Phong Thần Châu

Chương 287




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nghe vậy, nhóm Minh Ung và Thiên Ám lập tức lấy ra tất cả linh đan tam phẩm và tứ phẩm của mình, không chút chậm trễ.

Đây là lần đầu bọn họ thấy Tần Ninh lo lắng như vậy.

“Nuốt hết vào đi, xong rồi thì đừng khóc nữa!”  
Tần Ninh an ủi Tiểu Thanh như một đứa trẻ.

Những tiếng rộp rộp vang lên, Tiểu Thanh không ngừng nuốt linh đan vào miệng.

Nhóm người lúc này cũng hoàn toàn câm nín.

Đúng là phung phí của trời mà!  
Dần dần, điều khiến bọn họ kinh ngạc đã xuất hiện.

Chỉ thấy bên ngoài cơ thể Tiểu Thanh xuất hiện từng luồng ánh sáng màu xanh, số linh đan tam phẩm tứ phẩm kia đã khiến vết thương của nó dần dần hồi phục.

Cảnh tượng này khiến bọn họ sửng sốt.

Linh đan có thể khôi phục vết thương và tăng tu vi là điều ai cũng biết.

Nhưng Tiểu Thanh này ăn một đống linh dược, không bị nổ chết thì thôi, lại còn khôi phục thực lực.

Đúng là không thể tin nổi.


“Bòoo...”  
Khi cảm nhận được vết thương mình đã khôi phục, Tiểu Thanh vui vẻ hơn nhiều, ánh mắt trở nên giảo hoạt hơn, rồi nó nhìn Tần Ninh.

“Cút ngay, khôi phục vết thương là đủ rồi, muốn ăn no thì lát nữa ta đưa ngươi đi!”  
Tần Ninh mắng mỏ rồi nói: “Giờ đưa ta đi tìm Tiểu Phi đi”.

“Bòoo...”  
Nghe vậy, Tiểu Thanh liền kêu lên với một giọng phẫn nộ.

“Hai ngươi bị ám toán à?”  
Mắt Tần Ninh trở nên lạnh lùng, nói: “Được lắm, ở Vạn Linh vực này mà cũng có kẻ ra tay với hai ngươi, để ta lột da bọn chúng!”  
“Bòooo...”  
Tiểu Thanh kêu lên, tràn đầy hứng thú, lập tức đạp gót, bộ dạng muốn đi ngay.

Nhìn thấy cảnh này, nhóm người cũng thầm hiểu được.

Lần này, không biết kẻ nào lại sắp chết thảm đây.

Tần Ninh đi theo Tiểu Thanh từng bước.

Nhóm Thiên Ám cũng vội vàng theo sau.

Nếu là lúc trước, bọn họ chỉ tò mò về Tần Ninh và những thủ đoạn của hắn, muốn biết Tần Ninh có lai lịch gì nên mới cung kính với hắn.

Thì bây giờ, sau khi tôn giả Thanh Vân xuất hiện, bọn họ đã hoàn toàn hiểu ra.

Bọn họ phải đối xử với Tần Ninh hơn cả việc trân trọng tính mạng bản thân.

Như vậy mới có trăm lợi chứ không hại.

Mấy chục bóng người bước trên đám bèo, tiếp tục tiến về phía trước.

Tiếng nước chảy cũng vang lên theo tiếng bước chân.

“Cô nhóc, chúng ta không làm khó ngươi đâu”.

Một giọng nói âm trầm vang lên.

Có một nhóm người đang vây quanh một đàn tế.

Mà lúc này, trên đàn tế đó có một bóng dáng nhỏ xinh, quần áo rách tươm, miệng dính vệt máu, gương mặt hung dữ nhìn tứ phía.

Chính là Lăng Tiểu Phi.

“Các ngươi đều là lũ xấu xa”.


Lăng Tiểu Phi mắng mỏ: “Chờ Tần Ninh ca ca của ta đến đây, ta muốn các ngươi...!các ngươi chết hết...”  
Lăng Tiểu Phi lúc này cực kỳ phẫn nộ, nói chuyện cũng tràn đầy oán khí.

“Chết?”  
Trong số hơn trăm người vây xung quanh đó, có một người kiêu ngạo bước ra.

Người này mặc áo bào màu xanh, tóc dài xanh, áo bay phấp phới.

“Đế quốc Nam Việt chúng ta là một trong mười đại đế quốc, ta còn chẳng biết Tần Ninh ca ca của ngươi là ai”.

