Phong Quá Vũ Lưu Vân

Quyển 1 - Chương 2




“Nhị đệ, cảm thấy thoái mái chứ?”

Ngự lưu tiêu?!

Áp xuống hoảng hốt, Lưu Vân chậm rãi xoay người, theo quán tính nở nụ cười: “Đa tạ…Đệ cảm thấy thoải mái hơn rồi. Đại ca? Đệ đã quên rất nhiều chuyện…Đại ca?”

Nghe được Lưu Vân gọi nhỏ, Ngự Lưu Tiêu mới hồi phục *** thần lại, nhận ra mình vừa thất thố, vẻ mặt áy náy nói: “A? Xin lỗi, lâu rồi mới thấy ngươi cười, cho nên…” Lưu Tiêu xấu hổ cười cười.

Nam tử trước mặt vừa nhìn thì đã biết là thân huynh đệ của Lưu Vân, lam sắc trường sam làm nổi bật lên vóc người đều đặn cao gầy, Lưu Vân cao hơn hắn một chút, nhìn vào có một cỗ tương tự khó tả. Nếu nói Lưu Vân mang đến cảm xúc tà mị không gì kiềm chế được, thì Lưu Tiêu chính là cao thượng, một cảm giác thuộc về an tĩnh. Mắt phượng mày kiếm, tà nhập tấn, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một cỗ cao nhã khí chất.

Quân tử lan, đây là Lưu Vân vừa thấy hắn thì lập tức liên tưởng đến. Xuất trần quân tử ngạo như lan.

Ngự Lưu Tiêu thấy đệ đệ vẫn mỉm cười nhìn mình, cho rằng Lưu Vân vẫn còn đang pha trò trêu chọc sự thất thố của mình, nghĩ đến quẫn bách, tách khỏi ánh mắt đoạt nhân của Lưu Vân. Ngự Lưu Vân thấy ‘”đại ca” tỏ vẻ không biết phải làm sao chỉ cảm thấy buồn cười, không nghĩ tới nhanh như thế đã gặp được một người thú vị như vậy. Vừa mở miệng định trêu hắn thì bị một giọng nói gấp gáp nhưng không thiếu phần ổn trọng cắt đứt.

“Trang chủ, nhị thiếu gia ngài ấy.... Nhị thiếu gia?!”Người kia vừa nhìn thấy Lưu Vân vẻ mặt nháy mắt trở nên kinh hỉ mà thần sắc lại có chút nghi hoặc, nhị thiếu gia vừa mới tỉnh lại thế nào đã ở nơi này?

“Thiệu Hồng, còn có chuyện gì nữa không?” Lưu Tiêu thoáng chốc lại khôi phục phong thái bình tĩnh thong dong như trước đây.

Nam tử được gọi là Thiệu Hồng một thân thị vệ trang phục, hé ra khuôn mặt cương nghị đầy anh vĩ lúc này tựa hồ mang theo một tia do dự, vừa định mở miệng thì đã thấy Lưu Tiêu khoát tay nói: “Không có chuyện gì thì lui xuống đi.

“…Vâng.”

Thế nào, có việc muốn dấu ta? Khi ta là đồ ngốc sao? Bộ nghĩ rằng ta thực sự sẽ tin tưởng một cao thủ khinh công cứ như vậy “lạc nhai (rơi xuống vực)?” Trước đây “nhị thiếu gia” như thế nào ta lười quản, nhưng đụng đến ta trên đầu thì cũng đừng trách ta vô tình! Lưu Vân không lộ ra vẻ gì, mỉm cười nói: “ Đại ca có thể vì đệ nói một chút chuyện trước đây không?”

Lưu Tiêu âm thầm quan sát, thấy Lưu Vân tựa hồ vẫn chưa nghi ngờ điều gì mới âm thầm thở nhẹ một hơi. Nhị đệ bệnh nặng vừa mới tốt lên, chính không nên quấy nhiễu đệ ấy. Cừu hận thật vất vả mới có thể quên đi, cứ để hắn một người chịu đựng là đủ rồi. “Đương nhiên là được, nhị đệ thân thể vừa khởi sắc, không thích hợp mệt nhọc quá mức.” Nhớ đến chuyện vừa xảy ra, Lưu Tiêu lo lắng nhíu mày, không thể để đệ ấy lại xảy ra sơ xuất, “Chờ ngươi dưỡng thương hảo, đại ca lại cùng ngươi luyện quyền kiếm để bồi thường, được không?”

