Phong Thả Đình Trú

Phong Thả Đình Trú - Chương 20




Theo yêu cầu của Vương Mãng, Kỳ Dương dùng tốc độ nhanh nhất liên lạc với một viện điều dưỡng được trang bị đầy đủ cơ sở vật chất, đặc biệt nó nằm ở khu vực ngoại thành hẻo lánh. Với Ỷ Á, anh đơn giản nhắn nhủ một vài chuyện của ông chủ cho cô biết. Sau đó thu xếp hành lý cùng Đổng Hiền lên đường.

Ỷ Á mặc dù rất muốn đi theo, nhưng Kỳ Dương và Đổng Hiền ra sức thuyết phục cô hãy ở lại để theo dõi động tĩnh của công ty. Lưu Hân được Vương Mãng cùng đội ngũ phụ trách đưa đến viện điều dưỡng, còn Đổng Hiền cùng Kỳ Dương đến đó sớm hơn chuẩn bị mọi thứ. Trong lúc đang quan sát hoàn cảnh xung quanh, ngoài ý muốn lại gặp một người…

“Phó hoàng hậu?” Đổng Hiền khó tin mà dụi mắt mình, “Phải là người không?”

Thân thể của vị nữ tu ngẩn ra, chầm chậm xoay người, trong nháy mắt, ánh mắt chạm tới ánh nhìn của Đổng Hiền… Vui mừng có, nghi hoặc có, còn có…

“Sao vậy… Đổng Hiền?” Kỳ Dương nhìn thấy cô, nhíu nhíu mày, người này…

“Thật là cô a, tôi còn tưởng bản thân mình nhìn lầm rồi!” Đổng Hiền thân thiện tiến lên phía trước, “Cô sao lại…” Nhìn thấy quần áo của Phó hoàng hậu, anh nhất thời nghẹn giọng, không biết nên hỏi từ đâu!

Phó hoàng hậu mỉm cười, đưa ra quyển Kinh thánh trên tay: “Tôi đến đây là để cầu nguyện cho một số ít bệnh nhân, không nghĩ tới sẽ gặp lại anh ở đây, thật là khéo quá, anh có người thân hay bạn bè gì ở đây sao?”

“Thật ra là…” Đổng Hiền khẽ nhìn Kỳ Dương, có chút khó mở miệng.

“Đổng Hiền, bạn của cậu sao?” Kỳ Dương chen vào hỏi.

“Ừ, đúng vậy” Đổng Hiền gật đầu.

“Vậy cậu cứ nói chuyện đi, tôi ra ngoài chờ bọn họ đưa ông chủ đến!” Đánh chân được một bước, lại bị câu nói của Phó hoàng hậu ngăn lại.

Phó hoàng hậu khó hiểu: “Ông chủ? Chẳng lẽ là Lưu Hân sao?”

“Sơ cũng biết ông chủ tôi?” Kỳ Dương quay đầu lại hỏi, dường như có rất nhiều người biết ông chủ của anh, thế nhưng vì sao anh lại không biết họ?!

Phó hoàng hậu trông thấy vẻ mặt bối rối của Đổng Hiền, tựa hồ minh bạch được điều gì đó, cô không trả lời nghi vấn của Kỳ Dương, ngược lại tiếp tục hỏi Đổng Hiền: “Anh ta đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Anh ấy…” Đang muốn mở miệng trả lời, lại nghe thấy tiếng phanh xe ngoài cửa, là bọn họ đến!

Kỳ Dương nhìn đồng hồ trên tường, vỗ vỗ vai Đổng Hiền nói: “Đã đến giờ rồi, tôi đi ra với bọn họ, cậu cùng sơ đây…”

“Nếu là chuyện của Lưu Hân, hai người cứ đi trước đi!” Phó hoàng hậu làm sao không hiểu được cảm giác lúc này của Đổng Hiền: “Tôi ở đây chờ mọi người là được rồi!”

“Vậy phiền cô rồi!” Đổng Hiền gật đầu, cùng Kỳ Dương nhanh chóng đi ra ngoài cửa…

Phó hoàng hậu nhìn bóng lưng của hai người, tay không khỏi nắm chặt cuốn Kinh thánh, còn tưởng rằng chính mình có thể vứt bỏ tình yêu kia, thế nhưng vì cái gì khi được gặp lại, những hình ảnh trước kia toàn bộ lại không ngừng tuôn ra chứ?

Thượng đế à, xin Người nói cho con biết, con nên làm gì đây?

Bên cạnh Đổng Hiền, Kỳ Dương tò mò quan hệ của cậu cùng vị nữ tu kia, không cầm nổi lòng hỏi: “Đổng Hiền, nói cho cô ta biết có được không? Cậu sao tin tưởng cô ta không đem chuyện của Lưu tổng…” để lộ ra chứ?

“Không có chuyện đó đâu, cô ấy là người tốt!” Đúng là người tốt a, mà chính mình còn mắc nợ cô, tính ra thậm chí là rất nhiều kìa: “Cô ấy có thể tin được, thôi, không nói nữa, chúng ta ra đón ông chủ thôi!”