Ông ta kiêu ngạo nói: “Nam Trạch Thiên ta thân là một trong mười bá chủ, cho dù có là quân chủ thượng quốc cũng phải nể mặt ta mấy phần”.

“Nhóc con, ta khuyên ngươi tốt nhất nên đi xuống đi!”  
Nam Trạch Thiên lại nói: “Giao Viêm Lăng châu ra cho ta, ta tha tội chết cho ngươi”.

Nam Trạch Thiên lạnh nhạt nói.

Con nhóc này nhìn mới chỉ bảy, tám tuổi nhưng lại có thực lực đến cảnh giới Linh Phách.

Thật sự quá khủng bố.

Con nhóc này rốt cuộc đến từ đâu, ông ta cũng không rõ.

Nhưng viên Viêm Lăng châu kia thì lại có giá trị không nhỏ.

Nếu bị con nhóc này cầm đi thì bọn họ chẳng phải sẽ tổn thất lớn hay sao.

“Muốn ta đưa các ngươi hả, nằm mơ đi!”  
Lăng Tiểu Phi giận dữ hừ lạnh, vung tay ra lấy Viêm Lăng châu.

Một màu xanh lam chậm rãi tỏa ra, bên trong có dòng nước đang xoay tròn.

“Ngươi dám!”  
Nhưng lúc ấy, Lăng Tiểu Phi đem viên Viêm Lăng châu kia bỏ vào miệng, nuốt cái ực.

“Bắt lại cho ta, mổ bụng nó lấy Viêm Lăng châu ra, nhanh lên!”  
Nam Trạch Thiên giận dữ không thôi.

“Nam huynh đừng vội”.

Một người đàn ông đứng bên cạnh Nam Trạch Thiên cười nói: “Con nhóc này không biết cách vận chuyển Viêm Lăng châu đâu, ăn vào cũng lãng phí”.

“Nhưng không biết là nó đến từ đâu thôi”.

“Đừng lo”.


Nam Trạch Thiên hừ lạnh: “Đế quốc Nam Việt ta và đế quốc Đại Tiễn huynh liên hợp lại, dù có đến từ thượng quốc thì chúng ta cũng đánh được”.

“Ừ!”  
Tiễn Phong cũng gật đầu.

Hai đại đế quốc bọn họ ở đây, khó khăn lắm mới tìm được Viêm Lăng châu.

Không ngờ lại bị một con nhóc cùng một con Thanh Ngưu chiếm trước.

Con nhóc này dầu muối không ăn, chẳng thèm quan tâm đến thanh danh của hai đại đế quốc.

“Hừ, các ngươi chờ chết đi!”  
Lăng Tiểu Phi hừ một tiếng nói: “Trong mắt Tần Ninh ca ca của ta, đế quốc chỉ là một con kiến, thượng quốc và cương quốc cũng là con kiến to hơn một chút.

Các ngươi dám động vào ta thì Tần Ninh ca ca sẽ giết chết các ngươi”.

Lời này nói ra khiến hai đế vương Tiễn Phong và Nam Trạch Thiên cùng run rẩy.

Con nhóc này có lai lịch bất phàm ư?  
Hay nó là người của bốn đại tông môn?  
Nhưng sao có thể?  
Đệ tử của bốn đại tông môn sẽ xuất hiện ở đây sao?  
Cửu U Đại Lục này rộng lớn, người đông, dân số phải đến trăm triệu.

Vô số đế quốc, thượng quốc, cương quốc rải rác trong Cửu U Đại Lục.

Mà trung tâm của Cửu U Đại Lục có một vùng được dãy núi Cửu U vây quanh, đó là nơi linh khí dồi dào nhất ở Cửu U Đại Lục, nhưng nơi đó đã bị bốn đại tông môn chiếm cứ mất rồi.

Bốn đại tông môn tồn tại lâu cỡ nào chứ?  
Năm đó, khi cương quốc Bắc Minh còn thống trị phần lớn lãnh thổ của Cửu U Đại Lục, cuối cùng cũng bất phân thắng bại với bốn đại tông môn.

Mà hiện giờ cương quốc Bắc Minh đã lụi tàn thành đế quốc Bắc Minh, nhưng bốn đại tông môn thì vẫn giữ được truyền thừa hàng chục ngàn năm, đứng vững không đổ.

“Các ngươi cười cái gì?”  
“Cười ngươi ngu si đó!”, Nam Trạch Thiên cười phá lên: “Tần Ninh ca ca trong miệng ngươi rất nổi danh ở đế quốc Bắc Minh à?”  
.