Phong Thần Châu

Chương 3707




               Khu vực chín ngàn mét bọn họ không dám tiến vào! Khu vực tám ngàn mét đã khiến bọn họ cảm thấy đã cố hết sức rồi! Nếu tùy tiện tiến vào khu vực chín ngàn mét, chỉ sợ không những không có ích lợi đối với tu hành, ngược lại sẽ có hại.  

             Đây cũng không phải nói bậy.  

             Bên trong khu vực tám ngàn mét, đại dương sấm sét đã giăng kín.  

             Quỷ mới biết trong khu vực chín ngàn mét sẽ là cảnh tượng gì?  

             Mà ở đây bọn họ đã cảm thấy đến cực hạn.  

             Nếu đạt đến chín ngàn mét… e rằng không chịu nổi.  

             Giữa lúc tiếng nổ từng hồi vang lên, ngũ đại Thú Vương lúc này đứng yên bất động, mỗi người hiểu rõ bí ẩn biến đổi cơ thể.  

             Mà bên kia, sau khi Tần Ninh đi vào trong khu vực thứ chín.  

             Bốn phía sức mạnh trời đất tụ tập tới dồi dào.  

             Tiếng nổ hết tiếng này đến tiếng khác vang lên.  

             Bốn phía trời đất hoàn toàn bị sấm sét vây quanh.  

             Mà bản thân Tần Ninh thì trở thành giống như một quả cầu quang sấm sét.  

             Âm thanh ầm ầm ngột ngạt vang lên trong quả cầu quang sấm sét mà Tần Ninh đang đứng.  

             Tựa như tim nhảy lên, tựa như búa gỗ gõ, rất có tiết tấu.  

             Rắc rắc rắc… Tiếng vỡ tan vang lên.  

             Cùng với âm thanh đó truyền ra.  

             Cơ thể Tần Ninh lúc này từ trong vỏ trứng bể tan tành đi ra.  

             Toàn thân trên dưới Lôi Điện Thánh y bao trùm.  

             Da thịt bóng loáng như ngọc, sức mạnh bên trong da thịt bóng loáng giống như lưu động mở ra.  

             Hơn nữa còn hàm chứa sức mạnh sấm sét! Lúc này Tần Ninh như đắm chìm trong ao sấm sét, rửa mặt chải đầu sửa sang lại rồi mới đi ra.  

             Đôi tay nắm lại.  

             Từng đường sức mạnh lúc này bung mở.  

             Lúc này hai tay Tần Ninh nắm chặt.  

             Bốn phía sấm sét tràn ngập đến hội tụ.  

             Sấm sét kia ở trong tay hội tụ thành một thanh kiếm, một cây đao, một cây thương, giữa lúc không ngừng biến hóa, Tần Ninh giống như trở thành chúa tể bên trong thế giới sấm sét này.   

             Cảnh này khiến cho Tần Ninh rất hài lòng.  

             Tần Ninh hít một hơi nhìn bốn phía, hắn từng bước đi ra chỗ sâu kia.  

             “Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên!”  

             “Nhất Trùng một ngàn mét, Cửu Trùng chín ngàn mét!”  

             Lúc này Tần Ninh vẻ mặt không thay đổi.  

             Theo bước chân bước ra, có thể phát hiện thân ảnh Tần Ninh hiện giờ dần dần lên cao… vốn là ở vị trí bảy ngàn mét.  

             Lúc này lại thẳng tắp đi đến vị trí tám ngàn mét.  

             Hơn nữa theo vị trí Tần Ninh lên cao.  

             Bốn phía trời đất sấm sét đang dần dần giảm bớt.  

             Cho đến cuối cùng.  

             Một cước của Tần Ninh giẫm trên mặt đất đá.  

             Đất đá! Không sai! Lúc này hắn dõi mắt nhìn theo.  

             Giữa bốn phía trời đất, sương trắng ngần, nhưng dưới chân lại vững chắc ổn định như trên mặt đất.  

             Cho đến lúc này, Lôi Đình Thánh y bốn phía cơ thể Tần Ninh dần dần lui đi, một bộ đồ trắng, sắc mặt bình tĩnh.  

             Cửu Trùng Thiên! Nhìn trời đất bốn phía, môi Tần Ninh khẽ động, nhưng không có mở miệng.   

             Hắn lững thững đi trên sân vắng, đi về phía trước.  

             Thế giới sương trắng xóa, vừa nhìn liền không nhìn thấy điểm cuối.  

             Mà Tần Ninh lúc này giống như không mục đích đi về phía trước.  

             Cho đến khi phía trước xuất hiện một quảng trường.  

             Quảng trường không bị sương trắng bao trùm.  

             Lúc này bên trong quảng trường trống rỗng.  

             Tần Ninh đi tới bên trong quảng trường, bốn phía từng cây cột đá, xích sắt leo lên.  

             Mà vào lúc này, theo Tần Ninh bước vào bên trong quảng trường, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở đây.  

             “Ơ?”  

             “Ơ?”  

             Hai thân ảnh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đều phát ra tiếng kinh hãi nghi hoặc.  

             “Tiểu quỷ, ngươi là người phương nào?”  

             “Lão giả kia, ngươi là ai?”  