Dường như trốn tránh điều gì, Đổng Hiền vội vội vàng vàng nói sang chuyện khác, đi đến cửa, quả nhiên xe của bệnh viện đã đến rồi…

Sau khi xe dừng hẳn, hai người lập tức đứng ra chờ đợi, nhưng là từ phía trên đi xuống, thần sắc của Vương Mãng rất khó coi, mấy người y tá khiên cáng cứu thương của Lưu Hân tới gian phòng đã chuẩn bị trước, anh ta xem ra không hề khác gì so với mấy ngày trước đó, đang ngủ tương đối sâu, vì vậy bọn họ cũng được thở phào nhẹ nhõm. Còn có vài người đem dụng cụ y tế cùng dược liệu xuống xe, Đổng Hiền cùng Kỳ Dương muốn đi lại giúp, nhưng lại bị Vương Mãng ngăn lại.

“Hai người nếu rảnh rỗi như vậy, thì cùng ta nói chút chuyện đi… Chuyện của Lưu Hân.” Vương Mãng bất an nhìn hai người họ, tựa hồ có điều khó nói.

“Xảy ra chuyện gì? Ông chủ có chuyện gì sao?” Kỳ Dương lên tiếng hỏi trước tiên.

Vương Mãng định thần, nói: “Ngày đó sau khi hai người đi khỏi, anh ta lên cơn!”

“Thật sao?” Kỳ Dương kinh ngạc.

“Ừ, thế nhưng khi anh ta lên cơn, đáng sợ hơn tôi nghĩ rất nhiều. Dường như có thể…”

“Choang!” Bỗng nhiên truyền đến một hồi dài tiếng vang của đồ vật bị vứt nát.

Đổng Hiền nghe tiếng cả kinh, trực giác nói cho anh biết, Lưu Hân xảy ra chuyện, mà lời nói của Vương Mãng càng thêm khẳng định ý nghĩ của anh.

“Không xong rồi, thuốc an thần hết tác dụng rồi!” Vương Mãng thất vọng, cắn cắn môi dưới.

Ngay lúc Vương Mãng đi, Đổng Hiền đã va mạnh người anh ta, hối hả chạy vào phòng của Lưu Hân… Trong đầu anh lúc này chỉ còn biết một điều – Hân đã xảy ra chuyện!

“Đổng Hiền, chờ một chút!” Vương Mãng cấp tốc đuổi theo.

Không thể để cậu ta làm càng, nếu không Lưu Hân còn chưa dứt nghiện, Đổng Hiền đã về chầu ông bà rồi: “Này, anh Kỳ, anh nhanh lên một chút đi!”

“Ừ!” Kỳ Dương rất nhanh đuổi kịp, tuy rằng chưa hề thừa nhận, thế nhưng anh dường như cũng đã biết rồi…

“Hân?!” Chạy đến cửa, nhìn thấy hai người hộ lý che chở thân thể, cố gắng xông vào chết trụ Lưu Hân, đáng tiếc, ngay cả nắm cửa hai người cũng không thể chạm đến.

“Hân!” Đổng Hiền thấy thế, liều mình xông vào phòng nhưng bị hai người kia ngăn cản!

“Cậu không thể vào, sẽ bị thương đấy!” Một nam nhân khác cao lớn kéo lấy cánh tay anh, “Tình hình của anh ta một lần so với một lần càng gay go, chúng tôi còn không thể xác định, cuối cùng anh ta có thể sống sốt hay không!”

Đổng Hiền ngây dại tại chỗ, không phải do điều bọn họ nói, mà là nhìn người đàn ông điên cuồng trong phòng, không ngừng phá vỡ đồ đạc, cất tiếng gào khóc đau đớn… Người này đúng là – Hân?

“A a a a a a a!!!” Lưu Hân mặc đồ bệnh nhân, ôm đầu thét to, dường như phát điên với mọi thứ trong phòng, chỉ cần tay anh chạm phải thứ gì thì đều bị ném đi.

Anh đau đớn tận cùng, toàn thân giống như đang bị hàng ngàn con côn trùng gặm nhắm, từ da vào tận trong xương tủy, anh muốn có thứ gì đó hóa giải thống khổ này, thế nhưng sao lại không ai cho anh chứ?

“Cho tôi… Cho tôi…” Đột nhiên anh dừng hành động phá hoại căn phòng, hai mắt đầy tơ máu, khuôn mặt dữ tợn nhìn bóng người ngay cửa, lập tức bổ nhào về phía trước, “Thuốc đâu… cho tôi nhanh!”

“Không được!” Hay hộ lý vừa thấy anh ta lao tới, vội vàng cùng nhau khống chế, “Cậu này, mau đi khỏi đây đi!”

