Phong Nguyệt

Chương 17




Giữa bữa trưa, cuối cùng Vi Lễ An phát rồ, bật dậy quăng hộp đựng cơm xuống bàn: “Cậu có thôi đi không!?”

Anh ta cũng từng như Trịnh Trí, sốt sắng muốn đưa tên sát nhân ra trước công lý, cũng đã thử rất nhiều cách, kể cả sang tận Tam Giác Vàng và Lưỡi Liềm Vàng[1] để nhổ nanh cọp, nhưng ngoại trừ việc chọc giận các thế lực, khiến cộng sự mất đi một bên chân, đường sự nghiệp bị hủy hoại, chỉ có thể ngồi xe lăn đến hết đời, anh ta chẳng gặt hái được gì khác.Đây là một thành phố tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức không cho phép mắc sai lầm.

Edit | Beta: Manh & MDL

Giám đốc Hoàng cảm thấy chuyện này sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến Kẹo, sợ Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đến điều tra nên bèn thẳng tay đuổi việc Trà Sữa.

Thứ Hai, mây giăng đầy trời, không khí se lạnh.

Người phụ nữ gật đầu, ngắm nghía gương mặt cô: “Trông em xinh mà, sao lại muốn phẫu thuật vậy?”

Cạnh chỗ này có một chi nhánh của trường Đại học Sư phạm, chị ta hỏi vậy cũng không lạ, có lẽ đám tội phạm thường xuyên phát tờ rơi ở đó.


Thứ Hai, mây giăng đầy trời, không khí se lạnh.

Chu Yên mặc váy thun dài màu đen, hai dây vắt qua bờ vai gầy gò, dẫu trời không đổ một bóng nắng, làn da của cô vẫn như sáng lên.

Người phụ nữ hỏi: “Em học năm mấy?”

Tại “ký túc xá” của đám tội phạm, cảnh sát tìm thấy bốn cô gái bị giam, trong đó có Trà Sữa.

Cô cầm ô đứng bên bốt điện thoại ngoài Phương Thảo Garden, đợi cò mồi đến đón.

Chị ta hỏi “có được không”. Hay nói cách khác, vẫn còn đường thương lượng. Xem ra đây là một nghề cực kì béo bở.

Trịnh Trí chưa chịu rời đi, kìm nén một hồi, cuối cùng vẫn nói: “Tôi đã điều tra rồi, gã buôn ma túy tên Phạm Sưởng.” Đoạn đặt túi hồ sơ lên bàn: “Tuy không được viết trong hồ sơ, nhưng đúng là gã có một đứa em họ mà cơ sở dữ liệu của chúng ta không hề ghi nhận được. Trong lúc cậu điều tra vụ hiến trứng, tôi đã qua Lục Hoạt, nơi cảnh sát địa phương lập hồ sơ. Tám năm trước, có một người tên Hạ Nhất đăng ký mở hộ khẩu, Hạ Nhất từng là trẻ không hộ tịch, phần ghi chú có bổ sung giấy khai sinh của anh ta, cùng bản sao trang thông tin trong sổ hộ khẩu bên mẹ.”

Đám tội phạm rất thận trọng, sau khi nhận được điện thoại hỏi vay tiền phẫu thuật từ Chu Yên, bọn chúng không tiết lộ gì nhiều, chỉ giới thiệu sơ qua một số quy trình còn phần trọng tâm thì phải trao đổi trực tiếp. Chúng còn mời chào: có thể căn cứ vào ngoại hình để nâng hạn mức vay.

Chu Yên tỏ vẻ chưa rành rẽ: “Hiến trứng có nguy hiểm không chị?”

Chu Yên mặc váy thun dài màu đen, hai dây vắt qua bờ vai gầy gò, dẫu trời không đổ một bóng nắng, làn da của cô vẫn như sáng lên.

Chu Yên đồng ý, đến đây dưới sự hướng dẫn của đối phương.

Vi Lễ An bước đến dưới bóng cây hòe ngoài đại đội, run rẩy xé lớp giấy bóng, rút ra một điếu, châm lửa rít mạnh, gương mặt lộ vẻ dữ dằn.

