Phong Thần Châu

Chương 3864




 

“Từ Hóa Thánh tầng mười tiến vào cảnh giới Hư Thánh tầng hai?”  

 

Trong ánh mắt của đường chủ Nhất Phẩm đường, Nhất Kiếm tiên sinh cũng đầy vẻ không thể tin nổi.  

 

Thật kinh khủng! Quả thật là quá khủng khiếp! Đêm hôm nay, cả thành Thanh Ma mất ngủ.  

 

Thành Đông của thành Thanh Ma, ánh rạng đông vừa mới hé lộ, một vầng hào quang quét đi sự lo lắng trên đại địa tối tăm này.  

 

Tại phủ đệ nhà họ Long.  

 

Tần Ninh ngồi ở trên ghế dựa, một thân sát khí vẫn còn nguyên như cũ, chưa hề tiêu tán bớt.  

 

Bên trong phủ đệ của nhà họ Long, đám võ giả của Tứ Anh bang và Nguyên Đan hội đều đang bận rộn kiểm tra kho trữ hàng của nhà họ Long.  

 

Bây giờ bọn họ đang tiếp nhận việc buôn bán của nhà họ Long ở thành Tây.  

 

Cả thành Đông và thành Tây đều đã rơi vào tay của Tần Ninh.  

 

Tuy bây giờ còn chưa kịp nắm hết mọi chuyện ở trong lòng bàn tay nhưng ít nhất trên danh nghĩa thì đã thuộc về Tần Ninh.  

 

Lý Tồn Kiếm cung kính đứng ở bên cạnh Tần Ninh, không hề hé răng nói một lời nào.  

 

“Lý Tồn Kiếm”.  

 

“Có thuộc hạ”.  

 

Tần Ninh từ từ nói: “Đem tất cả mọi thứ của Nguyên Đan hội, Tứ Anh bang, nhà họ Vương và nhà họ Long về Xuy Tuyết Trai, chuyện buôn bán cứ phái người tiếp nhận dần, ai dám chống đối, giết không tha, nếu ngươi không phải là đối thủ của chúng thì cứ đi tìm ta!”  

 

Nghe thấy vậy, Lý Tồn Kiếm sửng sốt.  

 

“Vâng!”  

 

Tần Ninh lại nói tiếp: “Ta biết ngươi đang lo lắng về điều gì, bọn họ đơn giản là muốn gây chuyện, muốn chiếm đoạt nhưng hãy nhớ kỹ những kẻ dám tơ tưởng đến đồ của Tần Ninh ta, đều giết không tha!”  

 

“Nếu ai cảm thấy không phục thì có thể thử xem!”  

 

“Mặt khác, triệu tập tất cả võ gả có cảnh giới Hư Thánh tới Xuy Tuyết Trai gặp ta!”  

 

Lý Tồn Kiếm vội vàng chắp tay dạ vâng.  

 

Tần Ninh phất tay, nhắm hai mắt lại, không nói gì nữa.  

 

Hắn vẫn chưa rời đi.  

 

Cho dù là thành Đông hay là thành Tây thì sau cuộc đại náo lần này nhất định sẽ có kẻ muốn đục nước béo cò.  

 

Trước mắt cứ dọn dẹp sạch sẽ, rồi sắp xếp lại sau.  

 


Đây là lúc dễ xuất hiện người muốn gây chuyện nhất, nếu như hắn rời khỏi đây thì có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.  

 

“Đúng là đang thiếu một cánh tay đắc lực, Lăng Loạn đạo nhân… cũng đã đến lúc ông ta nên quay trở lại đây rồi?”  

 

Tần Ninh tự thì thầm một mình.  

 

Cùng lúc đó, ở một tòa thành cách thành Thanh Ma gần một nghìn dặm, ở một nơi múa hát, ăn chơi.  

 

Lăng Loạn đạo nhân bỗng nhiên từ trên giường bật dậy.  

 

“Mẹ nó, sao có thể như vậy được?”  

 

Vào lúc này, quần áo của Lăng Loạn đạo nhân lộn xộn, ông ta mắng to.  

 

“Đại gia, không phải là người không được đó chứ?”  

 

“Mẹ nó!”  

 

Nhìn đến khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ yêu kiều kia, Lăng Loạn đạo nhân quát lên: “Nhất định là do tên khốn nào đó đã động tay động chân với ta!”  

 

“Mẹ nó chứ, ta biết chắc là thằng nhóc khốn nạn kia không có ý tốt mà!”  

 

Người phụ nữ quyến rũ kia cười dài, cô ta nói: “Đại gia, người đang nhắc đến ai vậy? Động tay động chân? Vậy mà có thể làm người…”, người phụ nữ cười khanh khách.  

 

Lăng Loạn đạo nhân chửi ầm lên: “Lão tử thấy nhất định là do hắn làm!”  

 

Vừa mới nói xong, Lăng Loạn đạo nhân vội vã nhặt lấy quần áo mặc vào và nhanh chóng rời khỏi.  

 

Thời tiết của thành Thanh Ma đang thay đổi! Cái tên Tần Ninh này coi như đã nghe vang dội.  

 

Ở Xuy Tuyết Trai! Sảnh phía trước đã bị hủy hoại, nhưng phía sau cũng coi như là vẫn còn nguyên.