Phong Thần Châu

Chương 246






Lúc này Lăng Thiên vung tay, kiếm rút ra không gây nên một tiếng động nào nhưng lại mang theo luồng sát khí mãnh liệt.

“Tử Kiếm quyết!”  
Một kiếm đâm ra, lần này tốc độ còn nhanh gấp 10 lần vừa rồi.

Mọi người chưa từng nghe thấy Tử Kiếm quyết này nhưng trong lòng mọi người đều đoán rằng, Tử Kiếm quyết này chắc chắn là Tinh Thần linh quyết!  
“Tinh Thần linh quyết, nhanh thế mà đã phải thi triển ra rồi sao?”  
Tần Ninh lạnh lùng nhìn thẳng đối phương, côn mảnh siết chặt trong tay.

“Như vậy thì xem ra, phải thử xem Tinh Thần linh quyết của ngươi lợi hại hay là côn đánh chó thô bạo đơn giản của ta lợi hại!”  
Bàn tay Tần Ninh vung lên, rút ra một cây côn.

Lúc này côn đánh chó đã ngưng tụ một âm thanh chói tai, tốc độ cũng không hề chậm hơn tốc độ tấn công của Lăng Thiên.

Đông…  
Một âm thanh nặng nề vang lên, kiếm và côn lúc này va chạm trực tiếp vào nhau.

Côn mảnh trong tay của Tần Ninh vẫn còn nguyên vẹn như lúc đầu, nhưng bên kia, linh kiếm trong tay Lăng Thiên đã rắc một tiếng gẫy đôi.

“Cái gì…”  
“Sao có thể được!”  
Lúc này, trong đám người phát ra những tiếng kêu kinh ngạc.

Một cây côn gỗ mà đánh gẫy một linh kiếm tam phẩm!  
Lúc này, ánh nhìn của Lăng Thiên cũng ngỡ ngàng, rõ ràng là không thể tin nổi.


“Không thể nào… tại sao có thể…”  
Trong mắt Lăng Thiên mang một vẻ kinh hoàng.

Một cây côn gỗ, thế mà lại đánh gãy trường kiếm của gã.

“Kể cả cho ngươi linh quyết thánh phẩm, thần phẩm thì ngươi thua vẫn hoàn thua, đồ ngu!”  
Tần Ninh hừ một tiếng, sải bước lên, côn đánh chó rút nhanh, đâm thẳng vào lồng ngực Lăng Thiên.

“Hừ, cút!”  
Lúc này, Lăng Thiên lạnh mặt, vung thẳng ra một quyền.

Quyền phong gào thét, trong cơ thể của gã có một luồng khí thế hoàn toàn khác, lại lần nữa tăng lên.

“Cảnh giới Linh Luân tầng 2!”  
Chính lúc này, Lăng Thiên lại tiến thêm một bước, đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 2, đây là tình huống gì?  
“Ẩn giấu thực lực của mình?”  
Tần Ninh chế giễu cười: “Lăng Thiên, ngươi cũng thích diễn hề thật đấy”.

Không thể không nói, giao chiến với hắn là chuyện ngu xuẩn nhất của Lăng Thiên.

Sự tồn tại của Lăng Thiên chính là tâm bệnh của hắn.

Nhưng Lăng Thiên vẫn luôn ra ngoài tu hành với Thiên Tử, không thấy tung tích.

Hôm nay quay lại, gã đã lập tức tìm Tần Ninh quấy rầy.

Trong mắt Lăng Thiên, hắn đang tìm chết, nhưng trong mắt hắn, Lăng Thiên lại không phải như vậy?  
Một côn rút ra, đột nhiên đâm thẳng tới nắm đấm của Lăng Thiên.

Cạch…  
Hai bên va chạm, trong chớp mắt bóng người lại tách ra.

Nhưng lần này, cơ thể của Lăng Thiên như bị kích điện mà loạng choạng lùi về sau.

Thua rồi!  
Thực lực cảnh giới Linh Luân tầng 2, đối chiến với cảnh giới Linh Đài tầng 7 mà gã lại thua.

Về sức mạnh thì gã hoàn toàn không phải là đối thủ của Tần Ninh.

“Thân thể của ngươi… ngươi là linh thể? Thánh thể?”  
“Không phải, chỉ là phàm thể phổ thông nhất!”  
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Tinh Môn đã bị ngươi cướp đoạt.

Bây giờ ta chính là võ giả bình thường, không có Tinh Môn, không có thể chất đặc biệt”.

“Nhưng ngươi, vẫn không phải là đối thủ của ta”.

Từng câu của Tần Ninh như mũi khoan đâm vào tim khiến Lăng Thiên không thể nào thở được.


Thằng cha này dường như nhìn thấu tất cả đòn tấn công của gã, điểm yếu nhất của mỗi lần gã tấn công thì Tần Ninh đều có thể hai năm rõ mười mà nắm chắc.

Mà sau đó Tần Ninh đưa ra phản kích, mỗi lần đều có thể bắt được điểm yếu của gã.

Lẽ nào hắn tu luyện hỏa nhãn kim tinh?  
“Đừng nghĩ nữa!”, lúc này Tần Ninh để côn dài ra sau lưng, thản nhiên nói: “Cho dù ngươi thi triển chiêu thức gì thì đều không thoát khỏi đôi mắt của ta”.