Đây là một thành phố tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức không cho phép mắc sai lầm.

Chỉ trong một thời gian ngắn đã có hacker đào ra được thông tin của nhóm nữ sinh, ảnh của Trà Sữa cũng xuất hiện trong hàng ngũ đó.

Khoảng hai mươi phút sau, một người phụ nữ trung niên da ngăm, dáng tầm thước, người hơi mập xuất hiện.

Edit | Beta: Manh & MDL

Chị ta bật cười như nghe được chuyện đùa: “Tất nhiên là không rồi, phụ nữ rụng trứng cả đời, bên chị chỉ sử dụng phần trứng cơ thể em bài tiết ra để cung cấp cho những người có nhu cầu thôi.”

***

Chu Yên đợi chị ta đi đến mở lời trước: “Trần Tiểu Mễ à?”

“Vâng.”

Trịnh Trí nào có hiểu, cứ thích thách thức sức chịu đựng của anh ta.

Đây là một căn hộ hai phòng ngủ bình thường, có vẻ đang có người ở.

Dứt lời, chị ta quay lại lối cũ. Chu Yên nối gót theo sau.

Người phụ nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, gật gù mấy cái, xem chừng tương đối hài lòng: “Theo chị.”

Người phụ nữ nhún vai: “Chỗ bọn chị là thế đấy. Bọn chị không đòi chứng minh thư, không kiểm tra thông tin tín dụng, xét duyệt nhanh nhất, hạn mức cao nhất, có thể giải quyết nhu cầu cấp thiết của nhiều cá nhân. Lãi suất tuy hơi cao, nhưng vẫn nằm trong mức người vay chấp nhận được.”

Dứt lời, chị ta quay lại lối cũ. Chu Yên nối gót theo sau.

Tin chợ đen giao dịch trứng bị phong tỏa quả nhiên đã làm rúng động đất Kỳ Châu, thống trị trang nhất các báo suốt ba ngày. Không dừng ở việc bàn tán, cư dân mạng còn hóng hớt danh tính của những sinh viên bị lấy trứng.

Người phụ nữ đưa cho cô một biểu mẫu khác: “Em có thể hiến trứng để bù vào khoản còn thiếu, giá trứng phụ thuộc vào tố chất cơ thể của em, sau đó tính xem cần hiến bao nhiêu trứng để trừ nợ.”

Khu chung cư Phương Thảo Garden có khoảng hai mươi tòa nhà, căn hộ của Chu Yên nằm trong tòa nhà gần cổng phía Nam nhất, đi ra là thấy cổng luôn. Cô hầu như không tạt qua mấy tòa phía sau bao giờ, nên cũng không hề biết nơi đây u ám ra sao.

Chương 17

Đến trước một cánh cửa khuất dưới bóng cây, người phụ nữ quẹt thẻ phòng, vừa vào nhà vừa liếc nhìn Chu Yên.

Chu Yên ngày ngày hút thuốc uống rượu nói: “Không, em không dính đến mấy thứ đó.”

Chu Yên rất muốn cư xử ngô nghê một chút cho giống một sinh viên chưa trải sự đời, có điều hễ rời khỏi Tư Văn là con diễn trong cô lại đi đâu mất, thế là cô dứt khoát không diễn luôn, mà cò mồi cũng không nghi ngờ gì.

Cô chỉ vừa mới học được cách im lặng thì đã bị loại bỏ. Thời gian chẳng thể quay ngược, cuộc sống sẽ không trao thêm cơ hội cho cô chỉ vì cô đã biết sai.

Đây là một căn hộ hai phòng ngủ bình thường, có vẻ đang có người ở.

Người phụ nữ với lấy chiếc máy tính bỏ túi, bấm một dãy số cho cô: “Em thấy có được không?”

Người phụ nữ dẫn Chu Yên ngồi lên xô-pha. Bọc ghế đã ố vàng, xen lẫn vài mảng đen kịt, như đã lâu chưa giặt. Trên bàn la liệt cơm thừa canh cặn, dưới đất có một chồng túi nilon đựng đầy xác côn trùng, không tài nào nhìn ra hình thù ban đầu của thứ nằm trong túi.

