Lời này của Tần Ninh chứng tỏ rõ rằng hắn không hề nghe lọt tai những lời nói của hắn ta nói.
Người này hoàn toàn không coi hắn ta ra gì cả.
“Ngươi có biết là ngươi làm như vậy có nghĩa là rượu mời không muốn mà lại muốn uống rượu phạt không?”
Giọng của Long Thiên Nguyên lập tức lạnh đi vài phần.
“Mời rượu? Mời ở chỗ nào thế?”
Tần Ninh cười khẽ.
“Ta cũng không nhìn thấy cái gọi là mời rượu ở đây, có điều năm đó, ta lại thấy bạn cũ của ta chết ở trong tay Nguyên Đan hội, hắn từng có ân đối với ta, mà tỷ tỷ của hắn lại chết ở trong tay của những người này, đối với những kẻ như vậy, từ trước tới nay, Tần Ninh ta giết hết là được!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Long Thiên Nguyên trở nên lạnh lùng.
“Có nghĩa là không thể đàm phán được nữa phải không?”
“Đàm phán? Ta vốn không hề có ý định đàm phán với các ngươi!”
Tần Ninh cười khẽ, nói: “Nhưng mà đánh tới đây thì ta cũng hơi mệt rồi, hơn nữa thứ rượu này đúng thật là rượu ngon, ta nhịn không được bèn uống hai ly!”
Nghe thấy vậy, Long Thiên Nguyên đã hiểu rõ mọi việc.
“Nếu đã như thế…”, bốp! Trong nháy mắt, chiếc đũa trên bàn đâm thẳng về phía Tần Ninh.
Choang… Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, thánh lực hội tụ lại trước người của Tần Ninh, thánh lực bùng nổ đánh bay chiếc đũa kia.
Ầm ầm, đúng lúc này, hai tiếng vang trầm đục xuất hiện, tiếng thứ gì đó đang bị nứt vỡ vang lên.
Trong nháy mắt, hai cây cột ở hai bên đại điện bị cắt ngang qua, trực tiếp sập xuống, khói bụi bốc lên mịt mù.
Mặt của hai người Hoắc Hủ và Hoắc Phong đầy vẻ đề phòng.
Long Thiên Nguyên đã nói rõ ràng đến mức như vậy rồi, nhưng mà Tần Ninh vẫn cứ cố chấp như cũ, ta thích thì ta làm! Người này đúng là không coi mình là người mà!
“Hừ, ở bên trong thành Thanh Ma này, còn không tới phiên một tên tiểu tử còn chưa đạt tới cảnh giới Hư Thánh khoa tay múa chân đâu!”