Phong Thần Châu

Chương 3721




               “U Vương tiền bối!”  

             Huyền Tử Uyên vội vàng nói: “Ta biết U Vương tiền bối bất mãn trong lòng, chỉ là tại hạ nguyện ý dùng tin tức của một người để đổi lấy một mạng của Liễu Bác Minh”.  

             “Nói!”  

             “Vân Sương Nhi!”  

             Huyền Tử Uyên vừa dứt lời, ánh mắt Tần Ninh sáng lên, nhìn về phía Huyền Tử Uyên.  

             “Ở đâu?”  

             Giọng điệu của Tần Ninh vẫn bình tĩnh, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Huyền Tử Uyên có vài phần thăm dò.  

             “Năm đó Vân Sương Nhi bị cha ta đưa đi, dốc lòng vun trồng, bây giờ đã vào cảnh giới Vương Giả, lần này cũng đi vào cấm địa theo cha ta”.  

             “Chỉ là lúc trước khi chúng ta tiến vào cấm địa, bị thú triều tách ra, tất cả mọi người đều đã mất tích”.  

             “Nhưng mà cha ta lại cực kỳ quan tâm đến Vân Sương Nhi, cho nên chắc chắn là không có nguy hiểm”.  

             Huyền Tử Uyên thành khẩn nói.  

             “Lão già Huyền Chấn nghĩ gì, ta có thể không biết sao?”  

             Tần Ninh sâu xa nói: “Sương Nhi có thể chất đặc biệt, lão già này muốn nhìn trộm ý nghĩa thành Thánh từ trên người cô ấy đúng không?”  

             Huyền Tử Uyên nghe thấy lời này thì vô cùng xấu hổ.  

             Chỉ là giờ phút này, hắn ta cũng không còn biện pháp gì cả.  

             Chỉ có thể dùng tin tức của Vân Sương Nhi để lắng lại lửa giận của Tần Ninh.  

             Tần Ninh, quá mạnh.  

             Là người có thể tiêu diệt được Hư Vương.  

             Hắn ta tự nhận là mình cũng không kém hơn Hư Vương bao nhiêu.  

             Hơn nữa Thiên Trận Vương - Mộc Phong còn ở đây.  

             Nếu như hắn ta ra tay, liệu Mộc Phong có thể ra tay hay không?  

             Suy nghĩ liên tục.  

             Vẫn nhịn được.  

             Không nhẫn nhịn thì không được! Tần Ninh nhìn về phía Huyền Tử Uyên, thản nhiên nói: “Việc này đến đây thôi, Vân Sương Nhi không có chuyện gì, ta cũng không tính toán với các ngươi, nếu có chuyện thì đến lúc đó...”, “Nhất định cha ta sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt”.  

             Huyền Tử Uyên vội vàng nói.  

             “Chỉ hy vọng như thế”.  

             Giờ phút này Tần Ninh khẽ di chuyển bàn chân.  

             Bây giờ mấy người mới phát hiện ra.  

             Dưới chân, da thịt của Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư dưới lớp quần áo vỡ vụn đã khôi phục như lúc ban đầu.  

             Không chỉ như vậy, khí huyết mạnh mẽ kia khuếch tán ra vô cùng cường đại.  

             Giờ phút này, hai người giống như đóa hoa khô héo tái sinh khi gặp xuân.  

             Loại cảm giác này rất kỳ diệu.  

             “Giang Bạch, ngươi cũng tới đây!”  

             Tần Ninh nhìn về phía Giang Bạch, nói.  

             Giang Bạch đi từng bước một đến vị trí chính giữa.  

             Ngay sau đó, một khí tức thoải mái tràn ngập ra khắp người.  

             Một cảm giác không thể diễn tả được.  

             Giống như là sức sống nhưng lại không phải sức sống! Nhưng bên trong trăm mạch tay chân đều cảm nhận được một lực lượng tràn ngập, khiến người ta không nhịn được muốn vui sướng kêu to ra.  