“Còn tùy gu mỗi người, vẫn có người thấy em xấu.”

Một môi trường bẩn thỉu và đầy vi khuẩn.

Hiện thực như một gáo nước lạnh dập tắt mọi nhiệt huyết của anh ta, sau khi bị giáng chức, anh ta bèn xin chuyển về đội hình sự.

Người phụ nữ hỏi: “Em học năm mấy?”

Quá trình lấy trứng cực kì đau đớn, không khác khi sinh nở là bao. Đề phòng các cô gái đổi ý vì sợ, cò mồi đưa các cô vào ký túc xá, lần lượt lấy trứng, đến khi nào đủ số lượng mới thôi.

Chu Yên đáp: “Năm tư chị ạ.”

“Đang học Đại học Sư phạm à?”

Đến điểm chính rồi đây. Chu Yên hỏi: “Chương trình nhân ái là sao chị?”

Anh ta sợ chết ư?

Anh ta vươn tay muốn kéo Trịnh Trí, song chỉ chộp vào khoảng không. Trịnh Trí đã xoay người đi mất.

Cạnh chỗ này có một chi nhánh của trường Đại học Sư phạm, chị ta hỏi vậy cũng không lạ, có lẽ đám tội phạm thường xuyên phát tờ rơi ở đó.

“Đang học Đại học Sư phạm à?”

“Em học Kinh tế bên Đại học Hoa Nam.”

Người phụ nữ thấy cô sáng sủa, nom giống học sinh ngoan, thế nên chỉ hỏi han thêm mấy câu rồi lấy ra một biểu mẫu từ trong ngăn kéo: “Vậy thế này nhé, em điền thông tin vào đây đi, điền xong đưa số tài khoản cho chị để chị chuyển tiền.”

Chu Yên vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Ngay cả khi Vi Lễ An lên tiếng cảm ơn, đồng thời giơ ngón cái tán thưởng hành động để ngỏ cửa của cô, cô cũng không phản ứng gì.

Người phụ nữ gật đầu, ngắm nghía gương mặt cô: “Trông em xinh mà, sao lại muốn phẫu thuật vậy?”

Khoảng hai mươi phút sau, một người phụ nữ trung niên da ngăm, dáng tầm thước, người hơi mập xuất hiện.

“Còn tùy gu mỗi người, vẫn có người thấy em xấu.”

Dường như đã được hỏi câu này quá nhiều lần, người phụ nữ không lấy làm ngạc nhiên: “Không vấn đề gì đâu. Nếu em sợ thật thì có thể chia thành nhiều đợt, tạm thời ở lại chỗ bọn chị chăm mấy ngày rồi lại lấy.”

Đám tội phạm rất thận trọng, sau khi nhận được điện thoại hỏi vay tiền phẫu thuật từ Chu Yên, bọn chúng không tiết lộ gì nhiều, chỉ giới thiệu sơ qua một số quy trìnhcòn phần trọng tâm thì phải trao đổi trực tiếp. Chúng còn mời chào: có thể căn cứ vào ngoại hình để nâng hạn mức vay.

Chị ta cười, lại hỏi: “Gần đây có hút thuốc uống rượu gì không?”

Chu Yên ngày ngày hút thuốc uống rượu nói: “Không, em không dính đến mấy thứ đó.”

Đó là kết cục của việc đối đầu với những kẻ buôn ma túy.

Người phụ nữ thấy cô sáng sủa, nom giống học sinh ngoan, thế nên chỉ hỏi han thêm mấy câu rồi lấy ra một biểu mẫu từ trong ngăn kéo: “Vậy thế này nhé, em điền thông tin vào đây đi, điền xong đưa số tài khoản cho chị để chị chuyển tiền.”

Chu Yên không cầm lấy ngay: “Vậy là được rồi hả chị? Lãi tính thế nào, trả ra sao?”

Chị ta đáp: “Bốn mươi phần trăm.”

