Phong Thần Châu

Chương 3713




               Nghe Kim Lân Xuyên Sơn giáp nói vậy, Huyền Tê Kim Giác lập tức đáp lại: "Tiểu Xuyên Sơn Giáp, ngươi nói chính bản thân ngươi, chứ không phải là chúng ta!"  

             Kim Lân Xuyên Sơn lười đôi co với nó.  

             Không thể không nói, nhân loại đúng như vậy thật! Nhờ vào thiên thời địa lợi nhân hòa, mà con người trở thành chủng tộc đứng đầu hàng vạn chủng tộc! Đây là điều mà các chủng tộc siêu đẳng khác không thể làm được.  

             Nếu không vì vậy, thì bọn chúng không thể ở trong ngũ đại cấm địa với số lượng Thú nhiều như vậy.  

             Nếu bọn chúng mạnh hơn nhân loại.  

             Vậy thì chủng tộc cư ngụ ở ngũ đại cấm địa chính là nhân loại.  

             Hắc Yên Hổ Vương tiếp tục nói: "Đại lục Vạn Thiên thịnh vượng, ắt sẽ sinh ra một vị anh hùng hào kiệt!"  

             "Chúng ta cũng phải nỗ lực thêm nữa để biết cách thành Thánh, như vậy thì tương lai sau này, đám huyền thú ở Yêu Tháp Sơn chúng ta cũng có thể trở thành Thánh Nhân!"  

             "Thậm chí, mai sau, huyết mạch được thăng cấp, rồi trở thành thần thú cũng không phải là chuyện không tưởng".  

             "Đến lúc đó, ta sẽ hóa thành con người, rồi đi du ngoạn khắp đất trời, chẳng phải quá nhàn nhã hay sao?"  

             Bốn vị vương còn lại đều gật gù tán đồng.  

             Quả đúng là thế thật! Hiện tại, nhân loại đứng đầu hàng vạn chủng tộc, có ai mà không muốn trở thành cường giả ung dung tự tại trong thế gian kia chứ?  

             Không có gò bó, tự do tự tại! Ngay lúc này, ở bên kia, Tần Ninh dẫn theo vài người, đi theo con mãng xà kia vào sâu trong núi rừng.  

             Cách xa nơi đó bỗng vang lên một tiếng nổ động trời.  

             Đưa mắt nhìn qua thì thấy núi đã sụp xuống, bụi đất mịt mù.  

             Còn có một mùi máu tươi tanh tưởi nồng nặc, làm kích thích khí tức của đám người.  

             Rầm... rồi bất chợt, lại có tiếng nổ vang lên.  

             Một bóng dáng cao khoảng chừng gần cả trăm mét bỗng bay tới, rồi nên xuống ngay trước mặt đám Tần Ninh, miệng nó phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể run lẩy bẩy, không còn một chút sức sống nào cả.  

             Con mãng xà kia thấy vậy bèn sợ hãi.  

             Quá kinh khủng!   

             "Chính là bọn chúng!"  

             Mãng xà nhìn về phía trước, rồi nói: "Chúng có thực lực của Vương Giả đấy!"  

             "Ồ?  

             Khá lắm!"  

             Lúc này, Cửu Anh rướn cổ lên, nhìn về đằng xa, nói: "Tần gia, ngươi đừng làm gì hết, để ta lên!"  

             "Để cho cả thế gian này run rẩy dưới cái tên Hung Vương này!"  

             Chỉ trong nháy mắt, cơ thể Cửu Anh đã phóng to ra ba trăm trượng.  

             Chín cái đầu đều dài đến mấy chục mét, chín cái mồm há to ra, tỏa ra luồng khí tức vô cùng hùng mạnh.  

             Trên cổ nó, có thể nhìn thấy được một cái Vương Khải đang ánh lên một tia sáng xanh mờ ảo.  

             Nó chính là một trong mười món Vương Khí mà Tần Ninh chế tạo ở Thiên Ngoại Tiên khi trước.  