             Chỉ là Giang Bạch không không biết xấu hổ như Thạch Cảm Đương, hắn ta vẫn có thể nhịn được.  

             Giờ phút này, ba người đang ở xếp vòng quanh bên trong tám cái sừng kia, tham lam hấp thu sức mạnh trong đó.  

             Mà bên kia, Huyền Tử Uyên và bốn người Lý An Lan, Tần Ngang Hiên, Triệu Ngạc Cốc, Liễu Bác Minh nhìn một màn này.  

             “Cung chủ...”, “Được rồi!”  

             Huyền Tử Uyên đè tay xuống, nói: “U Vương không dễ trêu chọc”.  


             “Trước khi đến ta đã nói cho các ngươi biết, vì sao còn muốn trêu chọc người của hắn?”  

             Nghe thấy lời này, sắc mặt Liễu Bác Minh rất khó coi.  

             “Thuộc hạ cũng không biết bọn họ thật sự là đồ đệ của U Vương”.  

             Huyền Tử Uyên nhìn Liễu Bác Minh một cái thật sâu.  

             Liễu Bác Minh vội vàng nói: “Thuộc hạ đáng chết”.  

             Không nhận ra?  

             Dọa người ta à?  

             Hai người dám có gan nói như vậy, thà rằng buông tha chứ không thể giết lầm.  

             Liễu Bác Minh giải thích: “Thật sự là Bát Giác Thiềm Thừ này ẩn chứa khí huyết quá mạnh, có lợi ích rất lớn với Vương Giả chúng ta rèn luyện cơ thể...”  

             “Thôi!”  

             Huyền Tử Uyên lại nói: “Có lòng tham thì cũng phải nhìn xem đối với người nào, nhưng đối với Tần Ninh thì không thể!”  

             “Nếu thật sự xuất hiện tình huống không thể thay đổi, ngươi cho rằng Tần Ninh sẽ cân nhắc đến Huyền Thiên cung chúng ta cung sao?”  

             “Dù sao ví dụ Ngự Hư tông còn ở đó...”, sắc mặt Liễu Bác Minh trắng bệch.  

             Nếu không phải các chủ đến kịp, nhất định hắn ta sẽ chết.  

             Tần Ninh... quá đáng sợ! Lý An Lan ở bên cạnh không nhịn được nói: “Cung chủ, Tần Ninh quá mạnh... Không sợ đắc tội chúng ta...”  

             “Hắn không sợ...”  

             “Sợ cái gì?  

             Ấp a ấp úng, nói cho xong đi”.  

             Huyền Tử Uyên quát lớn.  

             “Hắn không sợ đắc tội tất cả chúng ta thì sẽ không có ai ở phe hắn chống lại Thiên Đế Các, chống lại tứ đại Ma tộc sao?”  

             Nghe thấy lời này, Huyền Tử Uyên lại cười.  

             “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi”.  

             Huyền Tử Uyên khổ sở nói: “Giúp?”  

             “Có lẽ ở trong lòng hắn, chúng ta đều là vướng víu, một mình hắn đi mới là tốt nhất”.  

             Nghe thấy vậy, sắc mặt mấy vị Vương giả đều biến hóa.  

             Điều này cũng quá khó mà tưởng tượng nổi đi?  

             Một mình Tần Ninh?  

             Sao mà làm được! Đế Lâm Thiên là người đã đánh bại Trấn Thiên Vương đấy!  

             Tần Ninh có thể giết Vương, thế nhưng có thể giết được Thiên Vương sao?  

             Không làm được! Huyền Tử Uyên khoát tay, lại nói: “Được rồi, việc này đến đây là kết thúc, đừng nhắc lại nữa”.  

             “Còn nữa, đánh giết tứ đại ma tộc cũng là điều chúng ta nên làm”.  