“Vậy em không đủ tiền trả thì sao ạ?”

“Vậy trứng của em giá bao nhiêu nhỉ?”

Chu Yên nhíu mày: “Chẳng phải nhà nước có quy định lãi hàng năm không thể vượt quá hai mươi tư phần trăm ư?”

Người phụ nữ nhún vai: “Chỗ bọn chị là thế đấy. Bọn chị không đòi chứng minh thư, không kiểm tra thông tin tín dụng, xét duyệt nhanh nhất, hạn mức cao nhất, có thể giải quyết nhu cầu cấp thiết của nhiều cá nhân. Lãi suất tuy hơi cao, nhưng vẫn nằm trong mức người vay chấp nhận được.”

Chu Yên hỏi xong liền cầm bút lên, còn chưa đặt bút thì cánh cửa bị đá văng, hai viên cảnh sát hình sự ập vào, nhanh chóng khống chế người phụ nữ. Vi Lễ An theo sát phía sau, cầm bộ đàm huy động đội cảnh sát tấn công tòa nhà bên cạnh.

“Vậy em không đủ tiền trả thì sao ạ?”

“Không đủ thì có thể chọn chương trình nhân ái của bên chị nhé.”

Chu Yên đáp: “Năm tư chị ạ.”

Đến điểm chính rồi đây. Chu Yên hỏi: “Chương trình nhân ái là sao chị?”

Người phụ nữ đưa cho cô một biểu mẫu khác: “Em có thể hiến trứng để bù vào khoản còn thiếu, giá trứng phụ thuộc vào tố chất cơ thể của em, sau đó tính xem cần hiến bao nhiêu trứng để trừ nợ.”

Bầu không khí ngày càng khó kiểm soát, câu chuyện dường như đang phát triển theo một chiều hướng không như mong muốn.

Chu Yên tỏ vẻ chưa rành rẽ: “Hiến trứng có nguy hiểm không chị?”

Vi Lễ An ngẩn người.

Cô cầm ô đứng bên bốt điện thoại ngoài Phương Thảo Garden, đợi cò mồi đến đón.

Chị ta bật cười như nghe được chuyện đùa: “Tất nhiên là không rồi, phụ nữ rụng trứng cả đời, bên chị chỉ sử dụng phần trứng cơ thể em bài tiết ra để cung cấp cho những người có nhu cầu thôi.”

Đội hình sự luôn làm việc với hiệu suất cao, hành động lần này đã được chuẩn bị từ trước, cộng thêm sự phối hợp ăn ý của nhân tố quan trọng nhất là Chu Yên, chỉ trong chưa đầy bốn tiếng, cả thị trường giao dịch trứng đã bị triệt phá.

“Vậy trứng của em giá bao nhiêu nhỉ?”

[1] Nguyên gốc 金新月, hay Lưỡi liềm Vàng (The Golden Crescent) là một trong số hai khu vực sản xuất thuốc phiện trái phép lớn quan trọng của châu Á, nằm ở vị trí nút giao giữa Trung Á, Nam Á và Tây Á. Khu vực này bao trùm lên phạm vi 3 quốc gia, Afghanistan, Iran và Pakistan, nơi mà vùng núi non bao quanh tạo thành hình lưỡi liềm.

Edit | Beta:

Người phụ nữ với lấy chiếc máy tính bỏ túi, bấm một dãy số cho cô: “Em thấy có được không?”

Không. Nhưng anh ta không thể trơ mắt nhìn người khác chết.

Chị ta hỏi “có được không”. Hay nói cách khác, vẫn còn đường thương lượng. Xem ra đây là một nghề cực kì béo bở.

Đến trước một cánh cửa khuất dưới bóng cây, người phụ nữ quẹt thẻ phòng, vừa vào nhà vừa liếc nhìn Chu Yên.

“Không đủ thì có thể chọn chương trình nhân ái của bên chị nhé.”

Chu Yên không đến để bán trứng thật nên thoải mái đồng ý, có điều: “Lấy nhiều trứng cùng một lúc như vậy không sao chứ?”