Nhìn Lưu Tiêu chân thành biểu lộ tình thân, không giống như đang giả vờ, vừa nãy khí huyết công tâm, nếu không phải là hắn thiết tưởng cũng không chịu đựng được, dẫu sao công phủ cũng không phải một sớm một chiều liền thành. Lưu Vân nghĩ thế liền thuận theo lời của “đại ca”.

Mấy ngày sau đó, Lưu Tiêu đại bộ phần thời gian đều ở tại bên người Lưu Vân. Rồi khi vì hắn trị thương thì Lưu Vân lại nói ngay cả vận công tâm pháp đều đã quên, Lưu Tiêu vô cùng kinh ngạc, rốt cuộc cũng không nói gì, đành phải dạy lại từ đầu. May mà năng lực học tập của Lưu Vân rất mạnh, rất nhanh liền thuộc nằm lòng. Khi nói chuyện phiếm thì, Lưu Tiêu kể Lưu Vân từ nhỏ không thích ồn ào, lớn lên thì trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, tẫn tường tận tế, tình huynh đệ của hai người có thể nói cũng chỉ lốm đốm. Nhắc đến chuyện phụ mẫu từ thế ba năm trước thì hai tròng mắt trong suốt của Lưu Tiêu toát ra nhàn nhạt ưu thương, càng lúc càng trầm mặc ít lời, Lưu Vân nhíu mày than nhẹ, nhịn không được đưa tay vuốt lên đôi mày kiếm nhăn tít.

“Bọn họ nếu là còn sống, thấy ngươi chuyện gì cũng ôm trên người như vậy không bị tức giận tự sát lần nữa mới là lạ!” Lời vừa ra khỏi miệng Lưu Vân lập tức hối hận, làm gì có ai dùng lời lẽ như thế để an ủi người khác?! Huống gì cái nhị thiếu gia kia quyết không có khả năng nói ra những lời nói như thế này, có mất trí nhớ tính cách cũng không biến hóa lớn như vậy. Lưu Vân lần đầu tiên có xung động muốn cắn nát đầu lưỡi. Thôi quên đi, nếu lộ thì cùng lắm là vỗ mông bỏ đi. Lưu Vân trong ngực thiên tư vạn tự khả trên mặt lại vẫn như cũ mang nét đùa bỡn đã nghĩ tốt đối sách, hắn lại tiếp tục dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Lưu Tiêu. Ác thú vị lại nổi lên, không biết nghe được một ngoan hiền hiếu thuận đệ đệ nói ra những lời này, hắn sẽ lại có cái gì phản ứng ta?

Lưu Tiêu sửng sốt một chút rồi ngửa đầu hướng Lưu Vân nở một nụ cười dễ dàng mà thuần túy nói: “Cám ơn.”

Lúc này đến phiên Lưu Vân chẳng biết phản ứng ra sao. Quả nhiên mình vẫn là không thích hợp đi an ủi người khác đâu. Lưu Vân hạ xuống mi mắt, tránh đi ánh mắt thanh minh của Lưu Tiêu, đưa tách trà lên ẩm một ngụm. Có một người bằng hữu như thế thật cũng không tệ lắm. Lưu Vân bị chính mình vừa mới nảy ra ý tưởng hoảng sợ, khóe miệng kéo lên một mạt cười nhạt, xem ra bản thân vẫn là sợ hãi cô độc.

Không ngờ dưới ánh mắt của Lưu Tiêu, nét cười mị hoặc đó lại nhuốm vẻ thê lương. Hắn không khỏi hoảng hốt một chút, vô ý thức muốn cầm tay Lưu Vân, nhưng còn không kịp vươn tay thì Lưu Vân bỗng ngẩng đầu lên phát ra một nụ cười sáng lạn: “Đại ca vẫn còn nhớ hứa hẹn của mình chứ? Đệ nếu còn không vận động sẽ mốc meo mất thôi!”

