Từng tiếng nổ đùng đùng vang lên.
Mặt đất nứt vỡ trong nháy mắt, một tảng đá khổng lồ hóa thành một cái cánh tay, bay thẳng về phía Tần Ninh.
Trên trời dưới đất đều bộc phát ra sự dao động và bùng nổ của linh khí.
"Vẫn chưa đủ!"
Tần Ninh vừa nói xong.
"Cút!"
Hắn tung ra một quyền.
Trong tích tắc, vầng sáng chín màu lập tức tụ tập lại đây.
Rầm... cuồng phong gào thét, một quyền kia chạm vào cánh tay bằng đá.
Từng âm thanh vỡ vụn bỗng vang lên.
Tảng đá khổng lồ trở thành cát bụi, bay tứ tung đầy trời.
Ngay sau đó, Tần Ninh lại tung ra một chưởng.
Những ấn ký quấn quanh người hắn giờ đã bị chưởng đó cản lại.
Những ấn ký này bị Tần Ninh nắn bóp, rồi nổ tung, Tần Ninh xé nó xuống, lúc này, cơ thể Thiên Tử Ninh hơi lảo đảo.
Những ấn ký trói buộc này giờ đây đã ầm ầm sụp đổ.
Một quyền, một chưởng.
Hai người Thiên Tử Ninh và Địa Hoàn đều phải lùi về sau.
"Hai tên Vương Giả thất phẩm!"
Ánh mắt Tần Ninh lay động, rồi chậm rãi nói: "Theo lý mà nói, thực lực của các ngươi hẳn tương đương với Huyền Dục và Hoàng Nhất Lôi, cấp bậc chắc khoảng tam phẩm, tứ phẩm gì đó".
"Xem ra, trong khoảng thời gian này, Đế Lâm Thiên đã giúp các ngươi tăng lên rất nhiều".
Thiên Tử Ninh vẫn chỉ cười, không mấy để tâm.
"Hai người chúng ta hiển nhiên không phải là đối thủ của U Vương, nhưng giữ chân nửa khắc cũng không thành vấn đề".
"Thế nhưng, có đôi khi, níu chân được nửa khắc cũng có thể phát huy tác dụng thần kỳ, ví dụ như... một vài người bên cạnh U Vương sẽ chết thì sao?"
Tần Ninh cau mày lại.
"Dám uy hiếp ta sao?"
Sắc mặt Tần Ninh hơi lạnh lùng.
"Không phải là uy hiếp, mà là nhắc nhở U Vương một vài thình huống thực tế thôi".
Địa Hoàn bình tĩnh nói tiếp: "Trong Yêu Tháp Sơn có ba đại kỳ địa, Yêu Tháp Cửu Trong Thiên là nơi U Vương đã đi qua, còn Khốn Yêu Địa chắc U Vương cũng hiểu biết đôi chút rồi".
"Nhưng Luyện Yêu Trì, sợ rằng U Vương còn chưa biết".
"Người của Thiên Đế các chúng ta trùng hợp phát hiện hình như Dương Thanh Vân dẫn theo đám người Tiên Nhân và Tiên Hàm tiến vào Luyện Yêu Trì rồi".
"Do vậy, chúng ta tìm vài vị tiên sinh để đối phó với bọn họ".
Nghe thế, Tần Ninh nhướng mày.
"Hơn nữa, những võ giả ở khắp nơi đã tiến vào, có không ít người đã vào trong Huyền Thiên Sơn, bọn họ cũng phát hiện ra ba ngọn núi trên bầu trời".
"Ấn Sơn!"
"Linh Sơn!"
"Hoang Sơn!"
Thiên Tử Ninh nói tiếp: "Hẳn là U Vương không lạ gì mấy nơi này nhỉ?"
Tần Ninh híp mắt.
"Nói nhiều như vậy cốt chỉ để ta không đến Nhất Tuyến Sơn mà thôi, nếu đã vậy thì ta càng phải đến đó!"
"Dương Thanh Vân đã là Thiên Vương, tưởng dễ bị giết như vậy sao?"
Tần Ninh bỏ mặc lời cảnh cáo.
Nghe thế, hai người Thiên Tử Ninh và Địa Hoàng cũng không mấy để tâm.
"U Vương, ngươi rất tự tin, đây là chuyện hay và cũng là chuyện dở".
Thiên Tử Ninh nói tiếp: "Thiên Đế các và Ngự Hư tông hợp tác với nhau lâu như vậy, Hư Vô Sinh đã chịu ân của các chủ chúng ta, và đạo quán Thái Cực đang trấn thủ Thâm Uyên Ma ở đại lục Đông Thiên".
"Lẽ nào suốt mấy vạn năm qua, Thâm Uyên Ma chưa từng bước ra khỏi lòng đất thật sao?"
Hắn ta vừa thốt ra lời này, ánh mắt Tần Ninh rốt cuộc đã thay đổi.