             Bây giờ, Cửu Anh rống lên, dang rộng đôi cánh, rồi bay thẳng về phía trước.  

             Mộc Phong thấy thế bèn cau mày hỏi: "Nó làm được không vậy?"  

             "Không được!"  

             Tần Ninh trả lời một cách quyết đoán.  

             "Thế sao ngươi...", Mộc Phong thì thầm nói, vừa nói đến một nửa, ông ta ngậm miệng lại, không dám hé răng nữa.  

             Tần Ninh cười bảo: "Ta còn chưa kịp cản, nó đã đi mất tiêu... lẽ nào trách ta được?"  

             "Ha ha...", Mộc Phong cười gượng gạo.  

             Rầm... Bịch... Đùng... một tràng tiếng nổ rung chuyển đất trời bỗng truyền đến.  

             Lúc này, mảnh rừng phía trước bị lật tung lên, khói bụi bay mịt mù, tiếng gào thét vang vọng không dứt bên tai.  

             Một tiếng nổ bỗng vang lên.  

             Một cơ thể khổng lồ giờ đây đang rút lui về lại chỗ cũ, rồi ngã ngửa trên mặt đất, khí tức tỏa ra đầy sự ủ rũ.  

             Nhìn kỹ lại, đó chẳng phải là Cửu Anh hay sao?  

             "Tần gia...", Cửu Anh uất ức nhìn về phía Tần Ninh.  

             Chín cái đầu thì có tám cái bị đánh đến mức mặt mũi sưng vù, trông càng thêm uể oải chán đời, không có chút sức sống.  

             "Ta bị đánh...", bây giờ, Cửu Anh lòng đầy căm phẫn.  

             Nó chính là Hung Vương, là Vương Giả nhất phẩm đấy! Thế mà lại bị đánh như vậy!   

             "Ta thấy rồi!"  

             Tần Ninh nhìn Cửu Anh, rồi chậm rãi nói: "Nếu ta nhìn không lầm, thì thực lực bên kia hẳn là Vương Giả tứ phẩm, ngũ phẩm, ngươi không chết là được rồi".  

             Vẻ mặt Cửu Anh đầy ngơ ngác.  

             Ngươi biết luôn à?  

             Ngươi biết sao vừa rồi lại không cản ta lại hả?  

             Những lời này Cửu Anh chỉ dám nói thầm trong lòng mà thôi.  

             Lỡ như bật thốt ra thì nó sợ Tần Ninh sẽ đánh nó mất!   

             "Để ta lên!"  

             Lúc này, U Tiêu Tiêu mạnh mẽ bước ra, nhìn vào Tần Ninh, nhoẻn miệng cười nói: "Ninh ca ca, ta cũng là Vương Giả ngũ phẩm, cần phải siêng năng rèn luyện đó!"  

             "Muội...", vẻ mặt Tần Ninh có vài phần lo lắng.  

             "Yên tâm đi, ta lợi hại lắm, không phải huynh bảo là không thể lúc nào cũng chỉ chăm chăm tu luyện, mà còn phải đi chiến đấu học hỏi hay sao?  

             Thực lực thế này mà không thể sử dụng hết mức tối đa thì chẳng phải quá lãng phí ư?"  

             "Ừ, cẩn thận chút đi".  

             Tần Ninh mỉm cười, xoa đầu cô nhóc U Tiêu Tiêu.  

             "Đợi đã!"  

             Tần Ninh vung bàn tay lên, rồi một thanh đao xuất hiện.  

             Quan sát kỹ thì thấy cây đao kia dài hơn một mét, thân đao uốn lượn, nếu thân đao thẳng, lại càng trông như thanh kiếm.  

             "Đây là một trong nhưng Vương Khí mà trước kia ta chế tạo, trong cơ thể muội ẩn chứa thần hỏa Cửu U Chu Tước, lấy đao này làm vật dẫn để sử dụng nó là thích hợp nhất".  


             U Tiểu Tiểu vui vẻ, cầm lấy thanh đao.  

