Phong Thần Châu

Chương 3882




 

Sống ở trong thành Nguyên gia, người có thực lực cao ai mà không cao cao tại thượng, cần phải nịnh nọt, đối xử khách sáo cơ chứ.  

 

Cậu ta làm người dẫn đường ở cửa thành, từng gặp rất rất nhiều người.  

 

Một số võ giả mạnh mẽ có thân phận cao quý cùng thực lực mạnh mẽ, tính cách lạnh lùng nhưng ít ra là vẫn dễ chung đụng.  

 

Thế nhưng có một vài người lại rất ngang ngược, khó đỡ.  

 

Bận rộn cả ngày nói không chừng không kiếm được thánh thạch mà còn bị hành hung một trận, thậm chí liên lụy đến tính mệnh.  

 

Mà làm người dẫn đường còn phải giao nộp thánh thạch cho đám cò, nếu ít cũng sẽ bị làm nhục.  

 

Bỗng nhiên xuất hiện một Tần Ninh với thái độ thân thiện lại khiến cậu ta không thể nào an tâm.  

 

"Cứ ăn đi".  

 

Tần Ninh nói tiếp: "Ăn cơm xong thì ta đi cùng ngươi, coi như đến thăm nhà".  

 

Lời này vừa nói ra, Ly Tâm Lăng càng lo sợ trong lòng.  

 

Tần Ninh rốt cuộc có ý gì?  

 

Mấy người ăn một bữa cơm vui vẻ, nhưng Ly Tâm Lăng lại một mực lo sợ bất an.  

 

Lúc này, tiểu nhị đưa hộp cơm đến, bốn loại đồ ăn được cất trong hộp cơm.  

 

Hộp cơm kia nhìn không tầm thường, cũng không được chế tạo từ gỗ bình thường mà là gỗ xưa trăm năm, không chỉ có tác dụng giữ ấm mà còn có hiệu quả làm nóng nhất định.  

 

Đồ ăn được đóng gói từ tửu lâu Nguyên Minh đem ra ngoài, chất lượng sẽ không tới mười phần, mà là bảy tám phần, nhưng nếu được cất giữ trong hộp cơm này thì khi ăn chắc chắn sẽ giữ lại mười phần hương vị.  

 

Nhưng chỉ một bữa cơm mà đã tốn hàng ngàn thánh thạch, mấy món ăn này cũng có giá tầm mấy trăm thánh thạch, Tần Ninh cũng chẳng thèm để ý.  

 

 

 

Ly Tâm Lăng cẩn thận nhận hộp cơm.  

 

Tần Ninh nhìn mấy người, nói: "Ta đi theo Ly Tâm Lăng xem một chút, mấy người các ngươi nghỉ ngơi đi, tạm thời đừng có chạy lung tung!"  

 

Tần Ninh vỗ vai Ly Tâm Lăng rồi đi ra.  

 


Ly Tâm Lăng không hiểu rốt cuộc Tần Ninh có ý gì, đành phải kiên trì đi theo.  

 

Hai người cùng nhau ra khỏi Nguyên Minh tửu lâu.  

 

Trên đường đi, Ly Tâm Lăng thấp thỏm vô cùng.  

 

Hai người sau bảy lần quặt tám lần rẽ, rời xa nơi ồn ào náo động, cuối cùng thì đi vào một khu ổ chuột bên cạnh thành.  

 

Một căn phòng có sân nhỏ, cửa gỗ đung đưa, phảng phất chỉ là để trang trí.  

 

Ly Tâm Lăng đẩy cửa vào, tiếng kẹt kẹt chói tai vang lên.  

 

"Ai đó?"  

 

Trong đình viện có một thanh âm non nớt vang lên.  

 

Chỉ thấy một dáng người gầy yếu đang ngồi trên một hòn đá trong đình viện.  

 

Một thân quần áo sạch sẽ, khuôn mặt cũng rất sạch sẽ, ước chừng sáu bảy tuổi. Cô bé nồi ở chỗ đó, ánh mặt trời chiếu lên trên người tạo ra một cảm giác vô cùng linh mẫn.  

 

"Linh Linh, là ca ca đây!"  

 

Cho tới giờ khắc này, Tần Ninh mới thấy, hai mắt của cô bé mặc dù sáng tỏ, nhưng cô bé lại là người mù.  

 

Ly Tâm Lăng giữ chặt bàn tay của cô bé, cười nói: "Ca ca mang cho muội đồ ăn ngon đây, mau ngồi xuống nào".  

"Ca ca có bạn đến à?"