Phong Thả Đình Trú

Phong Thả Đình Trú - Chương 42




Ở sai lầm thời gian gặp gỡ đúng người, là một hồi đau lòng;

Ở đúng thời gian gặp gỡ sai lầm người, là một tiếng thở dài tức tưởi;

Ở đúng thời gian gặp đúng người, là cả đời hạnh phúc;

Ở sai lầm thời gian gặp phải sai lầm người, là một đoạn hoang đường;

Buông tha một người thật yêu mình, cũng không thống khổ;

Buông tha một người mình thật yêu, mới là thống khổ;

Yêu một người không yêu mình, lại càng thêm thống khổ;

Nếu là hữu duyên, thời gian, không gian cũng không là khoảng cách;

Nếu là vô duyên, cuối cùng gặp nhau cũng vô phương hiểu ý;

Mọi việc không cần quá để ý, lại càng không cần cưỡng cầu đi;

Khiến cho hết thảy tùy duyên thôi…

Phòng tắm nhỏ hẹp, gạch men sứ trắng, nước nóng không ngừng chảy, mọi thứ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ…

Hôm nay Lưu Hân kết hôn, hôm nay chính mắt anh chứng kiến, hôm nay mong muốn của anh đã thực hiện… Thế nhưng, sau đó, anh nên làm gì? Sau đó, anh muốn cái gì? Sau đó, anh còn có gì?

“Tiểu Hiền…” Đổng Hiền yên lặng khác thường khiến cho Từ Ngôn cảm thấy sợ hãi, anh khẽ lay động thân thể cậu ấy, nhưng vẫn như trước không có được hồi đáp: “Tiểu Hiền, cậu trả lời đi, đừng làm mình sợ!”

Thân thể Đổng Hiền phảng phất một chút cảm giác cũng không có, mặc anh điều khiển, Vương Mãng bước dài đến, tách Từ Ngôn ra khỏi Đổng Hiền: “Từ Ngôn, bình tĩnh, để tôi xem thử!”

Anh là bác sĩ, lại còn là viện trưởng, Từ Ngôn tin tưởng anh, ngay sau đó liền thay đổi vị trí với anh, anh cho anh xem xét tình trạng của Đổng Hiền.

Vương Mãng nhìn Đổng Hiền một chút, lấy tay vỗ nhẹ lên hai má lạnh cóng kia: “Đổng Hiền, Đổng Hiền, nghe được không?”

Hai má bị kích động làm cho anh có chút phản ứng, đầu vẫn luôn cuối gầm xuống chậm rãi ngẩng lên, viền mắt không biết rõ là nước nóng còn đọng lại hay có lẽ chính là nước mắt cũng nên!

Từ Ngôn bước sang một bên tắt nước nóng, trong phòng tắm nhất thời trở nên yên tĩnh.

“Đổng Hiền, tôi biết cậu nghe được tôi đang nói chuyện.” Phản ứng của anh khiến Vương Mãng nắm chắc được một chút tình trạng hiện tại: “Có thể nói cho tôi biết, cậu đang suy nghĩ gì vậy?”

Nghe anh hỏi, thân thể Đổng Hiền khẽ run lên, mắt nhìn Vương Mãng, môi đỏ mọng nhấp nháy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra.

Từ Ngôn thấy anh như vậy cũng không chịu nổi, cắn cắn môi, ngồi xổm xuống bên cạnh giúp đỡ: “Tiểu Hiền, cậu như vậy thật không đúng nha, nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Như vậy chúng tôi mới có thể giúp được cậu!”

“Không nên thúc giục cậu ấy như vậy, Từ Ngôn, hiện tại Đổng Hiền cần phải có sự kiên nhẫn mà khuyên bảo!” Vương Mãng thúc sườn giải thích.

“Thế nhưng Tiểu Hiền như thế này…” Từ Ngôn phản bác một nửa, đột nhiên nhíu mày: “Là anh ta, Tiểu Hiền, cậu đang suy nghĩ về anh ta phải không? Tên Lưu Hân kia… Hắn có gì tốt chứ? Tỉnh lại đi, anh ta đã có vợ rồi!”

Anh hiểu rõ tất cả, Đổng Hiền không phải không hề thương tâm, không phải không hề khổ sở, chỉ là trước mặt mọi người mộ mực áp chế bản thân, thế nhưng khi anh một mình, tình cảm trong lòng mới có thể tuôn trào ra, hôm nay hết thảy mọi thứ giống nhu gánh nặng làm cho anh không thở nổi!

“Anh ấy? Hân…” Nghe thấy hai chữ “Lưu Hân”. cuối cùng Đổng Hiền cũng mở miệng, nhưng mà thanh âm lại run rẩy bất lực đến thế khiến cho người khác tránh không khỏi thương tiếc.

Vương Mãng cau mày, lời lẽ vừa nãy của Từ Ngôn vừa nãy đã quá kịch liệt không thể nhận được sự đồng ý của anh, anh xoa nhẹ hai mắt Đổng Hiền, ôn nhu nói:” Đổng Hiền, không nên suy nghĩ làm gì, như thế này, sau khi làm xong kiểm tra, ngủ ngon một giấc sẽ không còn chuyện gì nữa.”

