Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền

Chương 151




Anh mà là người sợ vợ sao? Lộc Nhung nghĩ lại những dòng bình luận, cảm thấy không biết phải phản ứng thế nào.

Trong phòng tắm, Tần Bắc Phong ngồi trên chiếc ghế thấp chưa đến một nửa bắp chân: “tân trang” lại chiếc xe ben dính đầy bùn của mình.

Mèo con dường như biết bản thân đã làm sai, ngoan ngoãn nằm bẹp trong chậu nước, ngoài phần đuôi khẽ đung đưa bám vào thành chậu, toàn thân chẳng hề động đậy, giống như một con thú bông nhỏ.

Khi cô đến kiểm tra tiến độ tân trang, anh đang cầm lấy hai móng trước của nó, nhắc nhở từng lời một: “Con gái khi tắm không được lật ngửa lung tung.”

“Meo meo.” Bộ lông dài ướt sũng, cái đầu nhỏ trông như bị co lại đáng kể, Lộ Lộ chớp đôi mắt to tròn nhìn anh.

“Được rồi, lật thì lật.” Tần Bắc Phong chẳng mảy may thay đổi sắc mặt, thả chân mèo con ra, khẽ vỗ đầu nó, tiếp tục kỳ cọ phần bụng lông đen nhẻm.

Dù trời đã lạnh, nhưng anh vẫn mặc quần đùi áo cộc, để lộ đôi cánh tay săn chắc màu lúa mì, bọt xà phòng phủ lên đôi tay rộng lớn, dưới ánh đèn phản chiếu tạo thành những mảng cầu vồng nhỏ lấp lánh, như một chiếc cầu vồng bé xíu đang yên giấc trên khuỷu tay anh.

Mấy ngày trước, cô sợ anh bị cảm khi đổi mùa, khuyên nhủ vài câu. Nghe xong, Tần Bắc Phong thì bật cười khinh khỉnh mà hỏi: “Cảm lạnh sao? Muốn thử xem trên người bố có bao nhiêu nhiệt độ không?”

Thật chẳng thể dành chút quan tâm nào cho anh, đúng là lãng phí.

Lộc Nhung chẳng biết phải đối đáp thế nào trước lời của anh, mà cũng chẳng thể phản bác lại.

Người đàn ông này quả thật lúc nào cũng tỏa ra hơi ấm, bất kể bộ đồ ngủ lông xịn xò nào cũng không thể bằng được. Sau mỗi lần ân ái, sau khi tắm rửa sạch sẽ, hai người trần trụi ôm nhau dưới lớp chăn, cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của cô hoàn toàn được bao bọc trong bắp thịt rắn chắc của anh, ấm áp và dễ chịu như hòa tan thành dòng nước nóng chảy vào từng ngóc ngách trên da thịt, lan ra khắp tứ chi.

Tầm mắt cô lại dời đến gáy anh, nơi có một lọn tóc nhỏ buông xuống bên cổ. Sáng nay khi hai người cùng rửa mặt, Lộc Nhung đã tết lọn tóc ấy cho anh, cột bằng một sợi dây màu hồng, kiểu tóc đôi giống như tóc đuôi ngựa của cô.

Dĩ nhiên, Lộ Lộ cũng có. Dây dắt mèo hôm nay cũng là màu hồng, kiểu dáng gia đình.

Lo lắng mèo con tắm xong sẽ bị cảm, Tần Bắc Phong mở hết máy sưởi, bật cả đèn sưởi nhà tắm. Lộc Nhung đứng ở cửa nhìn một lúc, bị hơi nóng phả vào mặt đến đỏ bừng, đầu óc cũng trở nên mơ màng.

Một lần nữa, hình ảnh lúc mới gặp anh lại hiện lên trong đầu. Khi đó, Tần Bắc Phong lạnh lùng, trên mặt là vết sẹo dài khiến ánh mắt trở nên sắc bén, chứa đầy sát khí.

Có chút nào giống với bây giờ đâu…

Ánh mắt của Lộc Nhung dán chặt vào anh quá mức lộ liễu, khiến anh không thể giả vờ không nhìn thấy. Tần Bắc Phong bọc mèo con trong chiếc khăn lông, khẽ nhếch môi cười với cô: “Bảo bối đang nghĩ gì thế, mà ngẩn ngơ đến vậy? Có phải cũng muốn bố tắm cho không? Tắm uyên ương?”

“…”

Thế này mà lại là người cô đã gặp lần đầu sao, chẳng phải là có anh em sinh đôi à?

Lộc Nhung thầm nhổ một bãi nước bọt khinh bỉ, nhẹ nhàng thốt lên: “Đang nghĩ xem hàng không đúng thì phải trả hàng thế nào.”

“Trả không được.” Tần Bắc Phong lập tức hiểu ý, thuận tay che đôi tai nhỏ của Lộ Lộ, bình tĩnh nói: “Không biết đã dùng bao nhiêu lần rồi, dương v*t bị em siết đến tróc cả lớp da, muốn trả thì tính thế nào, trả loại chín mươi phần trăm mới, hay tám mươi phần…”

Lộc Nhung không chịu nổi nữa, nhào tới bịt chặt miệng anh, mặt đỏ bừng đầy ấm ức: “Mèo lớn, anh trước đây không như vậy.”

“Meo!” Chen giữa hai bộ ngực, Lộ Lộ ngước đầu nhìn trái rồi nhìn phải đầy thích thú.

“Thật sao?” Tần Bắc Phong khẽ hỏi lại.

Giọng nói trầm thấp rơi vào tai cô, vừa mập mờ vừa quyến rũ. Lộc Nhung cố gắng gồng lên, gật đầu: “Thật.”

Một chữ chẳng đủ diễn tả, cô còn muốn nói thêm gì đó, nhưng môi anh đã áp xuống, giọng nói khàn khàn của anh tan vào trong nụ hôn dịu dàng.

“Vì trước đây không có ai cho phép anh như vậy, cũng không có ai khiến anh muốn như vậy cả.”

Có lẽ nụ hôn của Tần Bắc Phong quá giỏi, có lẽ lồng ngực anh quá ấm áp, nên Lộc Nhung cứ thế lặng lẽ đắm chìm vào, không nhận ra rằng khi nhắc đến từ “trước đây”, trong đáy mắt anh thoáng hiện lên một tia cô đơn mờ nhạt.