Lưu Tiêu mỉm cười gật đầu, tương lai khiến hắn đau đầu nhức óc không thôi chỉ mới bắt đầu.

“Ách, Nhị đệ... Không phải nói là muốn luyện kiếm sao?” Ngự Lưu Tiêu bắt đầu hoài nghi rằng bản thân mình có chắc hay không lí giải đúng người đệ đệ này.

“Là luyện tiễn ah.”Bất quá là tiễn trong cung”tiễn” (cung tên) mà thôi. Lưu Vân cười meo meo nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Lưu Tiêu. Chỉ sợ đây là chuyện mất mặt nhất mà trang chủ Ngự Phong sơn trang đã từng làm.

Ngự trang chủ đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta lúc này chính đang cố sống cố chết giữ kĩ một quả táo hồng nhuận ở trên đầu, đứng yên không nhúc nhích làm “tiễn bia”. Lưu Tiêu vốn bảo hắn lấy một cái bia ngắm nhưng bị Lưu Vân bác đi, lấy lí do “như vậy thì mới kích thích” đến cự tuyệt.

Tên được đặt lên huyền thượng (vành cung màu đen), ngón tay thon dài kéo cung thật căng. Trong chớp mắt, tên dài lao vút ra, sướt qua vành tai của Lưu Tiêu, vững vàng cắm vào cây trúc đằng sau. Lưu Tiêu cũng không sợ hãi, ngay cả mắt cũng chưa chớp một chút, chỉ nhàn nhàn cười nói: “ Tài bắn cung của ngươi thụt lùi rồi, nhị đệ.”

“Thiệt là xấu hổ, đại ca không có việc gì chứ? Lâu rồi không luyện tập nên có hơi mới lạ một chút.” Lưu Vân mặc dù nói như vậy, đi qua cũng không có ý tiến lên hỏi. Mũi tên vừa rồi là hắn cố ý, lực đạo nắm chặt *** chuẩn, hiểm mà bất nguy. Còn dụng ý sâu xa thì…Hắn cũng chỉ muốn nhìn bộ dạng kinh hoảng của Lưu Tiêu mà thôi. Nhưng rõ ràng, sự thực nghiệt ngã!! Chính là ta quá sức tự tin vẫn là trong phút bốc đồng tự gây áp lực cho bản thân? Lưu Vân nhẹ nhíu lại đôi mày, trầm ngâm một chút lại bắn thêm một tiễn. Mũi tên rời dây cung, xuyên qua quả táo, cắm phập vào thân trúc ngay phía sau. Hành động nhẹ nhàng lưu sướng, nào có một điểm ngượng tay?

“Đại ca quả nhiên là bình tĩnh, khí phách phi phàm nha!” Nét cười tà mị của Lưu Vân từ từ trở nên sâu xa. “Chúng ta lại đổi trò khác chơi thế nào?” Trong lúc cười nói, ba mũi tên đồng loạt vút ra. Không ngờ đến Lưu Vân sẽ xuất chiêu này, Lưu Tiêu liên tục thối lui, vỗi vã né tránh, quả thực nhìn có chút chật vật.

“Nhị đệ ngươi…” Lưu Tiêu khó có được sinh tia tức giận, nhưng nhìn Lưu Vân cười đến giống một con mèo *** quái lại thế nào cũng không nổi giận được, đành lắc đầu một cách bất đắc dĩ, đau khổ cảm thán rằng đệ đệ mình cũng có lúc ác ma như thế.