Nhìn không thấy ánh mắt Đổng Hiền, Từ Ngôn không biết hiện tại biểu tình của anh ra sao, mà Vương Mãng lại tinh tường cảm nhận được sự thống khổ của anh, cảm giác nóng ấm ẩm ướt trong tay không phải gạt người, Đổng Hiền khóc…

“Hân… Hôm nay kết hôn…” Liều mình ẩn nhẫn nghẹn ngào, thanh âm Đổng Hiền trở nên khàn đặc: “Anh ấy đã có được hạnh phúc… Mong ước của tôi đã thành hiện thực…”

Mong ước của Đổng Hiền… Là mong muốn Lưu Hân có được hạnh phúc sao?! Vương mãng vô cùng kinh ngạc.

Nhưng Từ Ngôn có phần ngeh không hiểu, anh ù ù cạc cạ nhìn Đổng Hiền, nguyên là vẫn muốn truy vấn đến cùng, lại bị ánh mắt của Vương Mãng làm cho câm miệng.

“Hẳn là nên vui vẻ, thế nhưng… Tôi sao cũng không thể vui vẻ được…” Hai tay Đổng Hiền để trên gạch men sứ, ngón tay nắm chặt trở nên trắng bệch, “… Hân không cần tôi nữa…”

“Tiểu Hiền…” Từ Ngôn muốn nói chút gì đó để an ủi Đổng Hiền, nhưng lại phát hiện ra không thể nói được gì.

Một câu vô cùng đơn giản “Hân không cần tôi nữa” Đổng Hiền nói ra có biết bao nhiêu chua xót!

Cậu ấy nhìn thấy người yêu của mình quên mình, khinh thường mình, miễn cưỡng với mình, lừa gạt mình, trước mắt mình đính hôn, rồi lại trước mặt mình kết hôn… Có bao nhiêu người chịu được?!

Cậu vì người yêu của mình mà hy sinh bản thân, hy sinh đời người, hy sinh hạnh phúc, hy sinh tương lai bảo vệ cô dâu của người ấy, bảo vệ hôn nhân của người ấy… Có bao nhiêu người có thể làm vậy?!

Cậu ấy vĩ đại như vậy, nhưng không phải hoàn toàn vô tư, khi mọi thứ đã được định đoạt, cậu lại thương tích đầy mình, cái gì cũng không được, cho nên cậu ấy khổ sở, cho nên cậu ấy bi ai, vì cái gì mà đứng ở bên cạnh người ấy không phải là chính mình?!

“Đổng Hiền.” Vương Mãng kéo anh vào trong lòng, dịu dàng vuốt sống lưng anh: “Rất mâu thuẫn sao… Bởi vì cậu thương anh ta như vậy… Yêu anh ta lâu như vậy…”

Đổng Hiền không hề trả lời, đầu dựa trên bờ vai anh, mặt chôn vùi vào vai anh, cậu rất đau khổ, thực sự đã mệt mỏi lắm rồi…

“Không nên sợ hãi, không nên khổ sở, hiện tại mọi thứ đều đã trôi qua, cậu có thể vứt bỏ toàn bộ, nghĩ đến cuộc sống của mình… Như vậy sẽ không còn thống khổ, bi thương nữa, anh ta cũng sẽ cùng cậu mãi mãi bên nhau.”

Lời nói Vương Mãng rất nhẹ, nhưng lại khiến cho Từ Ngôn cảm thấy lạnh lẽo, nhưng nhìn thấy hai vai của Đổng Hiền chậm rãi buông lỏng, anh cũng không hỏi tiếp, bây giờ giúp Đổng Hiền giải tỏa thống khổ mới là tốt nhất.

“Cùng Hân… Mãi mãi bên nhau…” Đổng Hiền lập lại hỏi.

“Đúng… Mãi mãi…” Tựa như thôi miên, lời nói ấy khiến cho Đổng Hiền từ từ ngủ thiếp đi, tại khủy tay Vương Mãng trượt xuống mặt đất.

“Tiểu Hiền?” Từ Ngôn không biết Vương Mãng tính toán gì, nhưng trực giác cảm thấy bất ổn.

Vương Mãng lại ôm lấy Đổng Hiền, nói với Từ Ngôn: “Đi thôi, chờ xe cứu thương, giúp cậu ấy kiểm tra lần nữa, sẽ không có chuyện gì!”

“Không có chuyện gì?” Từ Ngôn khó tin hỏi: “Anh rốt cuộc muốn làm gì Đổng Hiền?”

“Không gì cả, chỉ là căn cứ vào tình trạng của cậu ấy, cấp cho cậu ấy một giấc mơ đẹp.” Vương mãng hời hợp đáp: “Sớm muộn gì tinh thần cũng sụp đổ, không bằng khiến cho cậu ấy tồn tại trong hư ảo không phải tốt hơn sao?”

“Ý tứ gì?” Tên đàn ông này…

“Chính là…”

Sắc đen của màn đêm, đèn lóe sáng của xe cứu thương nổi bật giữa bầu trời: “…”Thanh âm phá vỡ sự tĩnh mịch, cáng cứu thương đưa bệnh nhân xuất phát đến bệnh viện, gió đêm lại tiếp tục thổi, chưa từng vì bất cứ kẻ nào mà dừng chân…