“Lăng Thiên, ngươi cướp Tinh Môn của ta, hôm nay ta buộc phải giết ngươi, cởi nút thắt trong lòng ta”.

“Giết ta!”  
Lăng Thiên vô cùng hung ác nói: “Ngươi không giết nổi ta đâu, Tần Ninh”.

“Ồ? Chỗ dựa lớn nhất của ngươi chính là Thiên Tử phải không?”  
Tần Ninh thản nhiên nói: “Hôm nay ta muốn giết ngươi, ai cản ta, kẻ đó chết.

Thiên Tử cũng không ngoại lệ”.

Lời này vừa nói ra khiến mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc.

Tần Ninh này cũng to gan thật.

“Ồ? Ta muốn xem xem, ngươi động vào người của ta thế nào!”  
Một giọng nói hững hờ chậm rãi vang lên.

Đám người tách ra, có mấy người từ từ bước tới.

Thanh niên đi đầu, mặc một bộ quần áo màu đen, khuôn mặt trắng ngọc, góc cạnh, mang theo một tia nhuệ khí.

Đôi mắt đan phượng kia vô cùng quyến rũ, đôi mày nhướng lên, khóe miệng lộ ra ý cười như có như không, nhìn Tần Ninh.

“Ngươi chính là Tần Ninh!”  
Thanh niên đó nhìn Tần Ninh, lạnh nhạt nói: “Mấy tháng nay đã để ngươi làm mưa làm gió rồi, chỉ là cảnh giới Linh Đài tầng 7 mà thật sự không biết trời cao đất dày là gì à!”  
“Trời cao đất dày thì ta biết, nhưng ngươi không phải trời đất gì cho cam.

Ta muốn giết người, cũng không phải báo với ngươi!”  
Tần Ninh thu lại côn đánh chó, cười lạnh: “Còn ngươi, chỉ là đệ tử học viện mà cũng oai phong lẫm liệt gớm”.

Lời này vừa nói ra, hiện trường bỗng nhiên vang lên từng âm thanh hít khí lạnh.

Tần Ninh muốn chết à?  
Đây chính là Thiên Tử!  
Ở học viện Thiên Thần, gần ngàn năm nay, Thiên Tử là thiên chi kiêu tử xuất sắc phi thường, mà thực lực đã đạt tới cảnh giới Linh Phách.

Và là kẻ duy nhất đạt tới cảnh giới Linh Phách trong đám đệ tử học viện.

Ngoài ra, Thiên Tử còn sáng lập ra Thiên Tử Đảng, quyền thế cực lớn.

Trong học viện Thiên Thần, rất nhiều trưởng lão danh dự đều phải nể mặt hắn ta.

Kể cả viện trưởng đối với Thiên Tử cũng vô cùng coi trọng, thậm chí còn có ý truyền lại vị trí viện trưởng cho Thiên Tử.


“Quả nhiên là tự cao tự đại, kẻ không biết thì không sợ!”  
Thiên Tử thản nhiên bật cười, cũng không tức giận mà chậm rãi nói: “Xem ra, không ở học viện Thiên Thần một thời gian dài khiến mấy con châu chấu nhảy nhót quen chân quên mất ai mới là đệ nhất thiên chi kiêu tử của học viện Thiên Thần”.

Lời này vừa dứt, bàn tay Thiên Tử chợt vung lên, một luồng chưởng lực vồ thẳng về phía Tần Ninh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Ninh khẽ nheo mắt.

“Muốn giết ta, vậy thì ta sẽ chặt đứt một tay ngươi!”  
Tần Ninh hừ một tiếng, dứt lời, quả quyết sải bước đi lên.

Gã này muốn làm gì?  
Muốn cứng đối cứng với Thiên Tử cảnh giới Linh Phách?  
Muốn chết sao!  
Lúc này, một hơi thở chết chóc dâng lên.

Trong trận đấu, một luồng sát khí cũng lan ra.

Đột nhiên, từ sườn dốc Sinh Tử có một tiếng vù vù vang lên.

Đột nhiên, giữa sườn dốc Sinh Tử có một hơi thở khủng khiếp, cuồn cuộn xô tới.

Soạt…  
“A…”  
Đúng lúc này, một âm thanh phá không vang lên cùng một tiếng kêu thảm thiết.

Bàn tay vồ ra của Thiên Tử, lúc này chặt đứt lìa, rơi xuống mặt đất, máu me đầm đìa.

Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều chết lặng tại chỗ.

Cho dù là ông què, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đã chuẩn bị ra tay, thì cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Tần Ninh lại có chiêu thức cao cấp gì đây?  
Tiếng tích tắc vang lên, Thiên Tử giơ bàn tay đứt lìa, trán toát mồ hôi hột, sắc mặt cũng trở nên hung tợn.

Trên con đường võ đạo, thân thể chính là nền tảng của võ giả, hắn ta đã đạt tới cảnh giới Linh Phách thì mỗi bộ phận trên cơ thể đều trải qua sự tẩy rửa của lượng lớn linh dược thiên địa.

Đứt một bàn tay chính là hủy diệt nền tảng của hắn ta.

Tần Ninh, muốn chết!.