Phong Thần Châu

Chương 3719




               Nghe đến lời này, Tần Ninh từng chút một đi về phía hai người.  

             “Sát Vương giỏi lắm sao?”  

             “Ta không đến, không phải các ngươi đã xong đời?”  

             Tần Ninh sắc mặt nghiêm nghị.  

             “Muốn học ta? Ta sát Vương ta không chết, các ngươi sát Vương, các ngươi còn phải lo lắng, có cái gì mà đáng kiêu ngạo?”  

             “Đối mặt với kẻ có thể địch lại thì liều lĩnh”.  

             “Đối mặt với đối thủ không thể đối phó, vậy thì phải giả bộ làm cháu trai”.  

             Lý Nhàn Ngư và Thạch Cảm Đương nghe đến lời này, ánh mắt mấy phen biến hóa.  

             Mất mặt! Tần Ninh lúc này chuyển đề tài, hắn nhìn về phía hai người, cười một tiếng: “Nhưng Thiên Nhân ngũ bộ và Vương Giả nhất phẩm liên thủ có thể giết Vương Giả tam phẩm cũng không xem như bôi nhọ danh tiếng của ta, nhưng lần sau phải chú ý!”  

             Lời này vừa nói ra, ánh mắt hai người sáng lên.  

             Thạch Cảm Đương hưng phấn hô hấp dồn dập, xé máu thịt trong ngực, đau đến mức nghiến răng chịu đựng  

             Vậy cũng đủ rồi.  

             Một câu tán thưởng của Tần Ninh chết cũng đáng!    

             “Bây giờ đừng nói nữa, may mà ở trong Khốn Yêu Địa, tám cái sừng của bát giác Thiềm Thừ hàm chứa toàn bộ sức mạnh khí huyết của toàn bộ Thú Vương”.   

             “Các ngươi bị thương thân xác, tu bổ thân xác là tốt nhất”.  

             Nghe thấy lời này của Tần Ninh, ánh mắt Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư đều sáng lên.  

             Thạch Cảm Đương nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, hắn ta nhướng mày.  

             Ý tứ kia rất rõ ràng.  

             Thấy không?  

             Đứa trẻ biết nói chuyện không thiếu được chỗ tốt.  

             “Khoan đã!”  

             Liễu Bác Minh vào giờ phút này nhìn về phía ba người Tần Ninh, U Tiêu Tiêu, Mộc Phong, giọng ông ta trầm xuống.  

             “Ba vị là người phương nào?”  

             “Hai tên này giết Vương Giả Huyền Thiên cung, Huyền Thiên cung sẽ không bỏ qua”.  

             Nghe đến lời này, Tần Ninh dừng bước chân.  

             Hắn xoay người nhìn về phía Liễu Bác Minh.  

             “Quên mất ngươi còn ở đây…”, Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Tiêu Tiêu, giết hắn!”  

             “Dạ!”  

             Gần như trong nháy mắt, U Tiêu Tiêu tay cầm U Linh đao, lưỡi đao vuốt xuống, chợt lóe rồi biến mất.  

             Keng… Trong nháy mắt, thân ảnh hai người U Tiêu Tiêu và Liễu Bác Minh đụng nhau.   

             Ánh lửa bắn ra bốn phía.  

             Liễu Bác Minh rên lên một tiếng, sắc mặt trắng nhợt.  

             Quá mạnh!   

             “Vương Giả ngũ phẩm!”, Liễu Bác Minh bật thốt lên, vội vàng kéo khoảng cách với U Tiêu Tiêu.  

             Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư cũng ngẩn người.  

             Thiếu nữ xinh đẹp này là Vương Giả ngũ phẩm! Ôi thật cạn lời!  

             “Sư phụ, đây là ai?”, Thạch Cảm Đương không nhịn được hỏi.  

             “Lăng Tiểu Phi, cô bé ngày trước sư phụ gặp, bị Hư Vô Sinh nhốt, lần trước diệt Ngự Hư tông, vừa hay đụng phải”.  

             “Nhưng tên thật của muội ấy là U Tiêu Tiêu”.  

             Thạch Cảm Đương gật đầu.  

             “Sư phụ, các người kết hợp rồi sao?”  

             Thạch Cảm Đương bật thốt lên.  

             Bụp! Chỉ là một lời vừa dứt, Tần Ninh một đấm nện xuống tới.  

             Thạch Cảm Đương nhất thời gào khóc hu hu.  

             “Dơ bẩn!”  

             “...”, Thạch Cảm Đương sửng sốt.  

             Con chỉ đoán chút thôi, người gấp gáp cái gì chứ?  

             Cô bé này thoạt nhìn dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi, mặc dù tuổi tác trông nhỏ, nhưng dáng người lại có tư thế lộ ra.  

             Nói không chừng kiểu trưởng thành như Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên đã đủ rồi, đổi một chút khẩu vị thôi! Tần Ninh cứng giọng nói: “Tiêu Tiêu chính là hậu duệ thần thú, hơn nữa thân là Cửu U Chu Tước nhất tộc, ngược lại có chút liên quan đến ta, ta cũng muốn biết tại sao Tiêu Tiêu lại bị vứt bỏ, lưu lạc ở đại lục Vạn Thiên”.  

             Thạch Cảm Đương nghe đến đây, hắn ta ngẩn người.  

             Không thể hồ đồ! Thật sự không thể hồ đồ.  

             Bên cạnh Tần Ninh đều là những ai?  

             Dương Thanh Vân thiên phú mạnh, lại là võ giả Tinh Mệnh.  

