Phong Thần Châu

Chương 3816




               Tần Ninh nhìn Lăng Loạn đạo nhân, từ tốn nói: "Ta nói rồi, ngươi sống không lâu nữa đâu. Nếu đưa ta đi mà chết giữa chừng thì tội cho ta lắm!"  

             "Thà để ta ở lại đây tiêu dao tự tại còn hơn".  

             "Một ngày nào đó, ta tìm thấy người mình muốn tìm tự nhiên sẽ đi thăm thú ngoài kia thôi!"  

             Lăng Loạn đạo nhân nói một cách khó khăn: "Tiểu tử kia, thế giới bên ngoài đối với ngươi chẳng qua chỉ là vùng đất vạn ma dài vạn dặm, rộng vạn dặm này mà thôi!"  

             "Còn ý của lão đạo sĩ ta đây là cả Thanh Châu!"  

             Tiếng đàn của Tần Ninh dần dừng lại.  

             "Cái ta nói không chỉ là vùng đất vạn ma, không chỉ là Thanh Châu mà là Tề Châu, Yến Châu, U Châu và Diệp Châu. Ta muốn đi tất cả những nơi đó!"  

             "Thậm chí, ta cũng muốn thăm thú các châu khác của năm đại thánh vực!"  

             Những lời này làm lão đạo sĩ rất đỗi ngạc nhiên.  

             Năm đại thánh vực bao la vô bờ, đó gần như là nơi có diện tích lớn nhất Hạ Tam Thiên rồi.  

             Đâu có dễ thăm thú như Tần Ninh nói.  

             "Ta nhìn lầm rồi, không ngờ một Hóa Thánh tầng hai nho nhỏ thôi mà thâm sâu thật..."  

             "Ta cũng nhìn lầm!"  

             Tần Ninh dang hai tay, cười nói: "Sao một Thánh Nhân như ngươi lại đến thành Thanh Ma này chứ..."  

             Thánh Nhân! Người Lý Linh Linh run lên.  

             Thánh Nhân! Tại thành Thanh Ma, người nào có cảnh giới Hư Thánh đỉnh cấp đã là mạnh lắm rồi.  

             Có lục sùng khắp thành cũng không tìm ra được một Thánh Nhân.  

             Thế mà Lăng Loạn đạo nhân trước mắt lại là một vị Thánh Nhân ư?  

             Sao có thể! Hồn hải đã thôi quay cuồng, ánh mắt Lăng Loạn đạo nhân nhìn Tần Ninh giờ đây đầy kiêng dè.  

             "Lão đạo sĩ có mắt như mù, tạm biệt tiểu huynh đệ!"  

             Dứt lời, lão đạo sĩ biến mất.  

             Từ đầu đến giờ, những người đứng bên ngoài đình viện không hề phát hiện ra điều khác thường.  

             Lý Linh Linh thảng thốt hỏi: "Công tử, có thật là ông ta đã đến cảnh giới Thánh Nhân không?"  

             "Thật!"  

             "Vậy... công tử không sợ sao?"  

             Lý Linh Linh thắc mắc.  

             Đó là Thánh Nhân cơ mà! Số lượng Thánh Nhân ở Nam vực Thanh Châu có thể đếm trên đầu ngón tay chứ đừng nói là thành Thanh Ma trong vùng đất vạn ma! Trong mắt người bình thường, Thánh Nhân không khác gì thần linh, tiên nhân vậy...  

             "Ngươi sợ à?"  

             Tần Ninh nhếch môi đứng dậy, chậm rãi nói: "Ta biết điểm yếu của ông ta, sao phải sợ?"  

             Lý Linh Linh nghe vậy cũng bật cười.  

             Cái này thì đúng lắm.  

             Lăng Loạn đạo nhân nọ mới vừa bị Tần Ninh dọa hết hồn đây này.  

             ...Tại một ngọn núi hoang ngoài thành Thanh Ma.  

             Lăng Loạn đạo nhân đang ngồi xếp bằng.  

             "Tiếng đàn vừa dấy lên thì hồn hảo xao động, ba hồn không yên, lẽ nào do dạo này... túng dục quá độ?"  

             Lăng Loạn đạo nhân cười cay đắng, lắc đầu.  

             "Xem ra bị hạ độc rồi...", lòng ông ta chua xót vô cùng.  

             "Sao lại hạ độc ta chứ... Những gì nên làm ta đã làm rồi mà!"  

             Một tia sáng hiện lên trong mắt Lăng Loạn đạo nhân.  

             "Ngươi đã vô tình thì đừng trách ta vô nghĩa, sống chết chỉ là trong một ý nghĩ thoáng qua, ta... mà không nhìn thấu ư?"  

             Câu vừa dứt, bóng dáng Lăng Loạn đạo nhân không thấy đâu.  

             Trong thành Thanh Ma.  

             Người của Xuy Tuyết Trai ráo riết tìm kiếm Dương Thanh Vân suốt nửa tháng trời nhưng không tìm thấy một vết tích nào.  

             Lý Tồn Kiếm cực kỳ sốt ruột.  

             Sống cùng Huyền Chấn, Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận một thời gian, hắn ta biết Dương Thanh Vân mà Tần Ninh muốn tìm quan trọng với hắn thế nào.  

             Bảo bối! Nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan! Tần Ninh giao việc này cho hắn ta nhưng bản thân tìm suốt nửa tháng vẫn không có được một tin tức gì, tim Lý Tồn Kiếm đập thình thịch.  