             "Vâng!"  

             U Tiêu Tiêu nhìn vào Tần Ninh, không nhịn được bèn hỏi: "Tên của nó là gì thế?"  

             "Vẫn chưa có tên".  

             "Vậy gọi nó là U Linh đao nhé!"  

             U Tiêu Tiêu nhếch miệng cười nói: "Đây là món quà đầu tiên mà Ninh ca ca tặng cho ta, ta chắc chắn sẽ quý trọng nó".  

             "Đi đây!"  

             U Tiêu Tiêu không nói thêm nữa, bóng dáng cô bé lóe lên, rồi nhanh chóng lao ra.  

             Lúc này, ánh mắt Cửu Anh đờ đẫn, ngỡ ngàng.  

             Nó nhìn vào vóc dáng thiếu nữ của U Tiêu Tiêu rồi nhìn lại cơ thể cao lớn hùng vĩ của mình.  

             "Sao ta không phải là con cái nhỉ...", bốp! Nó vừa mới nói ra, Tần Ninh đã đấm cho nó một cú rõ đau.  

             Thân thể của Cửu Anh lập tức bay ngược ra sau.  

             Mộc Phong đứng bên cạnh thấy thế, mí mắt ông ta khẽ giật.  

             Bên cạnh U Vương chẳng có ai là người bình thường! Lời này thật không sai chút nào.  

             Mấy người kia cái gì cũng dám nói, thật đúng là không sợ chết.  

             Vào lúc này, U Tiêu Tiêu lao lên, lập tức thi triển thực lực.  

             U Tiêu Tiêu cầm U Linh đao, di chuyển nhanh nhẹn, linh hoạt, tựa như một con bươm bướm đen đang nhảy múa.  

             "Hử?"  

             Cùng lúc đó, năm bóng dáng kia dường như cũng phát hiện ra U Tiêu Tiêu.  

             Trong nháy mắt, hai bóng dáng đã cầm binh khí trong tay tấn công vào U Tiêu Tiêu.  

             Vù... gần như là tích tắc.  

             Bên ngoài cơ thể U Tiêu Tiêu, một ánh lửa bỗng vụt qua.  

             Một ngọn lửa màu đen! Đó chính là thần hỏa của dòng tộc Cửu U Chu Tước.  

             Ngọn lửa kia nhanh chóng bao phủ lấy thân thể của U Tiêu Tiêu, rồi bao phủ luôn cả U Linh đao.  

             Leng keng... lưỡi đao chính xác đỡ được mũi thương đang đâm tới.  

             Ánh lửa tóe ra, mũi thương nhanh chóng bị ngọn lửa bao trùm, rồi hướng thẳng về phía người cầm thương.  

             Sắc mặt người nọ vẫn không thay đổi, chỉ lùi về phía sau.  

             Lúc này, U Tiêu Tiêu vội vàng đuổi theo.  

             Cùng lúc đó, một kẻ khác cũng cầm một cây giản dài tấn công vào U Tiêu Tiêu.  

             Cô bé không thể không lùi về phía sau.  

             Đúng lúc đó, người thứ ba đã vung kiếm tới chỗ cô bé.  

             Ba người cùng tham chiến, công phòng đều theo trật tự.  

             Thấy vậy, U Tiêu Tiêu vẫn không hoảng hốt.  

             Cảnh giới Vương Giả ngũ phẩm.  

             Hơn nữa còn có lửa Chu Tước che chở.  

             Cô bé không mấy lo lắng khi bị dính đòn.  

             Ầm... trong nháy mắt, cả ba người tập hợp lại, cùng tấn công U Tiêu Tiêu.  


             Đùng... một âm thanh nặng nề vang lên.  

             Lúc này, U Tiêu Tiêu đang nhắm vào sơ hở của ba người bọn họ, rồi nhanh chóng tấn công, phá vỡ thế công của cả ba.  

             Cô bé xoay người, rồi chém ra một đao, ngọn lửa màu đen thoáng chốc đã lan ra xung quanh.