Phong Thả Đình Trú

Phong Thả Đình Trú - Chương 5




“Ôi…Đầu của tôi!” Lưu Hân bỗng ngồi sụp xuống đất, ôm lấy đầu của mình, dáng vẻ cực kì đau đớn.

“Hân, Hân, anh không sao chứ? Có cần lập tức đến bệnh viện không?” Đổng Hiền nôn nóng.

Dù rất muốn Hân nhanh chóng nhớ lại mình, nhưng nhìn anh ấy trong bộ dạng thống khổ này Đổng Hiền không khỏi toát mồ hôi lạnh… Kiếp trước, chính mình không có cơ hội nhìn thấy Hân lần cuối, khi ấy… Hân cũng như thế này mà ra đi à? Tại sao…? Tại sao lại như vầy? Tại sao trời lại muốn cho anh ấy nếm trải mùi vị sống không bằng chết như thế lần nữa cơ chứ?

Thấy Đổng Hiền bị dọa đến mức đần độn, Lưu Hân thôi làm trò, ngẩng đầu, bộ dạng mê man mà hỏi: “Đổng Hiền? Vừa xảy ra chuyện gì vậy? Tôi vừa… A… Đầu tôi rất đau… rất đau a… Cậu sao lại…?”

“Phù…”Trông Lưu Hân không gì trở ngại, Đổng Hiền lập tức thả lỏng ngồi ngay xuống mặt đất, “Rất tốt… Không có việc gì cả…”

Ha ha, bộ dạng giả nai thật sự rất đáng khen, không làm diễn viên thật uổng phí mà!… Lưu Hân trong lòng thầm cười nhạo… Cố sức chống đỡ thân thể đứng lên, hắn tiếp tục làm ra vẻ đau đớn ” Đổng Hiền, rốt cuộc là khi nãy đã có chuyện gì xảy ra, tôi một chút cũng không thể nhớ?”

“A?…Sao… À… Thật sự không có gì cả…” Đổng Hiền căng thẳng nói.

“Thật vậy à… Vậy hiện tại cậu có thể đi không? Nếu không đi ăn trưa liền, công việc của chiều nay khó mà hoàn thành kịp đấy” Lưu Hân chỉ chỉ đồng hồ đeo tay.

Đổng Hiền cũng cuối đầu xem,”A, đã trễ vậy à! Thật xin lỗi…!” Anh vội vàng đứng dậy, phủi bụi bám trên quần áo cùng đồ đạc, “Được rồi, tôi có thể đi rồi!”

“Ừ… Vậy lên xe thôi!” Vừa dứt lời, Lưu Hân đã đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe, ngồi vào bên phía tay lái.

Trước đó, nghe Lưu Hân gọi tên mình, làm cho niềm hi vọng nhen nhóm lại trong Đổng Hiền, nhưng giây phút này, thái độ của anh ấy thật hờ hững lạnh nhạt, việc này chẳng khác nào dội gáo nước lạnh vào Đổng Hiền…

Tại sao Hân có thể đối xử với mình như vậy? Rõ ràng là trước đây mình và anh ấy đã cùng hẹn ước? Tại sao chỉ có chính mình ôm mãi hẹn ước kia, còn Hân anh ấy lại dễ dàng quên mình như thế…? Rốt cuộc là vì cái gì chứ? A… Nghĩ tới đây, Đỗng Hiền vội vã lắc đầu! Chắc chắn không phải Hân muốn như thế! Chính mình không nên vô duyên vô cớ trút giận lên Hân…Không nên…

“Pin! Pin! Pin!” Lưu Hân ấn mạnh kèn xe, “Cậu thật ra có muốn đi không?”

“A, tôi lên liền!” Không suy nghĩ vớ vẩn nữa, Đổng Hiền buộc chính mình vui vẻ, ngồi lên ghế bên cạnh Hân.

