Mà ở vị trí trung tâm lại đèn đuốc sáng trưng.
“Đây là Huyết Linh cung”.
Lăng Loạn đạo nhân cười nói: “Ta đã tìm hiểu qua, nơi này canh phòng rất nghiêm ngặt, rất khó tiến vào”.
“Đừng nói lời vô nghĩa”.
Tần Ninh lười nhiều lời.
Canh phòng nghiêm ngặt?
Rất khó tiến vào?
Đối với Lăng Loạn đạo nhân mà nói thì đây không phải là chuyện gì phiền phức! Lăng Loạn đạo nhân xấu hổ cười trừ, ông ta nói tiếp: “Mấy ngày trước ta đã tới đây, trong nhà giam của Huyết Linh cung cũng không tìm thấy Dương Thanh Vân, Huyết Ninh Nhi kia bắt giữ Dương Thanh Vân, nói không chừng sẽ nhốt ở nơi quan trọng nào đó”.
“Vậy thì chờ!”
Tần Ninh mở miệng nói: “Nếu như nói Huyết Ninh Nhi muốn giết Dương Thanh Vân thì đã sớm giết rồi, sẽ không mang người tới nơi này, hơn nữa, cũng sẽ không nhốt người ở trong nhà giam bình thường, hẳn là có mục đích gì đó”.
Lăng Loạn đạo nhân thì thầm nói: “Cho nên ta mới nói, có lẽ ả thực sự nhìn trúng đồ đệ của ngươi rồi”.
Tần Ninh nhìn Lăng Loạn đạo nhân, không nói thêm gì.
Lúc này, Lăng Loạn đạo nhân cũng biết điều ngậm miệng lại.
Hai người tiến vào trong Huyết Linh cung, có Lăng Loạn đạo nhân yểm trợ, dọc đường đi, quả thực là không người nào có thể phát hiện ra hai người bọn họ.
Dưới sự chỉ dẫn của Lăng Loạn đạo nhân, hai người đi đến bên ngoài một toà cung viện.
Hai người ẩn nấp trên một góc tối của cung điện, âm thầm quan sát xung quanh.
Lăng Loạn đạo nhân chỉ vào một tòa cung điện hình lập phương lớn hơn cả nói: “Nơi đó chính là chỗ ở của Huyết Ninh Nhi”.
“Trực tiếp đi lên nhìn xem, rốt cuộc là có cái gì”.
Tần Ninh vừa nói xong đã lập tức chạy như bay về phía toàn cung điện kia.
Lăng Loạn đạo nhân vội vàng đuổi theo.