             Cốc Tân Nguyệt… sống mấy vạn năm, dung mạo không thay đổi, hơn nữa mấy vạn năm qua tu hành lộn xộn, kết quả hiện đang thức tỉnh, tốc độ vèo vèo, sắp nhanh hơn sư phụ.  

             Diệp Viên Viên là Cửu Chuyển Linh Lung thể.  

             Vân Sương Nhi thể hỗn độn, dường như còn lợi hại hơn so với Cửu Chuyển Linh Lung thể.  

             Giang Bạch là giang linh sông Thiên Thượng biến thành.  

             Lý Nhàn Ngư mắt vãng sinh, là thần đồng! Ngay cả Tiên Hàm ở bên cạnh sư phụ hắn ta chính là yêu nghiệt, sư phụ không ở đây, đó là sức chiến đấu năm mảnh.  

             Nhưng người ta cũng giỏi đó! Xưng Vương rồi.  

             Cửu Anh chỉ số thông minh đoán chừng hai trăm năm mươi, cũng là huyết mạch hung thú, tương lai hứa hẹn! Bây giờ lại thêm một hậu duệ thần thú.  

             Còn chơi được sao?  

             Thạch Cảm Đương hắn ta làm gì?  

             Nhất giới phàm tục thôi! Thạch Cảm Đương nhìn về phía Tần Ninh, nước mắt lã chã nói: “Sư phụ, con kéo chân sau cho người rồi, người còn cần con nữa không!”  

             Nghe đến lời này, Tần Ninh ngây ra.  

             Có ý gì?  


             Ngươi đang nói gì?  

             Cái gì mà không cần ngươi?  

             “Chờ lát nữa rồi nói mấy thứ này!”  

             Tần Ninh từ từ nói: “Hai người các ngươi thân xác chịu tàn phá, trong vòng mấy tháng một năm cũng chưa chắc có thể khôi phục lại được”.  

             “Nhưng cũng may đất này là Khốn Yêu địa, đây là vùng đất Thú Vương bát giác Thiềm Thừ, bát giác này ngược lại là thứ tốt”.  

             “Trước ta giúp các ngươi phục hồi rồi hãy nói!”  

             “Ừ!”  

             Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư đều gật đầu.  

             Lúc này U Tiêu Tiêu nhìn về phía Liễu Bác Minh, trong mắt xuất hiện một tia ngưng lại.  

             Trước là giết huyền thú, ma luyện chiến pháp, đi theo Tần Ninh giết Thánh Khôi.  

             Lần này là lần đầu tiên đối mặt với người sống.  

             U Tiêu Tiêu cũng biết.  

             Tần Ninh muốn ma luyện cô bé.  

             Nếu đã như vậy thì không thể cho Tần Ninh mất mặt.  

             U Linh đao trong tay U Tiêu Tiêu lóe lên ngọn lửa màu đen.  

             Liễu Bác Minh lúc này như gặp đại quân của địch, không dám khinh thường.  

             Mà bây giờ Mộc Phong đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng.  

             Tần Ninh là U Vương.  

             Liễu Bác Minh là Vương Giả Huyền Thiên cung.  

             Không làm được lại biến thành U Vương và Huyền Thiên Vương nổi dậy, ông ta đừng nhúng tay vào thì tốt hơn.  

             Nhìn thấy bên kia, Giang Bạch bị năm người bao vây công kích, giống như bị người ta quên lãng, một chiêu bàn tay Mộc Phong túm Giang Bạch trong tay.  

             “Tiểu tử ngươi đừng làm liều, đứng xem kịch đi”.  

             Giang Bạch lúc này cũng gật đầu.  

             Mới vừa rồi hắn ta cũng sợ.  

             Ngộ nhỡ Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư chết rồi, hắn ta nhất định cũng khó thoát khỏi cái chết.  

             Lúc này Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư nhìn còn có thể chuyện trò vui vẻ, trên thực tế bị thương đủ để nói là kinh khủng.  

             Tần Ninh cũng không nói nhảm.  

             Hắn vung hai tay lên.  

             Từng đường linh khí giải phóng.  

             Xung quanh ba người Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư và Thạch Cảm Đương, bên ngoài tám cây cột đá xuất hiện chín đường linh trụ.  

             Cửu Linh Tinh Thần trụ! Chín đường linh trụ xuất hiện, trong nháy mắt cuốn ra bốn phía.  

             Giữa trời đất, ánh sáng bắn ra bốn phía.  

             Lúc này cho dù là ai cũng đều cảm nhận được linh khí cường thịnh thuộc tính khác nhau, hội tụ trên chín cây linh trụ kia.  

             Mộc Phong bây giờ không nhịn được thở dài nói: “Khí cửu linh… U Vương chính là U Vương, thật sự hắn có thể đó!”  

             Một bên, Giang Bạch mặt đầy cổ quái.  

             Mộc Phong này thoạt nhìn hết sức mạnh mẽ, nói chuyện thô bạo, không phù hợp với thân phận.  

             Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư và Thạch Cảm Đương.  

             “Hai ngươi các ngươi Thiên Nhân ngũ bộ và Vương Giả nhất phẩm không cần đề thăng linh thức gấp”.  

             Dần dần bốn phía tám cây cột đá vào thời khắc này động đậy.  

             Bề ngoài rơi rụng, giữa đất rơi xuống, ánh mắt Tần Ninh mang theo mấy phần bình tĩnh.  

             Mà tám cái sừng của Thú Vương bát giác Thiềm Thừ cũng hiện ra hình thái chân thực.