             “Nếu không sinh linh đồ thán, đại lục Vạn Thiên sẽ trở nên như thế nào?"  

             “Hơn nữa Ma tộc bị tiêu diệt, người trấn giữ ở Tuyệt Mệnh Linh cốc cũng có thể rút về, Huyền Thiên cung chúng ta cũng không cần bị tổn thất nhiều người ở trấn Ma Quật hàng năm nữa...”, hắn ta vừa nói xong, mấy vị Vương giả đều ngậm miệng không nói gì thêm.  

             Huyền Tử Uyên nhìn về phía Mộc Phong cách đó không xa, đi ra phía trước, khách khí nói: “Mộc Phong tiền bối, cha ta đã từng nhắc tới tiền bối nhiều lần, mấy năm nay tiền bối đã đi đâu mà vẫn luôn không có tin tức gì?”  

             Nghe thấy lời này, sắc mặt Mộc Phong rất kỳ quái.  

             “Ai cần ngươi lo?”  

             Ông ta vừa nói xong, Huyền Tử Uyên liền sững sờ.  

             Sao vậy?  

             Hỏi khách sáo một câu cũng không được ư?  

             Chẳng lẽ là bởi vì bất hòa với Tần Ninh nên Mộc Phong mới tức giận?  

             Không đến mức chứ?  

             Quan hệ của Tần Ninh và Mộc Phong tốt như vậy từ bao giờ?  

             Giờ phút này Mộc Phong lại hừ một tiếng trong lòng.  

             Hỏi cái gì không hỏi lại hỏi cái này! Chẳng lẽ lão phu phải nói cho ngươi là ta bị Thiên Đế Các nhốt ba vạn năm, vừa được Tần Ninh cứu ra ư?  

             Vậy thì mất mặt lắm! Hỏi cái này, không bằng nói cho lão phu biết bây giờ trên đại lục Vạn Thiên ở đâu có nhiều người đẹp đi.  

             Lúc này trong lòng Huyền Tử Uyên đắng chát.  

             Thiên Trận Vương Mộc Phong! Đây là một vị Vương giả đỉnh cao, trận thuật cao siêu, Thiên Vương cũng không có cách nào bắt được ông ta.  

             Xem ra lại ở cùng một phe với Tần Ninh.  

             Tần Ninh... Thật sự không thể đắc tội! Lúc này Mộc Phong lại lười suy đoán Huyền Tử Uyên đang suy nghĩ gì.  

             Trong phút chốc bầu không khí có chút xấu hổ.  

             Huyền Tử Uyên nói chuyện phiếm: “Tuy U Vương đã chuyển thế, thế nhưng bây giờ cũng chỉ là cấp bậc Vương Giả sơ cấp, tốc độ tăng lên rất nhanh, yêu nghiệt, từ đầu đến cuối vẫn là yêu nghiệt!”  

             “Sơ cấp cái đầu ngươi!”  

             Mộc Phong không nhịn được nói: “Hắn đã là Vương Giả tứ phẩm rồi!”  

             Hả?  

             Mấy phẩm?  

             Tứ phẩm?  

             Hắn ta nhớ tin tức mình lấy được, Tần Ninh là Vương Giả nhị phẩm mà! Sao chưa đến ba bốn tháng mà đã là tứ phẩm rồi! Giờ phút này, Huyền Tử Uyên nhìn về phía Tần Ninh, nhưng lại không nhìn ra cái gì cả.  

             Vương giả cấp cao quan sát Vương giả cấp thấp là có thể cảm giác được.  

             Thế nhưng Tần Ninh lại là ngoại lệ, hắn ta không cảm giác được cái gì cả.  

             Thiên Nhân Ngũ bộ, phạm vi linh thức năm ngàn mét.  

             Giờ phút này, linh thức của Thạch Cảm Đương đã tăng lên gấp đôi.  

             Một vạn mét! Thiên nhân thất bộ!