Phong Thần Châu

Chương 3852






Lời này của Tần Ninh chứng tỏ rõ rằng hắn không hề nghe lọt tai những lời nói của hắn ta nói.  

 

Người này hoàn toàn không coi hắn ta ra gì cả.  

 

“Ngươi có biết là ngươi làm như vậy có nghĩa là rượu mời không muốn mà lại muốn uống rượu phạt không?”  

 

Giọng của Long Thiên Nguyên lập tức lạnh đi vài phần.  

 

“Mời rượu? Mời ở chỗ nào thế?”  

 

Tần Ninh cười khẽ.  

 

“Ta cũng không nhìn thấy cái gọi là mời rượu ở đây, có điều năm đó, ta lại thấy bạn cũ của ta chết ở trong tay Nguyên Đan hội, hắn từng có ân đối với ta, mà tỷ tỷ của hắn lại chết ở trong tay của những người này, đối với những kẻ như vậy, từ trước tới nay, Tần Ninh ta giết hết là được!”  

 

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Long Thiên Nguyên trở nên lạnh lùng.  

 

“Có nghĩa là không thể đàm phán được nữa phải không?”  

 

“Đàm phán? Ta vốn không hề có ý định đàm phán với các ngươi!”   

 

Tần Ninh cười khẽ, nói: “Nhưng mà đánh tới đây thì ta cũng hơi mệt rồi, hơn nữa thứ rượu này đúng thật là rượu ngon, ta nhịn không được bèn uống hai ly!”  

 

Nghe thấy vậy, Long Thiên Nguyên đã hiểu rõ mọi việc.  

 

“Nếu đã như thế…”, bốp! Trong nháy mắt, chiếc đũa trên bàn đâm thẳng về phía Tần Ninh.  

 

Choang… Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, thánh lực hội tụ lại trước người của Tần Ninh, thánh lực bùng nổ đánh bay chiếc đũa kia.  

 

Ầm ầm, đúng lúc này, hai tiếng vang trầm đục xuất hiện, tiếng thứ gì đó đang bị nứt vỡ vang lên.  

 

Trong nháy mắt, hai cây cột ở hai bên đại điện bị cắt ngang qua, trực tiếp sập xuống, khói bụi bốc lên mịt mù.  

 

Mặt của hai người Hoắc Hủ và Hoắc Phong đầy vẻ đề phòng.  

 

Long Thiên Nguyên đã nói rõ ràng đến mức như vậy rồi, nhưng mà Tần Ninh vẫn cứ cố chấp như cũ, ta thích thì ta làm! Người này đúng là không coi mình là người mà!   

 

“Hừ, ở bên trong thành Thanh Ma này, còn không tới phiên một tên tiểu tử còn chưa đạt tới cảnh giới Hư Thánh khoa tay múa chân đâu!”  

 


Lúc này, Long Thiên Nguyên trực tiếp ra tay, hơi thở mạnh mẽ ngay lập tức được bộc phát ra.  

 

Trong đại điện, tiếng gió gào thét, mọi người đều cẩn thận đứng dậy.  

 

“Tần gia, người này có cảnh giới Hư Thánh tầng bảy…”, lúc này, Cửu Anh nhịn không được bèn nói.  

 

“Tầng bảy, tầng bảy thì cũng phải chết mà thôi!”  

 

Đến lúc này, Tần Ninh cũng lười quan tâm đến những chuyện như vậy.  

 

Quan tâm ngươi tầng mấy làm cái gì, giết trước đã rồi nói sau!   

 

“Ngu muội!”  

 

Lúc này, Long Thiên Nguyên trực tiếp bước lên phía trước, sát khí tỏa ra cuồn cuộn.  

 

“Cùng Long Quyền!”  

 

“Ác Long Quyền!”  

 

“U Long Quyền!”  

 

“Ma Long Quyền!”  

 

Trong nháy mắt, bốn quyền bùng nổ, một tiếng ầm vang lên.  

 

Phía trên đại điện, từng tiếng nứt vỡ vang lên.  

 

Giờ phút này, sảnh lớn sập đổ trong nháy mắt.  

 

Cả tòa lầu chính của Nguyên Đan hội đã bắt đầu sụp đổ.  

 

Dáng người Tần Ninh thẳng tắp, hắn nhìn về phía Long Thiên Nguyên.  

 

“Muốn đứng ra làm anh hùng thì cũng phải xem lại thực lực của bản thân có đủ tư cách đó hay không đã!”  

 

Nghe thấy vậy, Tần Ninh trực tiếp tiến từng bước về phía trước.  

 

Trong nháy mắt, bốn quyền được đánh tới.  

 

Lúc này, tiếng rồng ngâm vang lên.  

 

Ầm… vào lúc này, thân hình của Long Thiên Nguyên lui về phía sau, thu hồi uy lực của bốn quyền kia lại, đúng là vô cùng nguy hiểm.  

 

Một chiêu này, thiếu chút nữa thôi! Ánh mắt của hai người Hoắc Hủ và Hoắc Phong đứng ở bên cạnh ngơ ngác.  

 

Thực lực của Tần Ninh quả thật rất mạnh.  

 

Lúc hắn ra tay khiến cho người ta cảm nhận được một thứ áp lực vô hình, chỉ riêng một chiêu này thôi, nếu đổi thành bọn họ thì chắc chỉ còn một con đường chết mà thôi! Vào giờ phút này, ánh mắt của tất cả mọi người đều thay đổi.  

 

Tần Ninh lại ra tay.  

 

Hắn trực tiếp tới gần Long Thiên Nguyên.  


 

Cùng lúc đó, trong thành Thanh Ma cũng có có không ít người nghe được tiếng nổ ầm vang.  

 

Thực sự ra là trong đêm nay, cả thành Đông đều không hề bình yên, rất nhiều người đều nghe thấy tiếng vang.