             Những ngày này, mỗi ngày Tần Ninh đều đánh đàn, chỉ đánh đàn mà thôi. Dường như hắn làm vậy để giữ cho bản thân bình tĩnh.  

             Nhưng bẵng đi một thời gian, Tần Ninh bỗng bước vào cảnh giới Hóa Thánh tầng ba khiến Lý Tồn Kiếm choáng váng.  

             Đánh đàn thì đánh đàn, sao thực lực cũng tăng tiến?  

             Huyền Chấn, Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận thì đã quá quen rồi.  

             Phải biết rằng, trong trận chiến ở đại lục Vạn Thiên, Tần Ninh đã giết phân thân của Thánh Nhân Kỷ Uyên, sau đó giết luôn hắn ta và dẫn mười một người họ phi thăng lên thế giới Cửu Thiên.  

             Khi đó, Tần Ninh thật sự là Thánh Nhân.  

             Sau khi dung hợp với thân xác của U Vương kiếp trước, Tần Ninh đã tiến vào cảnh giới Thánh Nhân! Chẳng qua là vì bị Kỷ Phác giở trò, cho nổ lối đi nên Tần Ninh buộc phải trả giá đắt để có thể dẫn họ đến Cửu Thiên an toàn.  

             Cuối cùng, hắn rơi vào hôn mê.  

             Giờ tiến cấp lên Hóa Thánh tầng ba thì chẳng có gì kỳ lạ cả.  


             Trong nửa tháng sống chung ngắn ngủi, Lý Tồn Kiếm đã có một ấn tượng nhất định về Tần Ninh qua lời kể của nhóm ba người Huyền Chấn.  

             Thần bí! Mạnh mẽ! Là một người vừa bí ẩn vừa mạnh thật sự!  

             "Tìm sao rồi?"  

             Hôm nay, Lý Tồn Kiếm thấp thỏm gặp Tần Ninh.  

             "Tần công tử... thuộc hạ vô dụng!"  

             Hắn ta quỳ phịch xuống đất, nét mặt đầy khó coi: "Thật sự... không tìm được!"  

             Tần Ninh thở dài.  

             "Cho ngươi cái này!"  

             Một chiếc bình ngọc bay đến trước người Lý Tồn Kiếm.  

             "Thiên đan Tụ Hồn nhị phẩm. Hiện tại ngươi mới là Hóa Thánh tầng chín, thực lực chưa đủ cao nên chưa thể điều tra nhiều nơi. Lên tới cảnh giới Hư Thánh rồi tra tiếp!"  

             Nghe vậy, Lý Tồn Kiếm nhận bình ngọc, nét mặt đầy kích động.  

             "Đa tạ Tần công tử!"  

             "Thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực tìm ra tung tích của Dương Thanh Vân công tử!"  

             Lý Tồn Kiếm nhận lấy đan dược, lui xuống trong tâm trạng đầy phấn khởi.  

             Huyền Chấn, Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng không có ý kiến.  

             Quả thật Lý Tồn Kiếm đã rất nghiêm túc với công việc của mình trong thời gian qua.  

             "Ba ngươi đều có cảnh giới Hóa Thánh, ở đại lục Vạn Thiên cũng được tính là có thiên phú xuất sắc, tại thế giới Cửu Thiên này cũng là người tài!"  

             "Nhưng cứ giậm chân tại tầng ba của Hóa Thánh thì còn nghĩa lý gì nữa?"  

             "Ai không thành thánh thì ngày nào đó ở Hạ Tam Thiên bị người ta cắt cổ cũng không biết!"  

             Ba ông lão đều cúi đầu.  

             "Nói trắng ra thì cảnh giới Hóa Thánh vẫn tiếp tục khuếch trương biển linh thức thôi. Cho các ngươi thánh đan Hóa Nguyên, như vậy là đủ để các ngươi thăng cấp nhanh chóng rồi!"  

             "Đến lúc đó lại dùng thiên đan Tụ Hồn ngưng tụ biển linh thức thành hồn hải, là thành cảnh giới Hư Thánh".  

             "Chặng đường mười bước tiến tới hồn hải trôi qua rất nhanh, các ngươi hãy tranh thủ sớm ngày thành Thánh Nhân đi!"  

             Ba người nghe vậy muốn phản bác nhưng không dám.  

             Rất nhanh ư?  

             Đó là ngươi thôi chứ bọn ta nào có nhanh được vậy! Lúc ở đại lục Vạn Thiên thì nơi đó toàn dùng linh khí.  

             Còn ở thế giới Cửu Thiên thì hay dùng thánh lực. Nửa tháng qua, họ chỉ dùng thời gian này để thích nghi với việc tu luyện bằng thánh lực mà thôi.  

             "Dù là việc tìm kiếm tung tích Thanh Vân hay tiến cấp đều không thể chậm trễ!"  

             Giọng điệu của Tần Ninh vẫn bình tĩnh nhưng lời lẽ đầy uy nghiêm.  

             "Sắp tới chúng ta còn phải đi Ma Quang tông của vùng đất Vạn Thánh nữa!"  

             Tần Ninh không quên Kỷ Phác của Ma Quang tông, cũng không quên vị Vấn tiên sinh nọ! Kỷ Phác là cảnh giới Thánh Nhân.  


             "Tần công tử, Tần công tử..."  

             Tiếng gọi lanh lảnh truyền đến từ bên ngoài đình viện.  

             Lý Linh Linh hối hả chạy tới với vẻ mặt nôn nóng.