             Tần Ninh lúc này trong lòng thật sự có chút kinh ngạc.  

             Nơi này là vị trí Bát Trùng Thiên của Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên.  

             Không thể vượt qua sấm sét cửu kiếp của Thất Trùng Thiên thì không thể nào đi đến tầng thứ tám.  

             Theo như hắn biết, chỉ có Thiên Vương mới có thể có thực lực này.  

             Nhưng lão giả trước mắt hiển nhiên không ở tầng này.  

             Khí thế Thiên Vương thì không cách nào ẩn giấu.  

             Đối với cảnh giới Thiên Nhân, đối với cảnh giới Quy Nhất hoặc là có thể ẩn núp, nhưng đối với Vương Giả thì Thiên Vương không thể nào che dấu khí cơ của mình.  

             Lúc này Tần Ninh bước chân ra, nhìn về phía thân ảnh kia.  

             Chỉ là không bao lâu, ánh mắt Tần Ninh lại sáng lên.  

             Nhìn kỹ lại, ánh mắt Tần Ninh mang một tia mùi vị không thể đoán được.  

             “Mộc Phong lão đầu!”  


             Tần Ninh kêu lên một tiếng, lão giả trước mặt hắn cũng bị dọa sợ hết hồn.  

             “Ngươi là ai?”  

             Lão giả mặc một bộ đồ trắng, tóc trắng như tuyết, nhìn về phía Tần Ninh, lại càng kinh ngạc.  

             “Thật đúng là ngươi!”  

             Lúc này Tần Ninh lại cười.  

             “Ngươi rốt cuộc là ai?”  

             Lão giả không nhịn được nói: “Lão phu ở đây mấy vạn năm không xuất hiện, tên tiểu tử ngươi làm sao có thể biết ta?”  

             “Đừng gọi bậy bạ, Mộc Phong lão đầu!”  

             Tần Ninh lại cười nói: “Ta không phải tiểu tử gì, không quen biết ta?”  

             Mộc Phong lão đầu nhìn về phía Tần Ninh, mặt vẫn đầy nghi ngờ.  

             Tần Ninh cười nói: “Ta... Cửu U đại đế... U Vương, U Hoàng…”, nghe thấy lời này, Mộc Phong lão đầu nhìn kỹ Tần Ninh.  

             “Ha ha ha…”, một hồi lâu, Mộc Phong lão đầu ha ha cười lớn.  

             “Cười chết lão phu!”  

             “Một kẻ cô đơn mấy vạn năm, không người vừa nhìn thấy một tên tiểu tử liền tức cười!”  

             Mộc Phong lão đầu ha ha cười to không ngừng.  

             “Mộc Phong lão đầu!”  

             Lúc này sắc mặt Tần Ninh trầm xuống.  

             “Năm đó ngươi dựa vào thủ đoạn Vương trận lén nhìn Tinh Vương tắm… thiếu chút nữa bị tóm, cuối cùng tìm Dạ Bắc Hiên lão đầu bồi thường một viên vương đan, ta nói tình lý cho ngươi”.  

             “Còn có lần đó ngươi xông vào trong phòng của Lệ Vương và Cổn Vương, ẩn núp rình coi hai người…”  

             “Và ngươi muốn rình trộm bản vương, bị bản vương túm đánh…”  

             “Còn có…”  

             “Dừng lại!”  

             Nói đến đây, Mộc Phong không nhịn được quát một tiếng: “Tiểu tử thúi, ngươi rốt cuộc là ai?”  

             Mộc Phong sắc mặt cổ quái.  

             Đây đều là việc làm xấu hổ của bản thân.  

             Người biết chuyện này ít lại càng ít.  

             Nhưng tất cả đều biết kết hợp chung lại cũng chỉ có một người.  

             U Vương năm đó.  

             Nhưng thanh niên trước mắt làm sao lại nắm rõ như lòng bàn tay?  

             “Gạt ta? Những chuyện này lão phu chưa làm qua”.  

             “Vậy sao?”  

             Tần Ninh nhìn về phía Mộc Phong lão đầu, cười nói: “Xem ra ngươi không dám cho rằng ta đã về”.  

             “Nếu đã như vậy thì nói chuyện một chút, lúc ban đầu ngươi hỏi đi tìm Dạ Bắc Hiên lão đầu!”  

             “Ta nhớ không lầm lúc ngươi hỏi Dạ Bắc Hiên lão đầu muốn cái gì… một vài đan dược mục đích không thể miêu tả, hy vọng cải thiện cái đó của ngươi… hử?”  

             Mộc Phong lão đầu mặt đỏ lên, hừ nói: “Nói bậy nói bạ, lão phu há có phải là kẻ khốn nạn!”  

             “Xem ra vẫn là không muốn thừa nhận!”  

             Tần Ninh lại nói: “Nếu đã như vậy thì ta cứ việc nói thẳng là được, dù sao ngươi cũng không cần mặt mũi”.  

             Tần Ninh nhìn về phía dáng vẻ tức giận của Mộc Phong, hắn bật cười.  

             “Bây giờ ngươi có thể phát huy mấy phần thực lực? Bị người ta khóa ở đây có gì đáng phải giở thói kiêu ngạo!”  

             Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mộc Phong tiu nghỉu xuống.