Vương Mãng vừa tới đã thấy tình hình như vậy, nhanh chóng phản ứng, lấy ra trong hòm thuốc một ống tiêm, chuẩn bị tiêm vào…

Kỳ Dương nhìn bộ dạng dương nanh nhe vuốt của ông chủ ngây ngẩn cả người, có lẽ là anh sợ hãi, sợ hãi đến mức thân thể bất giác lui về sau, ông chủ như thế này, anh chưa bao giờ thấy, thật sự…

“Này, cẩn thận!” Thanh âm của Đổng Hiền làm cho hai người hộ lý cả kinh, bọn họ tưởng anh nói với mình, nhưng mà…

Đổng Hiền lao tới, cũng không biết sức lực từ đâu tới, đẩy hai người cao to kia ra, đem Lưu Hân ngã nhào lên giường.

“Cậu” Hai người hoảng hốt, muốn chạy đến xem xét, không ngờ phát hiện ra, ban nãy bàn chân sau của Lưu Hân cư nhiên xíu chút nữa đạp phải thủy tinh bể trên mặt đất

“Hân, không có việc gì chứ?” Đổng Hiền lập tức di chuyển trên người Lưu Hân, quan tâm hỏi đến, hoàn toàn coi anh là một người bình thường mà đối đãi.

Nghe tiếng đuổi theo, Phó nữ tu vừa lúc đến cửa, trông thấy một màn như thế, mặc dù không hiểu bọn họ làm gì, thế nhưng trong lòng cũng rộng mở thông suốt… A ha, đúng là hai người ở bên nhau, hình ảnh kia thật là đẹp động lòng người mà!

Lúc này, ánh mắt Lưu Hân cùng Đổng Hiền tình cờ gặp phải nhau, trong tích tắc cũng tĩnh lặng đôi chút, thế nhưng cũng chỉ vỏn vẹn như vậy, không lâu sau anh lại tiếp tục phát cuồng vùng lên, hai tay cùng hai chân không ngừng vùng vẫy muốn đứng lên, “A a a a… Cho tôi… Cho tôi!”

“Bốp!” Một cái tát hung hăng giáng trên mặt Đổng Hiền, không một chút lưu tình, Đổng Hiền chỉ cảm thấy một trận đau đớn nóng rát, theo đó là mùi máu tươi nơi khoang miệng, máu chậm rãi chảy ra từ khóe miệng.

Nhưng anh không hề buông lỏng, ngược lại càng có sức ngăn chặn Lưu Hân bên dưới, “Hân, bình tĩnh lại!”

Lưu Hân căn bản không hề nghe lời anh nói, chỉ cảm thấy trên người có trở ngại, liều mạng giãy giụa thoát ra, “Ngươi buông ra, chết tiệt… Biến đi!” Thậm chí là cắn cánh tay trái của Đổng Hiền.

“A!” Bị hàm răng nam nhân cắn trên tay, lập tức hiện ra tơ máu, Đổng Hiền đau đến đến nhắm chặt mắt, lực đạo cũng có chút giảm đi.

Tranh thủ lúc này… Lưu Hân nâng chân đá mạnh vào bụng Đổng Hiền, làm cho anh ngã xuống, đập lưng vào mấy mảnh thủy tinh khi nãy tránh né.

“Ưm!” Đổng Hiền khẽ cắn môi cố sức đứng dậy, tay nhẹ nhàng chạm vào lưng, rồi đưa đến trước mắt – bàn tay đầy máu tươi.

Ngay cửa, mọi người đều hoảng sợ, nhất là khi Đổng Hiền đưa lưng về phía họ, vết thương đầm đìa máu… làm cho người khác kinh hãi.

Đương lúc Lưu Hân đứng lên, anh trông thấy Đổng Hiền mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vấy lên đó là màu đỏ chói lóa thập phần rực rỡ, luống cuống nhìn bàn tay chính mình, cảnh tượng này rất quen thuộc…

Anh không náo loạn, không điên cuồng nữa, trong nháy mắt anh tựa hồ đã nhìn thấy người mình mong mỏi rất lâu…

“Thánh… Khanh…”

Thanh âm khàn đặc rất khó nghe, nhưng Đổng Hiền lại nghe được tiếng nói từ tận đáy lòng kia, giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy chính là người mình yêu thương, người mình đợi chờ nghìn năm, thế nhưng…

Đổng Hiền cúi đầu, chạy nhanh đến bên cạnh Lưu Hân, cố sức bảo trụ anh, hô to: “Vương Mãng, thuốc an thần!”

Vương Mãng theo tiếng kêu, tiến nhanh vào, lập tức kéo lấy tay Lưu Hân, tiêm thuốc vào!

“Thánh… Khánh, ta rất…” Chưa kịp nói xong, gương mặt của Đổng Hiền dần dần mơ hồ, Lưu Hân lại lần nữa tiến vào giấc ngủ.

Đổng Hiền ôm anh ta vào trong ngức, chậm rãi vuốt ve mái tóc Lưu Hân, ghé vào tai, thấp giọng nói: “Ngủ đi… Hân, ngủ rồi sẽ không đau nữa… Đừng lo lắng, Thánh Khanh sẽ vĩnh viễn bên cạnh người…”