờ múa, ta xem."Giọng nói mềm mại chạm vào lòng Phong Nguyệt, nàng theo bản năng định xoay người, mặc xong xiêm y, gật đầu: "Được."Linh Thù thấy đỏ cả mặt, nhảy nhót đi ra ngoài.  Ân Qua Chỉ ở bên cạnh bàn ngồi xuống, ngẩng đầu muốn đốt đèn, dừng một lát lại buông lỏng tay.Ánh trăng bên ngoài vừa lúc từ cửa sổ cao rộng trút xuống, chiếu lên giường đệm một mảnh mông lung. Phong Nguyệt hít sâu một hơi, nàng cởi giày múa, thuận tay lấy hai vòng lục lạc đeo lên mắt cá chân, vén váy áo, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy trên giường đệm. Ánh trăng sáng trong, chiếu một mảnh váy áo đỏ thẫm rất dịu dàng, ngoài cửa sổ là ánh đèn tiếng sáo của vạn nhà tuỳ ý bay tới, nàng bắt đầu, mũi chân chạm trên đầu gối, tay chạm xuống chỗ sườn, cong eo, nét hấp dẫn tràn lan. Ân Qua Chỉ tự rót trà cho mình, thản nhiên nhìn, thấy người trước mắt đang múa như chiến trường tinh kỳ, theo gió thổi đến bừng đầy sức sống. Rõ ràng là yêu tinh phong trần mà chẳng hiểu sao như mơ hồ giống lữoi mác đẫm máu chốn sa trường. Lục lạc kêu vang, bốn phía sát phạt, máu tươi vương vãi! Nàng múa chỗ bi tráng như tướng quân kiệt lực biết chắc chắn chết trận, tử chiến đến cùng, xông phá trùng vây, một thân máu chảy xuôi đầy sông núi. Màu đỏ nóng bỏng chiếu lên con bướm trên người, con bướm màu đỏ giãy giụa, cánh rách nát, chập chờn muốn bay nhưng vẫn dừng lại trong nước. Vốn đùa giỡn nàng, nhìn bộ dáng thiên kiều bá mị của nàng, ai ngờ nàng lại múa như vậy, múa đến mức khiến ngực hắn bỗng nhiên cứng lại khó hiểu, bừng tỉnh nhớ đến lúc mình đã ở trên chiến trường, nhớ tới những thân ảnh bên cạnh đã ngã xuống, nhớ đến bóng hoàng hôn, có người dùng sức cắm tinh kỳ ở biên cương Ngụy quốc. Con bướm khó bay, một cảnh diễm sắc kia lại sống dậy, nàng như tuyệt đại giai nhân chuyển thế, bước đi vòng quanh, mặt mày rõ ràng, tay áo phất rộng, chậm rãi đi về phía hắn
Tiếng lục lạc trở nên dịu lại, nhẹ nhàng mềm mại như có như không vang lên một tiếng, giống như mèo cào vào lòng người, khiến người ta không hiểu sao cảm thấy khó chịu.Ân Qua Chỉ hoàn hồn, ánh mắt nhìn nàng phức tạp.Tay áo rộng rơi xuống đất, cánh tay tuyết trắng như ngó sen đáp trên vai hắn, nàng cúi người xuống dưới, liếm môi phong tình vạn chủng nói: "Công tử, muốn ăn chút điểm tâm không?"Hầu kết khẽ động, Ân Qua Chỉ thanh âm khàn khàn: "Có điểm tâm gì?"Nàng cúi đầu hôn lên môi hắn, môi răng lớn mật cọ xát, cười rất đa tình, đầu ngón tay xẹt qua mặt mày, lẩm bẩm: "Tất nhiên là tô mỹ nhân."