Phong Thần Châu

Chương 3843




 

Dăm ba câu nói đã làm cho Lê Thanh Phong lập tức mở to hai mắt, sắc mặt âm trầm như nước.   

 

“Là người phương nào gây nên?”  

 

“Chính là người mà thời gian trước có danh tiếng rất lớn, tên là Tần Ninh”.  

 

Giờ phút này, sắc mặt Lệ Thanh Phong mang theo vài phần dữ tợn.  

 

Tần Ninh! Tên khốn này! Như thế nào lại…  

 

Ánh mắt Lệ Thanh Phong toát ra vẻ lạnh lùng, ông ta nói: “Bao nhiêu người đến đây?”   

 

“Khởi bẩm bang chủ, chỉ có một mình hắn đến!”  

 

“Một mình?”  

 

Lệ Thanh Phong quát lớn: “Làm loạn, chỉ có một mình hắn thì có gì đáng sợ?  

 

Tứ Anh bang chúng ta có hơn tám trăm người, chẳng lẽ lại không giết được một mình hắn sao?”  

 

“Lập tức thông báo xuống dưới, giết chết kẻ kia!”  

 

Âm thanh của Lệ Thanh Phong mang theo một tia lạnh lùng.  

 

 

 

“Chỉ có một người mà dám giết đến cửa Tứ Anh bang của ta?  

 

Thật sự cho rằng Tứ Anh bang chúng ta là một lũ hèn nhát hay sao?”  

 

Ánh mắt Lệ Thanh Phong lạnh như băng.  

 

Ba sự trợ giúp đều đã chết, tất nhiên là ông ta phẫn nộ.  

 

Nhưng mà Tứ Anh bang có ông ta ở đây, chắc chắn sẽ không sụp đổ.  

 

Trên thực tế, những năm gần đây, ba người Hạ Chấn, Nguyên Mậu, Tào Hoa Đồng càng ngày càng không phục ông ta.  

 

Tần Ninh giết chết ba người bọn họ, thật ra là làm cho ông ta thoải mái hơn không ít.  

 

Nhưng hiện tại, trực tiếp giết đến trước cửa Tứ Anh bang, thì đây là Tần Ninh tự tìm đường chết!  

 

Rầm…Mà giờ phút này, cả thành Đông của thành Thanh Ma, không ít người đều cảm nhận được một tiếng vang rung trời truyền đến, giống như toà nhà cao tầng sập xuống, đất trời rơi vào tay giặc.   

 

“Tứ Anh bang, Tần Ninh đến thăm hỏi!”  

 

Một âm thanh không lớn không nhỏ truyền khắp Tứ Anh bang.  

 

Khi âm thanh này vang lên, sắc mặt Lệ Thanh Phong âm trầm đến đáng sợ!  

 

“Khốn kiếp!”  

 

Gầm nhẹ một tiếng, Lệ Thanh Phong giận dữ hét lên: “Tự đâm đầu vào chỗ chết!”  

 

Ầm ầm ầm…Bên ngoài, âm thanh đổ vỡ nháy mắt vang lên.  

 

Ngay sau đó, Lệ Thanh Phong trực tiếp đi ra khỏi đình viện.  

 

Vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy.  

 

Trên không trung là một con quái thú chín đầu, thân hình cao hơn trăm mét, toàn thân phủ một lớp vảy lân màu đỏ sậm, trên lưng là đôi cánh chim, vẫy một cái có thể tạo thành gió lốc.  

 

Trong miệng nó không ngừng phun ra hơi thở cực nóng, điên cuồng bắn phá kiến trúc bốn phía.  

 

Trong Tứ Anh bang, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.  

 

“Làm loạn!”  

 

Một tiếng quát chói tai bỗng nhiên vang lên.  

 

Lê Thanh Phong bay lên không trung, sau đó đánh ra một chưởng.  

 

Cửu Anh nhìn chưởng kia bay tới, một cái đầu lập tức quét ngang.  

 

Ầm một tiếng, máu tươi bắn ra.  

 

Một cái đầu của Cửu Anh bị chém đứt!  

 

“Mẹ nó!”  

 

Cửu Anh mắng một câu: “Hư Thánh tầng bốn, ngươi không nói sớm, biết vậy ta đã không đỡ đòn!”  

 

Giờ phút này, cái đầu bị chém đứt kia từ từ ngưng tụ lại rồi mọc ra.  

 

Cửu Anh nhìn về phía Lệ Thanh Phong, dáng vẻ ta đây chẳng sao cả.  

 

Lúc này, ánh mắt Tần Ninh mang theo vài phần bình tĩnh.  

 

“Ngươi là ai?”  

 

Lệ Thanh Phong lạnh lùng, khinh miệt nói.  

 

“Xuy Tuyết Trai, Tần Ninh!”