Tần Ninh chân đạp giữa không trung, chín linh trụ quay xung quanh cơ thể.
Đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên, tiếng đàn tiếng sáo chậm rãi tiêu tan.
Giờ phút này mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ bá đạo, cực kỳ mạnh mẽ.
“Cảm giác như thế nào?”
Tần Ninh hờ hững nói.
Lúc này ánh mắt Ám Hoàng vô cùng sợ hãi.
Thế nhưng lại có một cảm giác sống sót sau tai nạn, ông ta nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn về phía Tần Ninh bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Ta không chết!”
Ám Hoàng gần như hét ra.
Một vị Thiên Vương sống sót sau tai nạn, lại bị bức bách hô lên một câu như vậy.
Giờ phút này người áo đen cũng sững sờ.
Tên này chẳng biết để ý đến mặt mũi mình chút nào.
Tần Ninh mỉm cười.
“Ngươi không chết, thế nhưng cũng sắp rồi!”
Vừa dứt lời, Tần Ninh chậm rãi vung hai tay lên.
Từng khí tức bá đạo ngưng tụ.
Một quả cầu chín màu rực rỡ dần dần ngưng tụ bên trong chín linh trụ, trên đỉnh đầu của Tần Ninh.
Giờ phút này, Ám Hoàng sửng sốt, người áo đen cũng thay đổi sắc mặt.
“Cửu Linh Trình Thần bạo!”
Hắn hét lên một câu.
Trong chốc lát, chín luồng ánh sáng hội tụ thành quả cầu ánh sáng chín màu.
Quả cầu ánh sáng lóe lên, tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Người áo đen thấy cảnh này thì biến sắc, đột nhiên bước chân ra, linh khí hội tụ trước người, linh thức cũng tụ tập ra bên trong linh khí kia, hóa thành một tấm lưới lớn bao phủ về phía quả cầu ánh sáng.
Tạch tạch tạch...
Chỉ là trong nháy mắt, quả cầu ánh sáng xông ra khỏi tấm lưới lớn, mục tiêu không phải người khác mà vẫn là Ám Hoàng.
Giờ phút này sắc mặt Ám Hoàng biến đổi.
Ông ta sắp điên rồi!
Tần Ninh có bị bệnh không!
Mình đã trở thành thế này rồi mà vẫn còn tới giết mình.
Có thể để lại một con đường sống không!
Người áo đen lại quát: “Sau lưng ta!”
Nghe thấy tiếng quát khẽ kia.
Ám Hoàng không dám do dự, trong nháy mắt lao vùn vụt đến trước người người áo đen.
“Thiên Địa Nguyên, Sơn Hà Khiếu!”
Hét lên một câu.
Trong khoảnh khắc, mặt đất dưới chân người áo đen nhấp nhô, sức mạnh chấn động.
Mặt đất vỡ ra, một bức tường đá xuất hiện phía sau người áo đen.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy tường đá dài rộng hơn trăm trượng, dày gần trăm trượng.
Mà ở xung quanh tường đá kia, từng dòng linh khí và linh thức hội tụ.
Ầm...
Lúc này quả cầu Cửu Linh nện vào trước bức tường lớn.
Những tiếng ầm vang vang lên bên tai không dứt.
Bức tường lớn không ngừng bị quả cầu Cửu Linh phá hủy, lại phá hủy, xé rách, lại xé rách.
Thế nhưng cuối cùng.
Bức tường lớn sụp đổ, lực lượng của quả cầu Cửu Linh cũng đã tiêu hao chín phần, bị người áo đen vỗ ra một chưởng bắn về phía chân trời, nổ tung.
Giờ phút này Ám Hoàng đứng sau lưng người áo đen, nhẹ nhàng thở ra.
Suýt nữa thì chết.
Tên khốn Tần Ninh này!
Ông ta chính là hoàng đế một tộc, cũng là một vị Thiên Vương, nhưng lại bị Tần Ninh bức bách đến mức độ này.
Đáng hận.
Giờ phút này người áo đen cũng thở phào.
Quá nguy hiểm.
Đánh nhau với U Vương cần cực kỳ cẩn thận.
“Chặn lại được sao?”