Ánh trăng say đắm lòng người, Ân Qua Chỉ theo nàng lăn lên giường nệm, bị nàng hôn như gà con mổ thóc, nhất thời không lấy lại được tinh thần. Hôm nay hắn xem như tới thu phục nhân tâm, nếu quyết định muốn hợp tác vậy thì nàng, nhất định phải một lòng một dạ với hắn mới được. Vốn đã nói ngưỡng mộ hắn, giờ hàng phục hẳn càng dễ dàng. Nhưng sao lại biến thành như giờ? Hắn như thể đã tóm gọn nàng trong lòng bàn tay, rồi lại như chẳng nắm được gì cả, trong đầu ngược lại chỉ thấy áo váy tung bay màu đỏ cùng với tiếng chuông mê hoặc nhân tâm. Ân Đại hoàng tử đã thưởng qua vô số nữ nhân, hưởng qua trăm ngàn tư vị nữ nhân, nhưng chỉ có cảm giác với hai người như vậy. Không kịp nghĩ lại, yêu tinh dưới ánh trăng lại quyến rũ hắn lấn sâu vào mạch nước ngầm vô biên, đầu óc hắn cố gắng tự hỏi chọn cái gì, nhưng cuối cùng chẳng nghĩ ra gì cả, chỉ nghĩ tới việc vươn tay xé bỏ áo váy của nàng.Bất Âm Thành yên tinh, có tiếng triền miên, cũng có tiếng thét kinh hãi chói tai.
Dịch Chưởng Châu không biết mình đang chạy đến chỗ nào, Ân Qua Chỉ đã sớm không có bóng dáng, phía sau là ân khách đi ra từ Mộng Hồi Lâu, vất vả ném ra, kết quả lại lạc đường.Người trên đường thưa thớt, Điểm Thoa sốt ruột nói: "Tiểu thư, chúng ta hỏi người đi đường chút, nhanh trở về.""Ngươi không nói ta cũng không biết, nhưng giờ hỏi ai?" Dịch Chưởng Châu hơi chút bực bội kéo váy, đang muốn trút giận vài câu, thình lình cảm thấy sau lưng chợt lạnh. Một cây đao rạch ngang trời đến, hướng đến cánh tay nàng. "A!!!" Tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ đường phố, Điểm Thoa bị doạ đến choáng, quay đầu nhìn người bịt mặt, chân đến run
ĐOẠN NÀY BỊ THIẾU. Dịch Chưởng Châu lúc này mới phát giác người ta thật sự muốn giết mình, sợ tới mức hồn phi phách tán, xoay người bỏ chạy!"Cứu mạng! Cứu mạng!"Hai nữ tử chạy trốn cũng không nhanh, nhưng người phía sau đuổi theo cũng không nhanh không chậm. Lại gần chém một đao tới Dịch Chưởng Châu, cắt qua xiêm y của nàng. Đại tiểu thư từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, đâu chịu nổi thương tích gì, nàng ngay lập tức cảm thấy mình sắp chết, kêu càng thêm thảm thiết, nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt. Ngay khi nàng đang chạy trốn sức cùng lực kiệt, gần như tuyệt vọng, đột nhiên có đội hộ vệ vọt ra, hô to một tiếng: "Kẻ nào!"Người bịt mặt thấy thế, lập tức xoay người biến mất vô hình vô ảnh.Dịch Chưởng Châu như sắp ngất, ngã ngồi trên mặt đất, che lại cánh tay, khóc đến thảm thiết: "Cứu ta......""Dịch Tiểu thư?" Hộ vệ có người nhận ra nàng, vội vàng nói: "Ngài sao tới chỗ này?"Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu phủ đệ —— Nam Cung phủ.Nam Cung gia à, Dịch Chưởng Châu thở nhẹ ra, yên tâm mà hôn mê bất tỉnh.Sáng sớm hôm sau, Phong Nguyệt mở mắt liền thấy Quan Chỉ mặt đỏ bừng đưa lưng về phía giường, nhỏ giọng nói: "Chủ tử."