Lưu Tiêu cương thở dài một hơi, bỗng thấy hàn quang lóe lên, theo bản năng nghiêng người tránh ra. Đã thấy Lưu Vân rút ra Thối Tuyết, hướng hắn đâm tới. Lưu Vân ngay cả một điểm cơ hội hít thở cũng không lưu cho hắn, kiếm kiếm ép sát. Lưu Tiêu biết đệ đệ kiếm thuật cao siêu, tránh cũng không thể tránh, chỉ phải rút kiếm đối chiêu. Trường kiếm lao ra, bích quang lấp lánh, thanh ảnh theo sau, không hổ là tuyệt hảo thần khí trong võ lâm—Điểm Thanh. Hai thanh thần khí tranh đấu, ngân quang bích ảnh lẫn lộn giao hoành, ầm ầm rung động không ai nhường ai. Lá trúc xanh biếc tán loạn dưới bầu trời trong vắt. Trong một thoáng, hai người đã dùng hơn một trăm chiêu thức. Ngự Lưu Vân lúc này kiếm thuật đã xuất thần nhập hóa, hơn nữa hắn học vốn là kiếm đạo hiện đại, trước sau tương hợp, chiêu thức càng thêm quỷ dị khó lường, ngoài dự đoán của người khác.

Linh xà theo gió vũ động, không nhu cũng chẳng cương. Điểm Thanh của Lưu Tiêu bị lâm vào thế hạ phong, Lưu Vân hốt hư hoảng một chiêu, nhằm thẳng vào cổ của Lưu Tiêu. Lưu Tiêu vội lùi lại vài bước, nhưng kiếm khí đã lao đến, mắt thấy sắp thua tới nơi. Lưu Vân bỗng nhiên ngạnh sinh sinh (cố ép mình) ngừng thế tiến công.

Lưu Tiêu giương mắt, nhìn không được nét tà cười cho dù tranh đấu cũng không biến mất khỏi khuôn mặt, nhưng chống lại một đôi mắt phượng hàm uấn nộ, không khỏi giật mình.

“Vì sao không tránh ra?!” Thiếu chút nữa là bị thương ngươi rồi! Nửa câu sau được Lưu Vân tức giận nuốt trở vào. Rõ ràng là muốn hét lên nhưng lại cố sống cố chết ra vẻ trấn định, làm người khác nhìn thấy là nổi giận. Lưu Vân cũng không biết tại làm sao đột nhiên phát hỏa, hắn lúc nào cũng khống chế rất tốt tâm tình của mình.

Trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên thấy đệ đệ tức giận, Lưu Tiêu cười khổ một chút. Điều không phải là hắn không đỡ, mà là đỡ không được a. Lưu Vân chính không nhận ra được điều này.

Thật lâu không chiếm được đáp án, Lưu Vân nhãn thần tối sầm lại, hung hăng xoay người bỏ đi. Lưu Tiêu không lưỡng lự kéo lại: “Lưu Vân, ta…”

Nghe Lưu Tiêu gọi tên của mình, Lưu Vân xoay người lại, sóng mắt lưu chuyển, lập tức thay vào bộ dáng nhất phó trêu chọc âm thầm như thuở nào, đã thấy Lưu Tiêu ngập ngừng lộ vẻ muốn nói lại thôi, lại rất tức giận, bất quá lần này không có biểu lộ ra ngoài, đối Lưu Tiêu khẽ cười nói: “Đại ca đừng sợ, là đệ sợ lộng thương huynh, nhất thời nóng ruột mạo phạm, đại ca sẽ không để ý chứ hả?”

Từa hồ không quen với sự biến hóa một trước một sau như thế, Lưu Tiêu sửng sốt một chút rồi vội vàng nói: “Không, đương nhiên là không rồi, ta không sao.”

“Vậy thì tốt. Đại ca cũng sớm đi nghỉ ngơi đi.” Lưu Vân nói rồi xoay người rời đi, trong khoảnh khắc trở mình, một tia cười tà mị hiện lên trên khuôn mặt tuấn dật Lưu Tiêu à Lưu Tiêu, dưới cái mặt nạ kiên cường đó là con người như thế nào đây? Thật là khiến cho người khác phải chờ mong.

Nhìn bóng lưng khuất dần của Lưu Vân, ngực Lưu Tiêu nổi lên một tia ấm áp, một loạt tình tố dị dạng lặng lẽ mọc lên dưới đáy lòng hắn.