Phong Thần Châu

Chương 3819




 

"Ta không biết thật đấy...", một giọng nói đầy lười biếng chợt vang lên.  

 

Tần Ninh thong dong xuất hiện.  

 

Lý Tồn Kiếm trang nghiêm đứng bên cạnh hắn, hệt như một người cận vệ trung thành và tận tâm.  

 

Những người ngoài cửa đó không thể nào ngăn cản bước chân của hắn! Tề Uyên nhìn vào Lý Tồn Kiếm, cười nhạo nói: "Lý Tồn Kiếm, ngươi đường đường là một cao thủ Hóa Thánh tầng chín, thế mà lại cúi đầu như một con chó dưới một tên nhãi con mới Hóa Thánh tầng một!"  

 

"Nghe nói Tô Hùng chết dưới tay kẻ này nhỉ?  

 

Cho nên ngươi sợ hắn sao?"  

 

Lý Tồn Kiếm không mấy để bụng mấy lời đó.  

 

Đồ ngu! Biết cái gì chứ! Ngươi làm gì biết sự lợi hại của Tần Ninh chứ! Tề Uyên nhìn vào Tần Ninh, hừ, nói: "Tần Ninh, ngươi không ngoan ngoãn ở Xuy Tuyết Trai, săn sóc con chó già trung thành này mà đến chỗ ta làm gì hả?"  

 

"Muốn giết bổn tọa hả?"  

 

Nghe vậy, Tần Ninh chỉ nở nụ cười.  

 

"Ngày nào cũng đánh đánh giết giết, không phiền à?"  

 

Tần Ninh lạnh nhạt cười nói: "Ta đến đây tìm cô cô Bách Hương, nghe nói cô cô bị bắt đến nơi này".  

 

"Dù sao người ta cũng có ơn cứu mạng ta, con người của ta vẫn luôn biết tri ân báo đáp đấy!"  

 

Nghe hắn nói vậy, Tề Uyên cười chế nhạo: "Tô Hùng chết dưới tay ngươi làm ta cảm thấy rất kỳ lạ, sao ngươi làm được thế? Hôm nay, nếu như ta không giao người ra, thì chắc là ngươi còn định chiếm đoạt Phẩm Vân các của ta nhỉ?"  

 

Hắn ta vừa dứt lời, Tần Ninh cần thẩn quan sát bốn phía, rồi cười bảo: "Cũng thú vị đấy!"  

 

"To gan!"  

 

Vừa dứt lời.  

 

Hơn mười bóng dáng xuất hiện từ bốn phương tám hướng.  

 

Những võ giả cảnh giới Hóa Thánh tầng bảy tầng tám, tầng chín ùa ra, thậm chí trong có còn có hai người là Hóa Thánh tầng mười! Đây là Phẩm Vân các! Tề Uyên hắn là Hư Thánh tầng ba, thuộc hạ dưới trướng có thực lực còn mạnh hơn thuộc hạ của Lý Tồn Kiếm.  

 

Chẳng qua, hôm nay, có một vài vị cường giả Hư Thánh đỉnh cấp có việc phải ra ngoài.  

 

Nhưng dù có vậy, Phẩm Vân các cũng không phải là nơi ai muốn làm gì thì làm! Lúc này, áp lực của Lý Tồn Kiếm rất lớn.  

 

Chuyện lần này không giống với chuyện ở Tô gia.  

 

Điều đầu tiên là Tô Hùng không sánh bằng Tề Uyên.  

 

Điều thứ hai là Tô gia mới phất lên ở trong khu vực thành Đông của thành Thanh Ma thôi, còn Tề Uyên đã cắm rễ ở thành Thanh Ma từ đời này sang đời khác rồi.  

 


Biết là vậy, nhưng ánh mắt Tần Ninh vẫn chưa từng thay đổi.  

 

"Thanh Lãm Thiên!"  

 

Lúc này, Thanh Hoàn nhìn về phía Thanh Lãm Thiên, nhíu mày nói: "Không được để ai khác biết chuyện này, ngươi hiểu chưa?"  

 

"Dạ vâng...", Thanh Lãm Thiên vội vàng chắp tay tuân lệnh.  

 

"Tề huynh, hôm nay quấy rầy huynh rồi!"  

 

Bây giờ, Tề Uyên cũng biết được sự nghiêm trọng của vấn đề, bèn vội vã nói: "Thanh huynh khách khí quá!"  

 

Thanh Lãm Thiên đã bấu víu vào Thanh gia Thanh Uyên, nên ở cái thành Thanh Ma này, hắn ta không phải là người ai cũng có thể động chạm được.  

 

Cho dù địa vị của Thanh Lãm Thiên ở Thanh gia rất thấp, nhưng với danh tiếng của Thanh gia ở Thanh Uyên, thì là chuyện khác rồi.  

 

Việc hôm nay, hắn ta vẫn nên ra tay trợ giúp Thanh Lãm Thiên để tạo một mối quan hệ tốt.  

 

Thêm nữa, Thanh Hoàn đang ở đây.  

 

Dẫu cho hắn không ra tay, thì Thanh Hoàn cũng sẽ vì bắt cô cô Bách Hương mà ra tay thôi.  

 

Đến lúc đó, Tần Ninh chết chắc rồi.  

 

Chẳng qua giờ ra tay thì hắn ta sẽ tạo thiện cảm trong lòng bọn họ.  

 

Tần Ninh nhìn Tề Uyên, mỉm cười nói: "Chuyện không liên quan đến ngươi, mà ngươi tích cực thật đấy!"  

 

Tần Ninh cười bảo: "Ngày đó, ta dùng lò luyện đan của ngươi, rồi tặng ngươi thiên đan Tụ Hồn, coi như đã thanh toán xong nợ nần".  

 

"Thế nhưng ngươi đã cứu ta một mạng, hôm nay ta cũng tới đây cứu ngươi một mạng, lần này coi như huề nhau nhé!"