Ân Qua Chỉ đang ngủ, tay ôm vòng eo mềm mại của Phong Nguyệt, không muốn mở mắt. Phong Nguyệt cười nhẹ, nói: "Chủ tử nhà ngươi tỉnh rồi."Người bên cạnh mở mắt không vui, trừng mắt nhìn nàng, sau đó chậm rãi ngồi dậy: "Làm sao?"Nghe thấy giọng chủ tử nhà mình, Quan Chỉ rốt cuộc nhẹ nhàng thở phào, vội vàng nói: "Đã xảy ra chuyện, buổi tối hôm qua Dịch đại tiểu thư ở trong thành bị ám sát, Thái Tử sáng sớm đã đến phủ tướng quân."Phong Nguyệt sửng sốt, liền thấy người bên cạnh đứng nhanh dậy, xuống giường thay quần áo, liền nói: "Qua nhìn xem."Cửa mở ra rồi đóng lại, nháy mắt phòng lại yên tĩnh, Phong Nguyệt nhướng mày, cúi đầu nhìn bản thân, lại nhìn người kia đi cũng không quay đầu lại, nghĩ thầm sao quan hệ giờ vẫn là kỹ nữ và ân khách vậy? Hôm qua nàng múa vất vả thế cũng không có chút cải thiện?Nàng bĩu môi, bọc xiêm y xuống giường. Nàng mở cửa phòng, liền nghe mấy cô nương bên ngoài đang nói chuyện.Đoạn Huyền hừ cười: "Chưa từng thấy đại tiểu thư nào không biết xấu hổ nư vậy, thân phận biết bao tôn quý, tự mình chạy ra chịu chết.""Người ta được nuôi trong chốn khuê phòng, không biết thế gian hiểm ác." Kim Linh bĩu môi: "Đáng thương vẫn là người phía dưới, nhìn sáng sớm tinh đã đến nha môn ồn ào huyên náo, Hộ Thành Quân chỉ sợ cũng bị hỏi trách."Hộ Thành Quân?Trong lòng khẽ động, Phong Nguyệt xoay người, liền thấy một đại thẩm quét tước cười tủm tỉm với nàng: "Cô nương, muốn dọn dẹp không?"Phong Nguyệt gật đầu với bà, nhìn bà đi vào trong phòng mình, nàng chờ chốc lát, sau chờ bà đi ra lúc sau mới vào cửa, mở ngăn tủ lấy tờ giấy ra xem. "Thái Tử cố ý khiển trách Hộ Thành Quân, đã động thủ. Triệu Lân gia tài thật sự lớn, lai lịch không rõ. Có sổ sách ở sau bức họa trong thư phòng, nô gia không tới gần được."Hà Sầu không biết võ công, lại không ai tương trợ, có thể lấy được nhiều tin tức vậy trong thời gian ngắn đã rất lợi hại. Phong Nguyệt suy nghĩ, đốt tờ giấy, thay một thân xiêm y sạch sẽ, xách Linh Thù tới nói: "Ta tính đi bái phỏng Hà Sầu cô nương một chút, ngươi ngoan canh ở chỗ này, nếu có người tới tìm cứ nói với bọn họ chỗ ta đến.""Vâng." Linh Thù gật đầu, ngây ngốc đưa cho nàng một hộp điểm tâm: "Lấy này coi làm lễ vật đi."Phong Nguyệt trịnh trọng đáp ứng, lúc đi ra cửa, nàng ăn luôn hộp điểm tâm ăn sáng, sau đó đến cửa hàng đồ sứ bên cạnh mua một món đồ trang trí không lớn không nhỏ, ôm đến phủ Đô uý. Phủ Đô Uý - chỗ này thường không dễ vào, nhưng người gác cổng lại rất hiểu chuyện, vừa nghe tin nàng tới tìm Hà Sầu đã đi truyền lời ngay, lát sau đã có nha hoàn tới dẫn nàng vào cửa, vừa quan sát nàng vừa nói: "Hà Sầu cô nương không phải không có thân thích sao? Ngài là?"