Nhìn Đổng Hiền dần dần lọt vào tròng, lòng Lưu Hân thực sự tràn ngập vui sướng, khiến cho cậu ta rơi vào tuyệt vọng đúng lúc đó lại gieo rắc thêm chút hi vọng… Như vậy, cậu ta sẽ tự mình ngày càng chìm sâu hơn!

Bọn họ tùy ý chọn một nhà hàng, không quá sang trọng, nhưng không khí lại rất an tĩnh, hết sức thích hợp cho việc bàn bạc công việc. Tìm một góc khá khuất ngồi xuống, Lưu Hân tùy tiện gọi một vài món mà mình thích, rồi bắt đầu buổi trò chuyện đầu tiên của hai người.

Lưu Hân vừa hút thuốc, vừa hướng về phía Đổng Hiền nói rõ công việc và thời gian cụ thể của mình, đương nhiên là cũng bao gồm tiền lương và tiền thưởng! Đổng Hiền chăm chú lắng nghe, một chữ cũng không bỏ sót, chỉ sợ nếu bản thân  mình một chút lơ đãng, sẽ gây thiệt hại cho Hân…

“Đái khái là thế, còn tiền lương của cậu, sẽ cũng giống như Kỳ Dương, được không? Cậu có ý kiến gì không?”

“Dạ… Không có ý kiến gì cả… À, có điều…” Đổng Hiền đột nhiên nhớ ra điều gì…

“Cậu còn có yêu cầu gì sao?” Thực sự là không biết tốt xấu, đã được như thế mà còn cảm thấy chưa đủ… Cậu cho rằng cậu là nhân viên cao cấp của ty sao?

Đổng Hiền cuối đầu, nhẹ giọng đề nghị: “Lưu tổng! Tháng bảy và tháng tám này, ngài có thể cho tôi được 2 ngày nghĩ phép không?”

“Tháng bảy và tháng tám à…” Lưu Hân nhả khói thuốc “Thực sự là làm khó tôi mà, khi đó là thời gian bận rộn nhất… Cậu lại muốn hai ngày nghỉ… Thật là”

“Tôi nhất định sẽ không làm chậm trễ công việc đâu, xin ngài cho tôi được nghỉ 2 ngày… Việc này rất quan trọng với tôi… Xin ngài…” Đổng Hiền lo sợ hắn không đồng ý, nhanh chóng đứng lên, cuối người cầu xin.

“Để tôi suy nghĩ một chút rồi sẽ báo cậu sau!” Lưu Hân khéo léo né tránh vấn đề.

“Cám ơn! Thật sự là gây phiền phức cho ngài rồi!” Đổng Hiền một chút cũng không để ý đến thái độ qua loa cho lấy lệ của Lưu Hân.

Lúc này người phục vụ đã đem đồ ăn đến,”Thưa ngài đây là cà phê của ngài, còn có bò bít tết…”

“Được rồi, bò bít tết cho cậu ấy, còn tôi chỉ có cà phê thôi!” Lưu Hân hướng người phục vụ,”Đây là tiền boa cho anh!”

“Cám ơn ngài, chúc ngài ngon miệng!”, người phục vụ nhận lấy tiền boa, thái độ lễ phép mà lui ra.

Đổng Hiền tò mò nhìn ly cà phê trước mặt Lưu Hân:”Lưu tổng, ngài không ăn trưa sao?”

Lưu Hân chậm rãi thưởng thức ly cà phê trên tay:”Không, tôi chỉ quen uống cà phê vào buổi trưa thôi, cậu đừng khách khí, cứ dùng bữa đi!”

“A?” Khuôn mặt Đổng Hiền giờ đây tràn ngập lo lắng cùng sầu muộn.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Lưu Hân thấy cậu như thế, có chút ngoài dự tính, kì quái hỏi

Đổng Hiền nhăn mặt, đứng lên giựt lấy điếu thuốc đang được kẹp chặt giữa hai tay Lưu Hân, nhanh chóng dập tắt, cầm lấy đĩa bít tết của mình và ly cà phê kia đổi chỗ cho nhau, xong xuôi tất cả, anh lại ngồi xuống như ban đầu!

