Đế Lâm Thiên lúc này xoay người lại, đôi mắt nhìn về phía Thiên Tử Ninh và Địa Hoàn cười một tiếng.
“Nếu ta muốn giết hắn, trước khi hắn chưa xưng Vương, ra tay cũng được”.
“Không tới Thiên vương, ta giết hắn, không có bất kỳ ý nghĩa gì”.
Đế Lâm Thiên nhàn nhạt nói: “Chuyện này xong rồi, ta liền rời khỏi đại lục Vạn Thiên, Thiên Tử Ninh, Địa Hoàn, hai người các ngươi đi theo ta nhiều năm, cần phải nắm chặt thời gian, đến cấp bậc Hóa Thánh, tương lai đến thế giới Cửu Thiên tiếp tục dốc sức cho ta mới phải!”
Thiên Tử Ninh cùng Địa Hoàn nhất thời gật đầu.
“Xem ra Tần Ninh vẫn không cảm thấy vội vàng”.
Đế Lâm Thiên lẩm bẩm nói: “Đã như vậy, thả thuộc hạ Thánh Khôi và đám Vương Giả Thiên Đế các ta ra”.
“Thấy người liền giết là được”.
“Mấy vị kia tiên sinh cũng đừng giấu giếm nữa, toàn bộ ra tay đi!”
Đế Lâm Thiên đứng chắp tay, cười cười nói: “Giữa trời đất này cuối cùng cũng nên loạn lên”.
“Lần này, chém chết Tần Ninh, mấy vị Thiên Vương kia cũng phải chết, mấy đại Ma tộc đột phá lên mặt đất, đại lục Vạn Thiên như thế nào không liên quan đến chúng ta”.
Hai người khom người dạ.
“Đi đi, náo loạn càng lớn càng tốt”.
“Tần Ninh chết đi, mấy đại Ma tộc sẽ không phải chịu bất kỳ trở ngại”.
Đế Lâm Thiên phất phất tay.
Hai người Thiên Tử Ninh và Địa Hoàn rối rít rời đi.
Không bao lâu, một thân ảnh hắc bào xuất hiện bên cạnh Đế Lâm Thiên.
“Ngươi ngược lại rất tự tin”.
Người mặc hắc bào trầm giọng nói: “Ta nhìn U Vương Vương Giả tứ phẩm chém chết Ám Hoàng cũng không xuất toàn lực”.
“Ta biết”.
Đế Lâm Thiên lại cười nói: “Ta biết hắn rất mạnh”.
“Vậy ngươi vẫn chờ để mặc hắn lớn mạnh?”
“Không có cách!”
Đế Lâm Thiên lại nói: “Nếu không ta khổ tâm xây dựng tám vạn năm đều uổng phí”.
Người mặc hắc bào yên lặng.
“U Vương biết ta, nhưng vẫn không thể chắc chắn rốt cuộc ta là ai!”
“Trấn Thiên Vương lần này bỏ mình, ngược lại là rút bớt phạm vi suy đoán của hắn”.
Người mặc hắc bào lại nói.
Đế Lâm Thiên cười một tiếng: “Ngươi yên tâm, cuối cùng sẽ là ta và hắn giao chiến, mà ta sẽ thắng, hắn sẽ chết”.
“Ngày đó ta du ngoạn Cửu Thiên, ngươi cũng có thể”.
“Ta nói cho ngươi biết con đường thánh Thánh bị ta ngăn chặn, bất cứ lúc nào ta cũng có thể giải”.
Ánh mắt người mặc hắc bào mang theo mấy phần lạnh lùng.
“Đế Lâm Thiên, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”
“Chờ đợi tám vạn năm, chẳng lẽ chính là muốn tự tay giết Tần Ninh sao? Rốt cuộc hắn có gì đáng giá mà ngươi phí thời gian tám vạn năm ở đại lục Vạn Thiên!”
“Lại không tiếc lấy sinh linh tính mạng đại lục Vạn Thiên để trả giá”.
Đế Lâm Thiên lại cười một tiếng, không có nói nhiều.
“Ngươi muốn trở thành Thánh, vì thế can tâm tình nguyện hợp tác với ta, ngươi lại muốn tính mạng của võ giả đại lục Vạn Thiên sao?”
Đế Lâm Thiên lên tiếng.
“Ta và ngươi mục đích khác nhau, gặp nhau ở đây là đủ rồi”.
“Những chuyện khác ngươi không cần hỏi nhiều”.
Đế Lâm Thiên lại nói: “Dương Thanh Vân đã vào Huyền Thiên Sơn rồi chứ? Ngươi đi cùng Liệt Phần Thiên, Cực Địa Vũ và Uyên Thâm Vương vây giết Dương Thanh Vân, gây náo loạn lớn”.
“Dụ Tần Ninh tới”.
Người mặc hắc bào không hiểu.
“Đi đi, làm theo là được”.
Đế Lâm Thiên lại nói: “Ta không muốn bây giờ đối mặt với Tần Ninh, đối mặt với hắn chỉ là Vương Giả tứ phẩm”.
Người mặc hắc bào không ở đây nói nhiều, thân ảnh chợt lóe, biến mất không thấy.
Đế Lâm Thiên giờ phút này nhìn bốn phía trời đất.
“Tần Ninh, tám vạn năm, ngươi thật sự đã trở lại!”