Phong Thần Châu

Chương 3884




 

"Phủ đệ?"  

 

"Hiện tại thành Nguyên gia là Nguyên gia làm chủ, phủ đệ đã sớm thành chỗ ở của một thành viên cấp cao của Nguyên gia rồi".  

 

"Trong thế giới của võ giả, thực lực chính là hết thảy, không có thực lực sẽ không thể nào bảo vệ gia sản!"  

 

Tần Ninh im lặng.  

 

"Vậy mắt của muội muội ngươi là sao?"  

 

Ly Tâm Lăng nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng.  

 

"Bị người độc hại!"  

 

Hạ độc?  

 

Hại?  

 

Tần Ninh không hiểu.  

 

Ly Tâm Lăng từ từ nói: "Muội muội ta từ nhỏ đã có thiên phú, tốc độ tu hành cực nhanh, cho nên ta một mực ở trong thành Nguyên gia kiếm thánh thạch, hi vọng sau này muội ấy có cơ hội thành tựu Thánh Nhân".  

 

"Thế nhưng có một số người, lại không muốn muội muội ta trưởng thành".  

 

"Nguyên gia?", Tần Ninh mở miệng nói.  

 

Không đến mức đó chứ!  

 

Nguyên gia đã là một thế lực thao thiên như vậy mà còn lo sợ một cô bé gây uy hiếp đến bọn họ sao?  

 

Ly Tâm Lăng đắng chát cười một tiếng.  

 

"Trong thành Nguyên gia này, phàm là các gia tộc đã từng hưng thịnh và hiện tại xuống dốc, chỉ cần trong gia tộc xuất hiện thiên tài, Nguyên gia sẽ luôn động thủ với những thiên kiêu đó hoặc công khai hoặc bí mật, mượn cơ hội này để ổn định sự hưng thịnh của gia tộc mình".  

 

Nghe đến lời này, Tần Ninh sáng tỏ trong lòng.  

 

"Ta có thể nhìn một chút không?"  

 

Tần Ninh nhìn Ly Tâm Lăng, từ từ nói: "Ta cũng có chút hiểu biết với đan đạo".  

 

Nghe đến lời này, Ly Tâm Lăng xuất hiện vẻ mừng rỡ, nhưng cũng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.  

 

"Vô dụng thôi, cha mẹ tìm rất nhiều người, trị không hết đâu..."  

 

"Bởi vì tiêu tốn đến những gia sản tích trữ cuối cùng của chúng ta, cha mẹ vất vả quá độ mà qua đời, chỉ còn hai huynh muội chúng ta!"  

 

Ly Tâm Lăng khổ sở nói.  

 

"Thử một chút xem sao, không thử làm sao biết có được hay không?"  

 

Ly Tâm Lăng gật đầu.  

 

Tần Ninh giờ phút này tới gần Ly Tâm Linh Nguyệt.  

 

Đôi mắt kia sáng tỏ lạ thường, nhưng lại không có chút thần thái gì.  

 

Tần Ninh thở ra một hơi, thánh lực trong cơ thể hóa thành một cây châm nhỏ hướng về đôi mắt của Ly Tâm Linh Nguyệt.  

 

Nhưng khi châm nhỏ chỉ còn cách mắt của Ly Tâm Linh Nguyệt một chút xíu liền ngừng lại.  

 

Lúc này, Ly Tâm Linh Nguyệt cảm giác con mắt hơi ngứa, muốn dụi nhưng lại không dám động.  

 

Tần Ninh thở ra, nhìn về phía Ly Tâm Lăng.  

 

"Ta có cách chữa khỏi, nhưng sẽ hơi phiền phức chút, đại khái cần một tháng".  

 

Ngắn gọn một câu.  

 

Ly Tâm Lăng lại ngơ ngác tại chỗ.  

 

Hả?  

 

Có thể trị hết?  

 

Ly Tâm Lăng nhìn Tần Ninh, ánh mắt dần dần biến đổi.  

 

"Thật sao?"  

 

"Lừa ngươi làm cái gì?", Tần Ninh nhìn Ly Tâm Lăng, cười nói: "Huynh muội các ngươi có cái gì đáng để ta mưu đồ sao?"  


 

Bọn họ còn có cái gì đáng để Tần Ninh mưu đồ sao?  

 

Gia tộc Ly Tâm đã biến mất trong lịch sử bụi bặm.