Lưu Hân bất mãn với hành động vô lễ vừa rồi của cậu:”Cậu làm cái gì thế?! Đừng tưởng có được chút đặc quyền, thì có tư cách quản tôi!”

Thế nhưng Đổng Hiền vẫn cứ làm lơ, hướng sang tìm kiếm một người phục vụ nói:” Cho tôi một cốc nước cho vị này!”

“Vâng! Xin quý khách chờ chút ạ!”

“Này! Đổng Hiền cậu đừng có quá đáng!” Cái tên này, thật quá mức đáng ghét, hắn cho rắng hắn là ai.

Đổng Hiền lúc này mới nhìn phía Lưu Hân, ngữ khí đột nhiên cứng rắn:”Ngài là người bình thường, sức khỏe là quan trọng nhất! Mà hút thuốc lá rất có hại cho sức khỏe, còn cà phê lại gây hại cho dạ dày, vào buổi trưa mà lại dùng những thứ này, cơ thể ngài có thể chịu được bao lâu?”

“Cậu bớt lắm lời đi! Trên thế giới này có khối người như tôi!” Không cho là đúng, Lưu Hân phản bác lại.

“Người khác tôi không quản, nhưng ngài thì tôi nhất định không để ngài như thế” Anh sẽ không thể tha thứ cho Hân một lần nữa nếu như anh ấy tiếp tục rời xa anh.

Lưu Hân bị quấy rầy, tâm tình ngày càng tệ, đập bàn mà quát:”Đổng Hiền, cậu đủ rồi đấy! Cậu là gì của tôi mà dám xen vào cuộc sống của tôi?”

“Anh!” Đổng Hiền tức giận đứng lên, không phải vì Lưu Hân không suy nghĩ cho sức khỏe của mình, mà là vì câu nói:”Cậu là gì của tôi?”

“Được! Tôi chả là cái gì của anh cả! Anh có ra sao cũng không liên quan đến tôi… Anh… Oa”

“Cậu… Sao lại khóc?” Lưu Hân vốn muốn cãi đến cùng, nhưng khi ngẩng đầu lên, cư nhiên lại thấy được những giọt nước mắt lóng lánh đong đầy trên khuôn mặt thanh lệ kia… Trong nháy mắt, phẫn nộ, khinh bỉ cùng những lời trách cứ đều tan biến, chỉ còn lại tiếc thương cùng không đành lòng với người đối diện kia

Lưu Hân như bị ma quỷ sai khiến mà vươn tay, khẽ lau nhưng giọt lệ trên mặt Đổng Hiền, “Đừng khóc… Hiền nhi… Ta…”

“Lưu… Hân…?” Đổng Hiền trong giây phút thân mật với Lưu Hân, sững sờ…

“!” Tiếng nói của Đổng Hiền cắt đứt hành động của Lưu Hân! Hắn kinh nhạc thu hồi tay ngay lập tức, khó có thể tin mà nhìn vào lòng bàn tay…

Ban nãy… chính mình… đã lau nước mắt cho cậu ta… Còn nói cái gì là … Hiền nhi? Sao mình lại có thể gọi cậu ta như thế… Còn có câu chưa kịp nói kia nữa… Chính là “Ta yêu ngươi”? Sao chính mình có thể… Chuyện gì đang diễn ra thế?

Đổng Hiền thấy anh ta hoàn toàn hoảng hốt, vậy ra chưa có nhớ ra điều gì a… Anh tự tay lau sạch nước mắt còn đọng lại trên mặt, lần thứ hai khuyên ngăn:” Lưu tổng! Tôi thật sự không phải là gì quan trọng của ngài, nhưng là một cấp dưới, tôi mong ngài quý trọng thân thể của mình… Nếu không… Người yêu thương ngài sẽ rất đau lòng!”

Chuyện vừa rồi dường như gây đã kích rất mạnh cho Lưu Hân, nghe Đổng Hiền nói một hồi, hắn vẫn cứ nhìn tay mình, chẳng qua đôi lúc có ngước nhìn Đổng Hiền.

