Phong Thần Châu

Chương 3902




 

Kia là quần áo của phụ nữ, mà rõ ràng là của Nguyên Thanh Hạm.  

 

Đây là... Cởi đồ của Nguyên Thanh Hạm... Xong đời rồi! Coi như Tần Ninh chữa khỏi bệnh, chỉ sợ cũng sẽ bị Nguyên gia giết người diệt khẩu.  

 

"Đã cởi xong rồi!"  

 

Cô cô Bách Hương giờ phút này mở miệng nói.  

 

"Ừm".  

 

Tần Ninh gật đầu, nói: "Cho ta một bộ ngân châm mà đan sư thường xuyên dùng".  

 

Suy nghĩ trong lòng Đào Trạch Minh giờ phút này đã sớm bay ra xa, sững sờ tại chỗ.  

 

"Nhanh đi đi, còn thất thần làm gì?"  

 

Tần Ninh mất kiên nhẫn, thúc giục.  

 

Lão già này sao mà ngáo thế không biết!   

 

Ngân châm một lát sau đã được mang đến.  

 

Tần Ninh nhìn Đào Trạch Minh, lần nữa nói: "Xử lý và làm sạch những món dược liệu kia theo biện pháp ban nãy của ta đi!"  

 

"Được được".  

 

Đào Trạch Minh lập tức tiến lên.  

 

Mà Tần Ninh lúc này thì cầm ngân châm, đi vào màn che.  

 

Trên giường, sắc mặt Nguyên Thanh Hạm giờ phút này tái nhợt, khóe miệng vẫn không ngừng nôn ra máu tươi, đau đớn khó tả.  

 

Nhưng Nguyên Thanh Hạm lúc này lại còn trần trụi không một tấc vải trước mặt Tần Ninh.  

 

 

 


Thấy cảnh này, Tần Ninh chẳng làm sao cả.  

 

Nhưng gương mặt xinh đẹp của cô cô Bách Hương lại đỏ bừng lên.  

 

"Cô đè hai chân nàng ta lại để ta thi châm, cho nàng ta ngừng nôn đã!"  

 

"Ừm!"  

 

Cô cô Bách Hương giờ phút này hơi nhắm mắt, giữ chặt đôi chân ngọc của Nguyên Thanh Hạm.  

 

Tần Ninh đứng tại giường.  

 

Ngân châm trải rộng ra.  

 

Tần Ninh vẫy tay một cái, từng cây ngân châm trống rỗng trôi nổi.  

 

Ngân châm kia đi qua tay Tần Ninh thì ẩn chứa từng luồng hồn lực, tản ra ánh sáng u tĩnh.  

 

Sau một khắc, Tần Ninh bắt đầu thi châm...   

 

Đối với người bình thường chưa tu võ thì thuật châm cứu cực kỳ hữu hiệu, cũng rất thịnh hành trong y học.  

 

Nhưng các võ giả đan sư thì lại rất ít khi nghiên cứu.  

 

Dù sao thì so với tứ chẩn đông y bao gồm vọng, văn, vấn, thiết, đan sư vẫn dùng đan dược nhiều hơn.  

 

Thể chất của võ giả và người bình thường cực kì khác biệt.  

 

Nhưng Tần Ninh lúc này thi châm trên người Nguyên Thanh Hạm lại khiến cho cô cô Bách Hương có một loại cảm giác.  

 

Phảng phất Nguyên Thanh Hạm không phải một người, lại là một bàn đồ ăn đầy đủ từ màu sắc đến hương vị.  

 

Nhưng món ăn này đang mục nát ở bên trong.  

 

Mà Tần Ninh dùng châm theo kiểu không thay đổi bề ngoài mà lại thay đổi chất lượng bên trong.  

 

Hóa mục nát thành thần kỳ! cô cô Bách Hương đột nhiên nghĩ đến từ này.  

 

Nhưng cô ta cũng không hiểu đan dược, không dám ngông cuồng phỏng đoán.  

 

Tần Ninh hiện tại cũng không quan tâm quá nhiều.  

 

Từng cây ngân châm chạm vào thân thể Nguyên Thanh Hạm.  

 

Nguyên Thanh Hạm đã dần ngừng nôn ra máu, sắc mặt cũng không còn tái nhợt, thân thể đang run rẩy cũng đã ngừng lại.  

 

Tần Ninh thở ra một hơi, mồ hôi cũng tuôn rơi.  

 

“Cô trông coi nàng ta đi, ta qua chỗ kia xem chút”.  

 

Tần Ninh nói xong thì đi ra ngoài màn che.