Phong Thần Châu

Chương 3834




 

Bên kia, Tần Ninh trở lại thành Thanh Ma.  

 

Đi đến trước cửa thành Thanh Ma, bốn phía lại cực kỳ náo nhiệt.  

 

Màn đêm buông xuống, bên trong thành Thanh Ma đèn đuốc sáng rực, vô cùng náo nhiệt.  

 

Tần Ninh đi đến phía đông thành, chỉ là lúc này bên trong khu vực đông thành, so với sự náo nhiệt ở cửa thành thì ở đây có vài phần vắng vẻ.  

 

Chân mày Tần Ninh nhướng lên.  

 

Chuyển qua góc phố, đi tới một con phố chính lác đác không có mấy bóng người, thậm chí trên đường cửa lớn đều đóng lại.  

 

Phải biết rằng hiện giờ mặt trời chỉ vừa mới lặn, màn đêm vừa bao phủ mặt đất, đây chính là thời điểm náo nhiệt nhất.  

 

Nhưng lúc này đến một bóng người cũng không thấy đâu.  

 

“Tần gia, không đúng!”  

 

Chín cái đầu của Cửu Anh nhìn bốn phương tám hướng, từ từ nói: “Tại sao cứ có cảm giác, có mùi máu tanh chưa tan quanh đây…”, lúc này Tần Ninh cũng khẽ gật đầu.  

 

Không biết là toàn bộ khu đông thành đều như vậy hay chỉ có khu họ đang đứng có vấn đề mà thôi.  

 

Tần Ninh đi về phía Xuy Tuyết Trai.  

 

Đi đến trước Xuy Tuyết Trai, cửa lớn đóng chặt, bên trong Xuy Tuyết Trai đèn đuốc vẫn sáng chưng.  

 

Tần Ninh đẩy cửa vào.  

 

Một âm thanh huyên náo tràn ngập hai lỗ tai.  

 

Bên trong Xuy Tuyết Trai, trên bàn ghế lớn nhỏ ước chừng trên trăm người tập trung ở đây.  

 

Nhìn kỹ lại, đều là võ giả.  

 

Mà những cô nương bên trong Xuy Tuyết Trai ngày xưa lúc này từng người mang khuôn mặt tươi cười ở bên mấy người đó.  

 

Chỉ là Tần Ninh liếc nhìn cũng không có người mình quen.  

 

“Hả?”  

 


Bên trong đại sảnh, ngay chính giữa một bàn gần sân khấu, một người đàn ông diện mạo ngoài bốn mươi tuổi lúc này đứng dậy, ông ta mang theo hơi say nhìn về phía Tần Ninh.  

 

“To gan, ngươi là người phương nào?”  

 

Lời vừa dứt, bốn phía đều yên tĩnh.  

 

Tần Ninh nhìn về phía mọi người, ánh mắt lạnh lùng.  

 

“Xuy Tuyết Trai, Tần Ninh!”  

 

“Lý Tồn Kiếm đâu? Kêu hắn ra?”  

 

Lời này vừa nói ra, võ giả bốn phía đều đằng đằng sát khí.  

 

“Ngươi chính là Tần Ninh?”  

 

Người đàn ông trung niên cười hắc hắc, cơ thể run lên, mùi rượu bị đánh tan, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, toét miệng cười một tiếng: “Chờ đã lâu!”  

 

“Xuy Tuyết Trai bây giờ không còn là họ Tần nữa rồi!”  

 

Lời vừa dứt, Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông trung niên, ánh mắt lạnh lùng.  

 

“Ngươi là người phương nào?”  

 

“Tào Hoa Đồng của Tứ Anh bang!”  

 

Người đàn ông cười ha ha một tiếng: “Một trong bốn vị bang chủ của Tứ Anh bang, tên của ta chắc ngươi cũng biết chứ?”  

 

“Tần Ninh, Xuy Tuyết Trai không còn, Phẩm Vân các cũng mất!”  

 

“Tất cả những thứ của ngươi đã thuộc về Tứ Anh bang ta, Nguyên Đan hội và Vương gia!”  

 

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh làm sao không rõ.  

 

Xuy Tuyết Trai phát triển lớn mạnh, bị người ta đố kỵ! Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo.  

 

Tiên Vô Tận, Huyền Chấn, Tuyết Ưng thì sao?  

 

Lý Linh Linh, Lý Huyên đang ở nơi nào?  

 

Cô cô Bách Hương, Lý Tồn Kiếm, Tề Uyên, Thanh Lãm Thiên bọn họ đâu?  

 

Nhìn thấy Tần Ninh ngây ra tại chỗ, Tào Hoa Đồng khẽ mỉm cười.  

 

“Tề Uyên!”  

 

“Thanh Lãm Thiên!”  

 

“Đi ra đi, nhìn xem chủ nhân các ngươi đang dựa vào bây giờ có biểu cảm gì đi, ha ha ha…”, Tào Hoa Đồng cười một tiếng.  

 

Hai thân ảnh đi ra.  

 

Chính là Tề Uyên và Thanh Lãm Thiên! Hai người này đi ra, nhìn thấy Tần Ninh, ánh mắt bọn họ phức tạp.  

 

“Các ngươi phản bội ta?”  

 

Tần Ninh thần sắc lãnh đạm nói.