Anh ta cũng từng như Trịnh Trí, sốt sắng muốn đưa tên sát nhân ra trước công lý, cũng đã thử rất nhiều cách, kể cả sang tận Tam Giác Vàng và Lưỡi Liềm Vàng[1] để nhổ nanh cọp, nhưng ngoại trừ việc chọc giận các thế lực, khiến cộng sự mất đi một bên chân, đường sự nghiệp bị hủy hoại, chỉ có thể ngồi xe lăn đến hết đời, anh ta chẳng gặt hái được gì khác.

Trịnh Trí tiếp tục: “Tôi đã xác nhận được người mẹ là cô của Phạm Sưởng. Bà ấy chết trẻ, quan hệ họ hàng lại quá xa nên không được ghi nhận vào mạng lưới quan hệ của gã, thành ra chúng ta mới bỏ sót.”

Dường như đã được hỏi câu này quá nhiều lần, người phụ nữ không lấy làm ngạc nhiên: “Không vấn đề gì đâu. Nếu em sợ thật thì có thể chia thành nhiều đợt, tạm thời ở lại chỗ bọn chị chăm mấy ngày rồi lại lấy.”

Đến điểm mấu chốt. Chu Yên lại hỏi: “Ở đây ấy ạ?”

Từ khi nghỉ việc ở Đội Phòng chống ma túy, Vi Lễ An không muốn dính dáng đến bất cứ thứ gì liên quan đến ma túy nữa.

Chị ta chỉ ra ngoài cửa sổ: “Không, ở tòa bên cạnh, bọn chị thuê bốn tầng làm ký túc xá.”

Chu Yên hỏi xong liền cầm bút lên, còn chưa đặt bút thì cánh cửa bị đá văng, hai viên cảnh sát hình sự ập vào, nhanh chóng khống chế người phụ nữ. Vi Lễ An theo sát phía sau, cầm bộ đàm huy động đội cảnh sát tấn công tòa nhà bên cạnh.

Mãi đến khi bị đè xuống đất, người phụ nữ mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, trợn mắt hung tợn nhìn Chu Yên như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Chu Yên vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Ngay cả khi Vi Lễ An lên tiếng cảm ơn, đồng thời giơ ngón cái tán thưởng hành động để ngỏ cửa của cô, cô cũng không phản ứng gì.

Trên đời này chẳng có án nào không thể phá, chỉ có muốn phá hay không mà thôi.

Đội hình sự luôn làm việc với hiệu suất cao, hành động lần này đã được chuẩn bị từ trước, cộng thêm sự phối hợp ăn ý của nhân tố quan trọng nhất là Chu Yên, chỉ trong chưa đầy bốn tiếng, cả thị trường giao dịch trứng đã bị triệt phá.

***

Tại “ký túc xá” của đám tội phạm, cảnh sát tìm thấy bốn cô gái bị giam, trong đó có Trà Sữa.

Trà Sữa khóc đến sưng mắt, trông thấy Chu Yên thì lao vào lòng cô: “A –“

Giờ thì thật sảng khoái. Chỉ sau một buổi sáng theo dõi, cả đám bị quét sành sanh chỉ trong bốn tiếng đồng hồ.

Chu Yên rất ghét bị người lạ chạm vào, đặt tay lên vai Trà Sữa định cản cô nàng, sau cùng lại thôi không đẩy ra, chỉ vỗ về mấy cái.

Trà Sữa bị lấy sáu quả trứng, sau khi xuống khỏi bàn thẩm mỹ, cũng chính là “bàn phẫu thuật” bọn tội phạm đề cập, đến đứng cũng không vững nổi. Bọn chúng sợ cô đột tử nên nhốt cô lại, đợi cô khỏe hơn rồi mới tiếp tục lấy trứng.

Quá trình lấy trứng cực kì đau đớn, không khác khi sinh nở là bao. Đề phòng các cô gái đổi ý vì sợ, cò mồi đưa các cô vào ký túc xá, lần lượt lấy trứng, đến khi nào đủ số lượng mới thôi.

