Lúc này giọng Lý Huyên khàn khàn, nước mắt rơi xuống tý tách.
Đầu đập kêu bịch bịch trên đất, máu tươi dần dần chảy ra.
Lý Linh Linh! Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Tề Uyên và Thanh Lãm Thiên.
“Tần công tử, chuyện không phải do bọn ta đâu!”
Tề Uyên vội vàng nói: “Là thiếu trưởng tộc Vương Tiêu Đông nhà Vương Đại Hải, tên nhãi đó nhìn thấy Lý Linh Linh mới nổi ác ý, Lý Linh Linh không thuận theo, chọc giận Vương Tiêu Đông nên bị hắn ta đánh chết…”
“Ngươi...”, lúc này giọng nói Lý Huyên khàn khàn, tức giận đến mức ngón tay chỉ về phía Tề Uyên cũng không ngừng run rẩy, cậu ta giận dữ hét lên: “Tề Uyên ngươi cũng không phải người, ngươi để Vương Tiêu Đông kia làm cái gì với thi thể của tỷ tỷ ta” .
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Tần Ninh lóe lên một tia sáng u ám rồi biến mất.
“Tần Ninh!”
Lúc này Tiên Vô Tận nhìn về phía Tần Ninh, sắc mặt khó coi nói: “Khi đó Tuyết Ưng ở Phẩm Vân các bị người của Nguyên Đan hội… giết rồi!”
Tuyết Ưng chết rồi! Tần Ninh nhìn về phía Tiên Vô Tận và Huyền Chấn.
Lúc này trên mặt hai người mang một vẻ đau buồn.
Bọn họ và Tuyết Ưng chính là bạn tri kỷ, mấy người ở đại lục Vạn Thiên đều là bá chủ một phe, là tồn tại mạnh nhất.
Lần này cùng nhau tiến vào thế giới Cửu Thiên, đi bên cạnh Tần Ninh.
Nhưng Tuyết Ưng mất rồi.
Trong lòng hai người khó tránh khỏi đau buồn.
Trong lòng Tần Ninh khẽ ngẩn ngơ.
Lúc này bên ngoài đình viện, từng tiếng xé gió vang lên.
“Người ở trong đó!”
Một tiếng chất vấn mang theo mấy phần tức giận.
Lúc này khí tức điên cuồng giải phóng.