“Reng…reng…reng…” Thình linh tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan cục diện bế tắc vừa rồi.

“Là của tôi! Xin lỗi, tôi ra ngoài một chút!” Lưu Hân cầm điện thoại, bước nhanh ra ngoài, cái lạnh giúp anh tĩnh tâm suy nghĩ đôi chút.

Mở điện thoại, là một dãy số quen thuộc,” Alo, anh Lưu Hân đây!”

Một giọng nữ trong điện thoại truyền đến” Hân, là em!”

“Ỷ Á, quả nhiên là em! Nha đầu, gần đây đều mất dạng sao hôm nay đột nhiên gọi điện cho anh thế?” Sự lãnh đạm ngày nào của Lưu Hân mất dạng thay vào đó là vẻ ôn nhu, vô cùng nuông chiều, khiến người khác nghe thấy, không tránh khỏi ganh tị với người đang được nói chuyện điện thoại với anh.

“Ha…ha…ha,  người ta là nhớ anh mà!” Cô gái kia trả lời,”Được rồi, là em có chuyện muốn nói với anh, là…”

“Ơ?” Lưu Hân ngây ngốc mà nghe điện thoại…

Thời gian khá lâu, Lưu Hân tiếp điện thoại xong, trở lại nhà hàng, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, mà Đổng Hiền cũng đang uống nước, cố làm cho mình bình tĩnh lại!

“Lưu tổng! Vừa rồi tôi thật thất lễ với ngài, thành thật xin lỗi ngài…!” Đổng Hiền trước tiên xin lỗi vì hành động quá lố của mình vừa rồi.

“Không sao cả! Chỉ cần sau này đừng như vậy là được rồi!” Lưu Hân đã không còn để tâm tới nữa, bởi, tâm tư của hắn lúc này đã vì việc khác mà phải suy nghĩ.

Đổng Hiền thấy Lưu Hân không tức giận, cũng âm thầm nhẹ nhõm, thế nhưng nhất định phải nói lại lần nữa, “Bất quá, Lưu tổng ngài cũng nên để ý đến thân thể của mình, tôi thực sự mong muốn sau này ngài đừng tiếp tục thế này nữa… Hay là, sao này, mỗi ngày tôi đều làm một bữa trưa đơn giản cho ngài, có được không?”

“Bữa trưa? Cậu?” Lưu Hân cảm thấy buồn cười, bên ngoài đầy rẫy những khách sạn sang trọng hay quán ăn lớn hắn còn không ăn, thế mà lại đi ăn bữa trưa đơn giản của một sinh viên nghèo à.

“Đúng vậy! Tôi ở trọ một mình,nên phải tự làm cơm! Vậy sau này, ngài cứ giao việc đó cho tôi!” Đổng Hiền nghe anh ta nói, cứ cho rằng anh ấy xem thường tài nghệ của mình!

“…Tùy cậu, sao cũng được!” Lưu Hân không còn muốn cùng cậu ta tranh cãi,”Thế nhưng ngày mai, tôi sẽ không dự họp được, cậu hãy thay tôi tham dự, nếu làm tốt, tôi sẽ cho cậu hai ngày phép, được không?”

“Tất nhiên là được! Nhưng ngày mai… Lưu tổng… ngài có chuyện gì à?” Đổng Hiền thật sự tò mò, không biết việc gì có thể khiến một người ham mê công việc như Lưu Hân có thể dẹp công việc sang một bên.

Lưu Hân, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười hạnh phúc… Nụ cười này luôn khắc sâu trong lòng Đổng Hiền, trước đây, mỗi khi hai người bên nhau, Lưu Hân luôn là dáng vẻ này… Còn giờ đây… nó là vì ai… ai có thể khiến cho Hân hạnh phúc như thế…

“Ngày mai, vị hôn thê của tôi đến để bàn hôn sự của chúng tôi!”