Chu Yên nhíu mày: “Chẳng phải nhà nước có quy định lãi hàng năm không thể vượt quá hai mươi tư phần trăm ư?”

Cảnh sát đã từng ghé qua căn phòng Chu Yên đến, nơi ấy ngập tràn hơi thở cuộc sống bình thường nên khi đó họ đành về tay không, đám tội phạm hẳn đã nắm rõ đường đi nước bước của họ nên mới dám lộng hành như vậy.

Giữa bữa trưa, cuối cùng Vi Lễ An phát rồ, bật dậy quăng hộp đựng cơm xuống bàn: “Cậu có thôi đi không!?”

Giờ thì thật sảng khoái. Chỉ sau một buổi sáng theo dõi, cả đám bị quét sạch chỉ trong bốn tiếng đồng hồ.

***

Tin chợ đen giao dịch trứng bị phong tỏa quả nhiên đã làm rúng động đất Kỳ Châu, thống trị trang nhất các báo suốt ba ngày. Không dừng ở việc bàn tán, cư dân mạng còn hóng hớt danh tính của những sinh viên bị lấy trứng.

Người phụ nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, gật gù mấy cái, xem chừng tương đối hài lòng: “Theo chị.”

Đến điểm mấu chốt. Chu Yên lại hỏi: “Ở đây ấy ạ?”

Chỉ trong một thời gian ngắn đã có hacker đào ra được thông tin của nhóm nữ sinh, ảnh của Trà Sữa cũng xuất hiện trong hàng ngũ đó.

Trịnh Trí thì lại tự kiếm chuyện hành xác, ngày đêm điều tra tên buôn ma túy xổng lưới và cậu em đang làm ăn ở Kỳ Châu của gã cả ngày lẫn đêm. Nếu chỉ vậy thôi đã đành, lắm lúc Trịnh Trí còn đòi phân tích cho anh ta nghe một phen, khiến anh ta thấy cực kì phiền hà.

Giám đốc Hoàng cảm thấy chuyện này sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến Kẹo, sợ Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đến điều tra nên bèn thẳng tay đuổi việc Trà Sữa.

Cô rời đi, về lại quê nhà, không biết chính xác bản thân sẽ làm gì, nhưng cô không bao giờ muốn trở lại Kỳ Châu nữa.

Lúc Trà Sữa thu dọn đồ đạc ở ký túc xá, cô không nói một lời, mặc cho đám đào đứng hóng chuyện ở cửa.

Cô chỉ vừa mới học được cách im lặng thì đã bị loại bỏ. Thời gian chẳng thể quay ngược, cuộc sống sẽ không trao thêm cơ hội cho cô chỉ vì cô đã biết sai.

Vi Lễ An mở miệng, còn chưa lên tiếng, Trịnh Trí đã nói tiếp: “Tôi nghe cậu, không điều tra gì nữa. Tôi sẽ chuyển thông tin cho Đội Phòng chống ma túy.”

Chị ta chỉ ra ngoài cửa sổ: “Không, ở tòa bên cạnh, bọn chị thuê bốn tầng làm ký túc xá.”

Cô rời đi, về lại quê nhà, không biết chính xác bản thân sẽ làm gì, nhưng cô không bao giờ muốn trở lại Kỳ Châu nữa.

Đây là một thành phố tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức không cho phép mắc sai lầm.

Lúc Trà Sữa thu dọn đồ đạc ở ký túc xá, cô không nói một lời, mặc cho đám đào đứng hóng chuyện ở cửa.

Nhưng tất cả chúng ta đều lần đầu làm người, sao có thể không có sai sót?

***

Vi Lễ An đón lấy cốc trà, định cứ thế xí xóa việc này.

“Vâng.”

Giải quyết xong vụ án chợ đen giao dịch trứng, Vi Lễ An cuối cùng cũng có thể an giấc.

Trịnh Trí thì lại tự kiếm chuyện hành xác, ngày đêm điều tra tên buôn ma túy xổng lưới và cậu em đang làm ăn ở Kỳ Châu của gã. Nếu chỉ vậy thôi đã đành, lắm lúc Trịnh Trí còn đòi phân tích cho anh ta nghe một phen, khiến anh ta thấy cực kì phiền hà.

