Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền

Chương 119




Cửa hàng nội thất giao hàng rất nhanh, chỉ trong hai ngày, các món lớn nhỏ lần lượt được chuyển đến nhà.

Tần Bắc Phong đưa thuốc lá cho các thợ lắp đặt, chỉ dẫn từng món đồ cần đưa vào phòng nào, không thể để tất cả chất đống trong phòng khách như trước được. Lộc Nhung ở bên cạnh, giúp anh cắt trái cây, còn mèo Lộ Lộ thì như đang tuần tra lãnh thổ, lướt từ góc này sang góc khác, cái đuôi vui vẻ ve vẩy.

“Giờ thú cưng quý lắm, còn đeo cả dây chuyền hình con hổ nữa,” mấy anh thợ lắp đồ vừa lau mồ hôi vừa trò chuyện.

“Không phải thú cưng, là con gái nhỏ của tôi đấy,” Tần Bắc Phong ký nhận hóa đơn và chỉnh lại.

Một anh thợ cầm lấy hóa đơn, cười ha ha rồi theo phản xạ nhìn xuống đất: “Vậy con gái lớn đâu?”

Anh ta nghĩ rằng Tần Bắc Phong nuôi hai con mèo.

“Kia kìa, con lớn đây.” Tần Bắc Phong liền ôm lấy Lộc Nhung, lúc này cô đang bưng đĩa trái cây đến.

Rõ ràng là: “Bố 33 tuổi, con gái lớn 23 tuổi, con gái nhỏ 3 tháng tuổi. Hỏi xem,bố sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm?”

Anh mèo lớn, anh ngày càng khiến người ta nghĩ anh từng đi tù thật rồi ấy.

“Cô gái à, đừng sợ.” Một trong những anh thợ trước khi rời đi còn dặn dò, giọng đầy tiếc nuối: “Nếu cô bị ép buộc thì cứ nháy mắt nhé.”

“…”

Lộc Nhung cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh đóng cửa lại, trong khi Tần Bắc Phong thì cười không dứt, phải dựa vào tường mà cười, còn cô thì không ngừng đấm vào ngực anh.

Chỉ mới đấm vài cái mà tay đã đau rồi, Lộc Nhung đành bỏ cuộc, quay qua giải quyết chuyện cái giường cũ.

Nói là giường cũ, nhưng thực ra cũng chưa dùng lâu, vứt đi thì có hơi phí.

“Cứ giữ lại thôi.” Tần Bắc Phong thản nhiên nói.

Chiếc giường mới cỡ kingsize đặt ở vị trí trung tâm phòng khách, giống như chiếc trước, rất tiện cho việc vào nhà là có thể làm tình ngay. Giường mới kích cỡ bình thường thì được đặt trong phòng ngủ chính, cho có hình thức thôi. Anh thậm chí còn dọn dẹp cả phòng ngủ phụ, dự định biến nó thành phòng làm việc cho Lộc Nhung, đầy đủ sofa, bàn ghế, chỉ còn đợi lắp đặt lại đường truyền mạng và sắp xếp thiết bị livestream.

“Để ở đâu đây nhỉ?” Lộc Nhung nhìn quanh căn nhà.

“Nhà bếp thì sao?” Tần Bắc Phong giả vờ suy nghĩ: “Nấu ăn mệt thì có thể nằm nghỉ. Anh sẽ dạy em nấu ăn, được không?”

“…”

Anh có nghe chính mình nói gì không? Trước hết, nhà bếp ai mà để giường vào được chứ, có đủ chỗ không?

Thứ hai, có phải anh muốn ngủ ở nhà bếp không? Không phải, anh là muốn ngủ với em ở nhà bếp thì có! Toàn nghĩ lung tung. Lộc Nhung mệt mỏi, chẳng buồn đáp lại nữa.

“Thế này là mua thiếu rồi.” Tần Bắc Phong không để ý đến biểu cảm chán nản của cô, bắt đầu đếm ngón tay hối tiếc: “Phòng tắm cần có một chiếc ghế gỗ chống nước, ban công thì cần một chiếc ghế treo.”

Lộc Nhung làm ngơ trước sự tính toán của anh, bật tivi để đánh lạc hướng. Cô nằm dài trên chiếc sofa mới, duỗi thẳng chân và thoải mái cọ qua cọ lại.

Trên màn hình đang chiếu bộ phim truyền hình đình đám Chân Hoàn Truyện, đến cảnh Diệp Lan Y được phong thưởng.

“Bé cưng thích ghế treo đơn hay đôi?” Tần Bắc Phong kéo cô vào lòng, cánh tay vòng qua eo cô, môi anh khẽ chạm lên cổ cô. Bàn tay anh cũng bắt đầu không an phận, một tay đặt lên ngực cô, tay còn lại trượt xuống giữa hai chân: “Nếu là ghế đơn, bé cưng có thể ngồi lên chân anh. Còn nếu là ghế đôi…”

Dưới mông cô, thứ gì đó đã bắt đầu cứng lên. Lộc Nhung thở dài, đau đầu trước tần suất “phát tình” của anh. Cô ngập ngừng: “Anh mèo lớn, anh như thế này có vấn đề gì không? Đi khám thử đi.”

Có bệnh thì nên chữa sớm.

“Bé cưng, đừng có ở trong phúc mà không biết hưởng.” Tần Bắc Phong nhướn mày.

“Vậy cái ‘phúc’ này cho anh hưởng nhé?” Thật tình cờ, nữ diễn viên trong phim vừa thốt ra câu thoại nổi tiếng.

Không có gì tuyệt hơn việc có ai đó trả lời thay mình. Lộc Nhung hất cằm về phía tivi, rồi nhìn lại Tần Bắc Phong.

“Có chứ, anh muốn hưởng mà.” Tần Bắc Phong đáp ngay, ngón tay anh tìm đến đầu ngực cô, vừa chạm vừa xoa, giọng khàn đặc, đầy ám chỉ: “Anh không ngại nếu bé cưng ngày nào cũng làm anh cứng đâu.”

Tôi thì ngại! Lộc Nhung gào thét trong im lặng, giọng như muốn xé toang cổ họng.

Không được, phải tìm cái gì đó để làm, cái gì đó có thể chiếm dụng đôi tay của anh.

Nếu cứ để anh theo đuổi dục vọng mãi thế này, chắc cô sẽ bị anh vắt kiệt mất. Lộc Nhung vặn vẹo người để thoát khỏi cảm giác tê dại do bàn tay anh gây ra, rồi cô nũng nịu nói: “Anh mèo lớn, chơi game với em đi.”

“Không phải đang chơi rồi sao?” Tần Bắc Phong hỏi ngược lại, chuẩn bị kéo chiếc váy dài của cô lên, bàn tay và môi anh sẵn sàng khám phá vị ngọt ngào trên cơ thể cô.

“Game nghiêm túc, game mà trẻ con có thể xem, gia đình bạn bè cũng có thể chơi cùng!” Lộc Nhung gào lên.

“Ồ.” Tần Bắc Phong ngay lập tức mất hứng, nhưng cũng không từ chối.

Anh biết dục vọng của mình rất lớn, không thể kiềm chế. Thỉnh thoảng chuyển hướng một chút cũng tốt, đi theo con đường phát triển bền vững, tránh để mình thực sự làm tổn thương cô gái nhỏ của anh.