Từ khi nghỉ việc ở Đội Phòng chống ma túy, Vi Lễ An không muốn dính dáng đến bất cứ thứ gì liên quan đến ma túy nữa.

Vi Lễ An chưa bao giờ ngăn cấm Trịnh Trí điều tra, anh ta chỉ không đành lòng nhìn chuyện đó xảy ra. Anh ta không muốn đánh mất thêm một cộng sự nào nữa.

Người phụ nữ dẫn Chu Yên ngồi lên xô-pha. Bọc ghế đã ố vàng, xen lẫn vài mảng đen kịt, như đã lâu chưa giặt. Trên bàn la liệt cơm thừa canh cặn, dưới đất có một chồng túi nilon đựng đầy xác côn trùng, không tài nào nhìn ra hình thù ban đầu của thứ nằm trong túi.

Trịnh Trí nào có hiểu, cứ thích thách thức sức chịu đựng của anh ta.

Giữa bữa trưa, cuối cùng Vi Lễ An phát rồ, bật dậy quăng hộp đựng cơm xuống bàn: “Cậu có thôi đi không!?”

Trịnh Trí giật bắn mình, há hốc miệng song chẳng thốt nên câu.

Trịnh Trí giật bắn mình, há hốc miệng, song chẳng thốt nên câu.

Vi Lễ An với lấy hộp thuốc rồi ra ngoài. Những người khác không biết vì sao họ lại cãi nhau, cũng không dám nhìn lâu, ai nấy cắm mặt vào hộp cơm, gắng biến mình thành người vô hình.

Vi Lễ An bước đến dưới bóng cây hòe ngoài đại đội, run rẩy xé lớp giấy bóng, rút ra một điếu, châm lửa rít mạnh, gương mặt lộ vẻ dữ dằn.

Anh ta vẫn còn nhớ như in thi thể của người đồng nghiệp đã ngã xuống: tay chân bị chém lìa, da thịt nát bấy, gương mặt chi chít lỗ đạn… Khi ấy anh ta chỉ nhìn thoáng qua đã nôn mửa.

Đó là kết cục của việc đối đầu với những kẻ buôn ma túy.

Hút hết nửa bao thuốc, Vi Lễ An bèn quay trở về. Thấy anh vào, Trịnh Trí đơm trà rót nước, chủ động làm hòa: “Uống đi.”

Anh ta cũng từng như Trịnh Trí, sốt sắng muốn đưa tên sát nhân ra trước công lý, cũng đã thử rất nhiều cách, kể cả sang tận Tam Giác Vàng và Lưỡi Liềm Vàng[1] để nhổ nanh cọp, nhưng ngoại trừ việc chọc giận các thế lực, khiến cộng sự mất đi một bên chân, đường sự nghiệp bị hủy hoại, chỉ có thể ngồi xe lăn đến hết đời, anh ta chẳng gặt hái được gì khác.

Đội hình sự luôn làm việc với hiệu suất cao, hành động lần này đã được chuẩn bị từ trước, cộng thêm sự phối hợp ăn ý của nhân tố quan trọng nhất là Chu Yên, chỉ trong chưa đầy bốn tiếng, cả thị trường giao dịch trứng đã bị triệt phá.[1] Nguyên gốc 金新月, hay Lưỡi liềm Vàng (The Golden Crescent) là một trong số hai khu vực sản xuất thuốc phiện trái phép lớn quan trọng của châu Á, nằm ở vị trí nút giao giữa Trung Á, Nam Á và Tây Á. Khu vực này bao trùm lên phạm vi 3 quốc gia, Afghanistan, Iran và Pakistan, nơi mà vùng núi non bao quanh tạo thành hình lưỡi liềm.

Hiện thực như một gáo nước lạnh dập tắt mọi nhiệt huyết của anh ta, sau khi bị giáng chức, anh ta bèn xin chuyển về đội hình sự.

Bạn Manh có lời:

Anh ta sợ chết ư?

Vi Lễ An với lấy hộp thuốc rồi ra ngoài. Những người khác không biết vì sao họ lại cãi nhau, cũng không dám nhìn lâu, ai nấy cắm mặt vào hộp cơm, gắng biến mình thành người vô hình.

Không. Nhưng anh ta không thể trơ mắt nhìn người khác chết.

Chu Yên rất muốn cư xử ngô nghê một chút cho giống một sinh viên chưa trải sự đời, có điều hễ rời khỏi Tư Văn là con diễn trong cô lại đi đâu mất, thế là cô dứt khoát không diễn luôn, mà cò mồi cũng không nghi ngờ gì.

Hút hết nửa bao thuốc, Vi Lễ An bèn quay trở về. Thấy anh vào, Trịnh Trí đơm trà rót nước, chủ động làm hòa: “Uống đi.”

Vi Lễ An đón lấy cốc trà, định cứ thế xí xóa việc này.

Chu Yên đồng ý, đến đây dưới sự hướng dẫn của đối phương.

Trên đời này chẳng có án nào không thể phá, chỉ có muốn phá hay không mà thôi.

Trịnh Trí chưa chịu rời đi, kìm nén một hồi, cuối cùng vẫn nói: “Tôi đã điều tra rồi, gã buôn ma túy tên Phạm Sưởng.” Đoạn đặt túi hồ sơ lên bàn: “Tuy không được viết trong hồ sơ, nhưng đúng là gã có một đứa em họ mà cơ sở dữ liệu của chúng ta không hề ghi nhận được. Trong lúc cậu điều tra vụ hiến trứng, tôi đã qua Lục Hoạt, nơi cảnh sát địa phương lập hồ sơ. Tám năm trước, có một người tên Hạ Nhất đăng ký mở hộ khẩu, Hạ Nhất từng là trẻ không hộ tịch, phần ghi chú có bổ sung giấy khai sinh của anh ta, cùng bản sao trang thông tin trong sổ hộ khẩu bên mẹ.”

Vi Lễ An ngẩn người.

Trịnh Trí tiếp tục: “Tôi đã xác nhận được người mẹ là cô của Phạm Sưởng. Bà ấy chết trẻ, quan hệ họ hàng lại quá xa nên không được ghi nhận vào mạng lưới quan hệ của gã, thành ra chúng ta mới bỏ sót.”

Vi Lễ An mở miệng, còn chưa lên tiếng, Trịnh Trí đã nói tiếp: “Tôi nghe cậu, không điều tra gì nữa. Tôi sẽ chuyển thông tin cho Đội Phòng chống ma túy.”

Chị ta cười, lại hỏi: “Gần đây có hút thuốc uống rượu gì không?”

Bầu không khí ngày càng khó kiểm soát, câu chuyện dường như đang phát triển theo một chiều hướng không như mong muốn.

Vi Lễ An chưa bao giờ ngăn cấm Trịnh Trí điều tra, anh ta chỉ không đành lòng nhìn chuyện đó xảy ra. Anh ta không muốn đánh mất thêm một cộng sự nào nữa.

Anh ta vươn tay muốn kéo Trịnh Trí, song chỉ chộp vào khoảng không. Trịnh Trí đã xoay người đi mất.

Chu Yên rất ghét bị người lạ chạm vào, đặt tay lên vai Trà Sữa định cản cô nàng, sau cùng lại thôi không đẩy ra, chỉ vỗ về mấy cái.

Quá trình lấy trứng cực kì đau đớn, không khác khi sinh nở là bao. Đề phòng các cô gái đổi ý vì sợ, cò mồi đưa các cô vào ký túc xá, lần lượt lấy trứng, đến khi nào đủ số lượng mới thôi.Đến trước một cánh cửa khuất dưới bóng cây, người phụ nữ quẹt thẻ phòng, vừa vào nhà vừa liếc nhìn Chu Yên.Bạn Manh có lời: Tui vốn sợ mấy cái bệnh viện rồi máu me các thứ thì chớ, làm xong chương này tiền đình thật sự…